《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
Lần đầu tiên
kiểm tra lịch trình của Trần Vụ làm Yến Vi Sí không hài lòng, số điểm mà anh
đạt được không đạt tiêu chuẩn, liên tục một tuần liền anh bị thúc giục học
thuộc các bước và kiểm tra.
Mãi cho đến khi
Trần Vụ quen thuộc với tất cả các bước, cậu mới buông tha cho anh.
Trần Vụ có một
người hàng xóm cũng là bạn cùng lớp luôn, cô ấy tên là Lisa, tính cách cô ấy
hơi giống với Triệu Tiềm, là người địa phương, rất nhiệt tình và không gò bó,
cô đã đưa anh gia nhập vào với thành phố mới này.
Trường có nhiều
hoạt động hàng tháng, có triển lãm nghệ thuật, diễn thuyết trước công chúng,
giao lưu văn học do trung tâm văn hóa tổ chức và các cuộc thi sáng tạo máy móc.
Một cuộc sống
ngoại khóa năng động và thường xuyên như vậy đã khiến cảm giác về sự hiện diện
của Trần Vụ trong khoa và thậm chí toàn bộ trường đại học đạt đến mức tối đa.
Ngay cả nhóm du
học sinh và sinh viên trao đổi từ Trung Quốc cũng có hình bóng của Trần Vụ.
Bất quá anh rất
ít nói chuyện trong nhóm, trừ phi bị tag vào anh mới trò chuyện một chút sau đó
lại ẩn mình, trở thành một người nằm vùng tiêu chuẩn.
Hầu hết các
sinh viên đi du học đều xuất thân từ những gia đình giàu có, anh có quan hệ với
nhà họ Yến, nhà họ Dư, Viện Khoa học Lâm Nghiệp đủ loại cả, cũng sẽ không ai
nói chuyện riêng với anh để tìm hiểu những chuyện ngoài lề cả.
Trong thế giới
của người trưởng thành, cảm giác về sự đúng mực là rất quan trọng, điều này
liên quan đến sự thoải mái khi tiếp xúc và quyết định sự giao tiếp có lâu dài
hay không.
Vào cuối quý 3,
khoa đã tiến hành một hoạt động tuyên truyền phổ cập khoa học. Học sinh từ các
quốc gia khác nhau đã thảo luận sôi nổi trong một nhóm lớn. Trần Vụ đã nhận
được phiếu bầu cao nhất trong sự bàng hoàng và đóng vai trò là trưởng nhóm của
cuộc thi đảm nhận hoạt động lần này.
Địa điểm quảng
bá sự kiện được bố trí ở mười ba quận trong số hàng chục quận, Trần Vụ yêu cầu
mọi người phân chia thành các nhóm, miễn là số lượng người trong mỗi nhóm tương
đương nhau là được.
Hình thức tuyên
truyền chủ yếu là kéo băng rôn, dựng bảng trưng bày, sau đó là phát giấy và tư
vấn, trả lời miệng.
Ánh mặt trời
nhạt dần, và quảng trường tràn ngập những bảng triển lãm đầy phong cách cá nhân
mạnh mẽ.
Đứng trước
chiếc bàn gấp, Trần Vụ đem hai hộp sách lớn phát xuống.
Sau khi phát
xong chỉ còn lại một trang duy nhất.
Nhiệt độ cuối
thu ở thành phố này gần bằng với mùa đông ở thủ đô, rất lạnh. Bàn thông tin ở
dưới nhà kho, có chỗ ngồi, Trần Vụ nhờ Lisa, người mà bị vỡ đầu gối hai ngày
trước phụ trách làm lễ tân, anh lấy xấp tờ rơi cuối cùng và đi đến một quầy
tiếp tân gần đó ở góc phố.
Cũng chính vì
vậy mà Trần Vụ nhìn thấy Đới Kha.
Khắp nơi đều có
những nền văn minh kiến trúc cổ xưa, người đi đường thì ăn mặc vô cùng tùy ý
thoải mái.
Thân ảnh đang
đi trong đám đông ngay lập tức thu hút sự chú ý của Trần Vụ, và anh buột miệng
thốt lên "Đới Kha…"
“Đới Kha!” Ngay
sau đó cất tiếng gọi lớn.
