Tự Nguyện Mắc Câu

Chương 95: Ngoại truyện 1


10 tháng

trướctiếp

T Nguyn Mắc Câu- Calantha

Sâu trong núi, ở trong một khu biệt thự cao cấp hoang vắng.

Yến Vi Sí đang đứng bên một miếng đất, những loại dược liệu thưa thớt gần như chìm trong cỏ dại, anh được vợ tạm thời sắp xếp cho công việc vặt này, cậu đến đây từ sáng sớm, ngay đến râu cũng chưa kịp cạo.

Với mái tóc vàng được rẽ ngôi tự nhiên, cổ áo sơ mi không được kéo lên hoàn toàn và chiếc cà vạt quanh cổ không được thắt chặt, cả người đều ở trạng thái hơi luộm thuộm.

Kiều Bí xách túi đứng phía sau, anh lo thiếu gia với dáng vẻ chưa tỉnh ngủ này sẽ vấp phải dây leo ngã đập đầu xuống đất, miệng ăn phải một ngụm bùn, vỡ mồm khóc với người trong lòng hàng tiếng đồng hồ, sẽ ảnh hưởng đến lịch trình hôm nay.

Là một cấp dưới quan tâm đến sự nghiệp vĩ đại của tập đoàn Yến thị, Kiều Bí tình nguyện nhận việc nói: "Thiếu gia, vẫn là để tôi đào thì hơn."    

Sắc mặt của Yến Vi Sí trở nên lạnh lùng nói: “Anh tới làm gì, liên quan gì đến anh chứ!”

Kiều Bí: “...”

“Đồ để lại, anh ra đằng kia đứng đi.” Yến Vi Sí chỉ sang một chỗ: “Quay video cho tôi đi.”

Kiều Bí đem cái túi trong tay đặt xuống đất, trong đầu vẫn luôn có suy nghĩ "Tôi muốn giúp nhưng thiếu gia lại có vẻ mặt giống như công việc mà vợ tôi giao cho tôi mà anh cũng muốn cướp sao", đúng là một lời khó nói hết, nhất thời không hiểu ý của Yến Vi Sí, anh hỏi lại: “Quay video gì chứ?”

Một tài năng hiếm có của trường học, với mái tóc cắt theo kiểu học sinh, đụng tới lĩnh vực mà bản thân không hiểu biết đôi mắt liền mở lớn, trông vô cùng ngốc nghếch.

Yến Vi Sí cười nói: “Vừa rồi tôi nói cái gì, lặp lại một lần nữa đi.”    

Da đầu của Kiều Bí trở nên căng thẳng, trong đầu nổi lên một trận cuồng phong, mấy giây sau anh mới nhớ ra nguyên văn lời nói của thiếu gia, bình tĩnh đọc ra: “Chụp hình cho thiếu gia đúng không, được rồi, tôi chụp ngay lập tức đây!"

Yến Vi Sí ngẩng đầu lên.    

Kiều Bí lau mồ hôi lạnh trên mặt, quay người lại, phía sau đột nhiên truyền đến một câu: “Nhớ phải dùng phần mềm chỉnh ảnh.”    

Anh loạng choạng đứng dậy nói: “Phần mềm chỉnh ảnh sao? Không cần đâu, với phong thái của ngài thì…”

“Đừng nịnh hót tôi.” Yến Vi Sí lục lọi trong túi, lấy ra một cái xẻng tiện dụng: "Bảo anh quay thì anh cứ quay đi."

Trong ánh ban mai dìu dịu, Yến Vi Sí xắn tay áo, nhét cà vạt vào trong áo sơ mi, ngồi xổm xuống, một tay cầm thảo dược, tay kia dùng xẻng đào rễ.

Cậu đào xới đất lên nhưng không thấy rễ cây thuốc.

Đám cây thuốc này được trông sâu hơn cậu nghĩ.

Hành động của Yến Vi Sí không có gì là thô bạo hay cáu kỉnh cả, cậu vô cùng kiên nhẫn thậm chí có thể lấy hai chữ dịu dàng để hình dung.