Thân ảnh đó
đang được một nhiếp ảnh gia chụp ảnh, nghe được tiếng kêu liền quay đầu lại.
Khoảnh khắc ngạc
nhiên bật ra từ đôi mắt to tròn được chụp lại.
Trên đường phố,
một số người mặc áo len, một số mặc áo khoác, một số mặc áo len và áo khoác, và
một số mặc mỗi một chiếc áo mỏng hoặc áo vest.
Đới Kha mặc một
chiếc áo màu đen với một cái lỗ lớn ở phía sau, quần ống rộng tua rua màu hồng,
tay đeo nhẫn kim cương, một chiếc vòng cổ san hô và một cây thánh giá quanh cổ,
một chiếc mũ nồi trên đầu và trên chân đi một đôi giày đế thấp.
Không còn là
một thân toàn màu trắng nữa, màu sắc từ đầu đến chân vô cùng phong phú.
Cậu ấy đứng
trước mặt Trần Vụ, mỉm cười và dang rộng vòng tay. Trần Vụ ôm lấy cậu ấy.
Thật ra hai
người cũng đã gặp nhau cách đây không bao lâu. Vào một buổi tối tháng 4, Đới
Kha gọi điện thoại nhờ Trần Vụ giúp đỡ, lúc đó anh cũng mới nhập học mà thôi,
thời gian cũng chỉ cách đây vài tháng.
Sau vài tháng,
Đới Kha dường như đã có một cuộc sống hoàn toàn mới. Từ trong ra ngoài, từ da
thịt đến linh hồn, mọi thứ đều hoàn toàn đổi mới, hơi thở sinh mệnh đã tản mát
trở lại thân thể của cậu ấy, tràn ngập tứ chi và xương cốt.
Lúc đầu, Yến Vi
Sí nói với Trần Vụ rằng không liên hệ cũng là một loại liên lạc.
Loại liên hệ
này được gọi là ‘Có duyên sẽ gặp lại’.
Vì vậy, họ đã
nói lời tạm biệt.
"Trần…"
Lisa từ xa chạy
đến và mở to mắt nhìn người bạn xinh đẹp của anh.
Trần Vụ trở
thành người trung gian giới thiệu hai người họ với nhau.
Lisa đã thêm
thông tin liên lạc của Đới Kha ngay tại chỗ, ba anh trai của cô ấy đều là gay
đều chưa có người yêu, và họ đều thích có người yêu giống như cậu.
Thật sự là quá
tốt rồi. Cảm ơn thượng đế đã tới cứu với các anh trai của cô. Ai là người chiến
thắng cuối cùng liền xem bản lĩnh của bọn họ vậy.
“Người đẹp, anh
không sợ bị cướp sao.” Lisa nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng bóng trên tay cậu,
ngưỡng mộ nói: “Một người đàn ông phương Đông, xinh đẹp như vậy lại còn đi rêu
rao khắp nơi.”
Đới Kha nhún
vai nói: “Cướp thì cướp, dù sao tôi cũng có rất nhiều.”
Lisa không thể
tưởng tượng được mà há to miệng.
“Đùa đấy.” Trần
Vụ trấn an Lisa, người đang nghi ngờ cuộc đời rồi quay sang nói với Đới Kha:
“Khiêm tốn một chút đi!”
Vẫn có sự phân
biệt chủng tộc, mặc dù ở đây tương đối tốt hơn một chút.
Đới Kha đến gần
Trần Vụ nói: "Tôi có một khẩu súng."
Trần Vụ đẩy
kính: "Có quá nhiều người, cậu cũng sẽ không kịp rút súng ra."
Đới Kha đột
nhiên nói: "Có lý." Cậu ấy nhấc chiếc khăn treo trước mặt Trần Vụ
nói: "Tôi đã đi du lịch nhiều nước mà không bị cướp, chứng tỏ tôi là người
vô cùng may mắn."
Trần Vụ trầm tư
nói: "Cậu thuê vệ sĩ rồi."
Đới Kha: “...”
Vậy mà cũng bị đoán ra.
Đối với cậu ấy
mà nói, không phải cậu ấy đã trải qua những thă ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.