Vì đây là tâm huyết của người cậu yêu cho nên xứng đáng được cậu quan tâm.

Không lâu sau, Yến Vi Sí đào ra một cây thuốc, cẩn thận rũ bỏ lớp cát trên gốc rồi đặt xuống một bên.

Tổng cộng chưa đến mười loại dược liệu vậy mà Yến Vi Sí đã dành hơn một giờ để đào bới. Thời điểm cậu hoàn thành công việc, ánh mặt trời cũng đã chiếu sáng rực rỡ.

Yến Vi Sí sắp xếp các loại dược liệu nằm cạnh nhau, chọn ra hai loại cây phát triển tốt nhất, xử lý dược liệu rồi cho vào một chiếc hộp gỗ nhỏ theo các bước mà cậu đã ghi trong bản ghi nhớ trên điện thoại di động. Lúc này cậu mới thở ra một hơi thật dài, nhàn nhã châm một điếu thuốc và nhìn các tòa nhà xung quanh.

Kiều Bí dừng quay phim, anh nhanh chóng suy nghĩ, thiếu gia sẽ không mua khu vực ma quái này và sử dụng nó làm vườn thuốc cho Trần tiên sinh đó chứ?

“Để tôi xem đoạn video anh quay.”

Kiều Bí ngay lập tức hoàn hồn, anh lập tức đưa đoạn video nóng hổi mới ra lò đến trước mắt Yến Vi Sí.

Toàn bộ quá trình nhổ cỏ, đào hố, đào dược liệu đều được camera ghi lại rõ nét, kể cả những con sâu trong đất.    

Yến Vi Sí nhìn chằm chằm vào video, làn khói quanh môi cậu run lên, giống như thấy ma nói: "Mẹ nó, sao không giống tôi vậy?"

Cái này không phải đều vô nghĩa hết rồi sao. Phần mềm chỉnh sửa ảnh cũng đã chạy hết công suất rồi. Kiều Bí bất lực ngẩng đầu lên nhìn trời không nói nên lời.    

Dù đã làm đẹp nhưng vật sống chết trong ống kính đều biến dạng.    

Yến Vi Sí đã gửi nó cho Trần Vụ, chờ đợi anh đến xua tan mọi mệt mỏi của cậu.

Lúc này, ở chỗ Trần Vụ đã là buổi tối, sau giờ học anh đi dạo một vòng trong khuôn viên trường, tự hỏi có bạn học nào đi cùng mình hay không.

Có lẽ là có, từ lúc khai giảng đến giờ chưa đến một tuần nhưng anh đã kết bạn được với không ít người, anh cũng vô cùng tích cực tham gia các hoạt động từ nhỏ đến lớn.

Một người thực sự xuất sắc sẽ tỏa sáng cho dù anh ta ở bất kỳ quốc gia nào.

Hơn nữa, anh ấy còn có một trái tim mạnh mẽ và một tâm hồn bao dung.

Xe chạy xuống núi, Yến Vi Sí ngồi ở ghế sau, hai cánh môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, phát ra âm thanh nhẹ nhàng đầy kiêu hãnh, cậu hạ cửa sổ xe xuống hút thuốc, vị cay cay thoang thoảng trong cổ họng, điện thoại vang lên tin nhắn trả lời.

Trần Vụ: [A Sí, là chính em đào sao!]

Yến Vi Sí đang ngậm điếu thuốc và gõ dòng chữ: [Chuyện mà anh giao cho, em phải đích thân làm cho thật tốt rồi.]

Trần Vụ: [Vất vả rồi.]

Tiếp theo là một biểu hiện hoa hồng nở rộ.

Trần Vụ: [Anh phát hiện lúc em đào đất có mấy con giun đất, chắc là còn những con vật khác nữa mà anh không nhìn thấy, em lại không sợ hãi, thật lợi hại.]

Yến Vi Sí rất thích kiểu khen ngợi thẳng thắn và đơn giản này, điều này tốt hơn so với những lời nịnh hót ba hoa chích chòe nhi�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp