《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
“A
Sí, anh muốn lau chùi cho tượng Phật.” Trần Vụ cởi bao tay ra, những ngón tay sờ
lên bàn tay to lớn của tượng Phật, tất cả đều đã bị phủ một lớp bụi rất dày.
Yến Vi Sí cầm đèn pin chiếu sáng tượng Phật
từ trên xuống dưới, tượng Phật dưới ánh đèn pin vào giờ này quả thật chẳng khác
nào hình ảnh trong phim kinh dị vậy.
“Lau làm gì.” Yến Vi Sí nhíu mày: “Đừng có nói
với em là anh lau xong rồi còn phải quỳ ở đây gõ mõ tụng kinh niệm Phật đó.”
“Làm gì có chứ, anh chỉ muốn lau chùi cho bức
tượng một chút thôi.” Trần Vụ đi vào phòng bếp lấy nước, sau đó đi tìm bồn cùng
khăn chuyên dùng để lau tượng Phật, anh nhớ rõ mấy thứ này đều được cất ở trong
phòng của sư huynh: “Nếu em thấy sợ thì về phòng ngồi đi.”
“Bộ
về phòng thì sẽ không sợ nữa sao? Em không ở một mình đâu.”
Yến Vi Sí bước nhanh đi theo Trần Vụ, dáng
người cao lớn nhìn qua có hơi chút hoảng loạn.
“A
Sí, dù sao thì em cũng lớn lên ở trong chùa đó.”
“Chuyện của mấy chục năm trước mà có thể làm
ta vẫn sợ thì đủ biết nó ám ảnh thế nào rồi. Nghe nói buổi tối xung quanh chùa
thường hay có mấy hồn ma vất vưởng bay qua bay lại đó.”
“Không sao đâu, với lại em có súng còn gì.”
“Súng sao mà bắn ma được, vậy nên em chỉ có thể
dựa vào anh thôi, anh phải bảo vệ cho em đấy.”
“.
. . .Em đi sát bên người anh đi, đừng có nhìn ngó lung tung là được.”
“Shit, đừng nói mấy câu dễ sợ đó dọa bạn trai
của anh như thế.”
Tuy chùa nhỏ lại còn cũ nát, nhưng những
tranh vẽ trên tường lại vẫn vô cùng chân thật sống động, có cảm giác như các
tiên nữ bên trong có thể ôm giỏ hoa bay ra bất cứ lúc nào.
Cánh cửa gỗ bên ngoài điện thờ bị gió thổi
mạnh đập rầm rầm vào nhau.
Rầm.
Giá cắm nến màu đen bị gió thổi ngã lăn
lóc rơi xuống hòm công đức.
Nghe thấy tiếng động, Yến Vi Sí vừa mới bước
ra khỏi cửa tự dưng cứng hết cả người, trong lòng không nhịn được mà chửi tục,
xém nữa là bị hù chết rồi.. Tuy rằng sợ quéo càng nhưng Yến Vi Sí vẫn giúp đỡ
Trần Vụ làm việc.
Hai người khiêng bức tượng Phật xám xịt
bám đầy bụi để xuống nền nhà, sau đó dùng khăn thấm nước sạch chà lau từ trên
xuống dưới, toàn bộ quá trình cả hai người không hề cười giỡn nói chuyện với
nhau một tiếng.
Sau khi lau xong, Yến Vi Sí cùng Trần Vụ mỗi
người nâng một bên, bê tượng Phật để lại chỗ cũ.
Trần Vụ đốt mấy nén nhang cắm vào trong
bát nhang.
Từng làn khói bắt đầu lượng lờ tràn ngập cả
gian phòng.
Yến Vi Sí cầm tấm đệm hương bồ lên vỗ vỗ,
sau đó đặt nó xuống phía trước tượng Phật. Trần Vụ đi tới quỳ xuống trên đệm,
chắp tay thành tâm cung kính vái ba lạy.
Lạy xong, anh vừa đứng dậy thì Yến Vi Sí
đã lập tức tiến lên kéo mũ áo khoác phía sau chùm kín hết lỗ tai để giữ ấm cho
anh, hai người nắm tay nhau chầm chậm bước ra ngoài.
Dưới ánh trăng mờ ảo, bọn họ từ từ dạo bước
xung quanh những chỗ tuyết rơi không dày lắm.
Yến Vi Sí nhìn hai hàng dấu chân song song
nhau in trên nền tuyết, tâm tình cảm thấy rất là vui vẻ: “Ngày mai em không thể
đi với anh qua nhà họ Dư ăn cơm được rồi.”
“Em
bận công việc chứ gì, vậy anh đi một mình là được.” Trần Vụ nhẹ nhàng nói.
Yến Vi Sí dừng lại ôm lấy anh: “Ăn cơm
xong, anh ở lại nhà họ Dư nghỉ ngơi luôn đúng không?”
Trần Vụ gật gật đầu.
“Thế
khi nào rời đi thì gọi điện thoại báo cho em biết trước, em cho tài xế đến đón
anh đi công viên giải trí, chúng ta lại đi đu quay chơi.” Hai tay Yến Vi Sí vuốt
ve nhè nhẹ vòng eo đã được độn dày thêm một đống quần áo của anh.
Trần Vụ lập tức thu hồi tầm mắt đang nhìn
ánh trăng của mình, tập trung nhìn vào khuôn mắt tuấn tú của bạn trai: “Để lần
sau ngồi cũng được.”
“Không được.” Yến Vi Sí nghiêm khắc nói: “Lần
sau là chuyện của lần sau, không được kì kèo.”
Trần Vụ cũng cảm thấy có lý: “Được rồi, vậy
thì đi.”
“Tuyết lại bắt đầu rơi rồi, đi dạo thêm chút nữa
rồi trở về ngủ thôi.” Yến Vi Sí tinh mắt tại một đống tuyết trắng xóa phát hiện
mấy điểm nhỏ hồng hồng, cậu nâng cằm chỉ chỉ về phía đó nói: “Cái đó là quả hồng
đúng không?”
Trần Vụ nheo mắt lại nhìn nhìn một hồi,
trong lòng có chút hâm mộ thị lực của cậu: “Đúng rồi, là quả hồng.”
“Sư
phụ trồng rất nhiều cây ăn quả, cây hồng hình như cũng có khoảng hai ba cây gì
đó, không ngờ chúng nó vẫn còn sống.” Trần Vụ cảm thán nói.
“Chúng ta đi hái đi.” Yến Vi Sí hăng hái nói.
Bạn trai tuổi trẻ tràn trề sinh lực thế
này làm cho Trần Vụ có chút bất đắt dĩ: “Hái làm cái gì, trên cây được có mấy
trái, để lại cho chim ăn đi.”
“Được
rồi, không hái mấy trái đó, vậy anh có thể nói cho em nghe một chút.” Yến Vi Sí
dựa gần mặt hơn vào người bên cạnh rồi nói: “Tại sao năm nay ở dưới quê tới mùa
hồng rồi mà em vẫn chưa thấy có trái nào xuất hiện ở trước mặt vậy.”
Trần Vụ ngạc nhiên nói: “Ủa, em muốn ăn à?
Hiện tại em bận đến chân không chạm đất, ngày ba bữa mà còn không được ăn đầy đủ
nữa huống chi là ăn thêm trái cây.”
“Em
mặc kệ.” Hai tay Yến Vi Sí ôm lấy khuôn mặt của anh, để sát vào rồi nói: “Em không
ăn cơm cũng được nhưng nhất định phải ăn trái hồng.”
Trần Vụ hơi hơi bĩu môi: “Được rồi, anh nhắn
trưởng thôn gửi lên cho em ăn.”
“Đừng
gửi địa chỉ chỗ biệt thự nữa, lần này gửi trực tiếp đến công ty đi, em sẽ để
trong văn phòng, khi nào đói lấy hai trái ăn là xong.”
“……” Trần Vụ có chút rối rắm: “A Sí à.”
Yến Vi Sí hôn anh một cái: “Hử?”
“Không có gì.” Trần Vụ không biết nói sao nữa.
Các cụ khi gửi hàng lúc nào cũng lo sợ bao bì bị cọ rách nên bình thường đều sẽ
quấn một lớp băng dính thật dày ở xung quanh, không biết tiếp tân ở công ty nhà
họ Yến sẽ có biểu hiện như thế nào khi thấy ông chủ nhận được một cái gói hàng
bị bọc giống như y cái bánh chưng đây nhỉ.
.
Sư phụ được hỏa táng, tất cả tro cốt đều
được rải hết vào trong núi. Trần Vụ bước đi trên nền tuyết, chỉ cảm thấy sự rét
lạnh của thời tiết trong hơi thở cùng cảm giác hiu quạnh do mùa đông mang đến
mà thôi. Anh không hề cảm nhận được sự hiện hữu của sư phụ ở nơi này.
Người chết giống như một ngọn đèn đã tắt,
tất cả đều trở thành hư vô, chẳng còn thứ gì ở lại cả.
Trần Vụ quay trở lại trong chùa, anh đi đến
trước chậu lửa lấy ra khoai lang đã được nướng chín ở bên trong, đợi nguội một
chút rồi bẻ làm đôi, anh cùng Yến Vi Sí mỗi người một nửa.
Yến Vi Sí đang bỏ thêm củi vào trong chậu,
cậu không nhận nửa củ khoai Trần Vụ đưa qua mà chỉ quay đầu sang cắn một miếng rồi nói: “Em ăn rồi
đó, phần còn lại anh ăn hết dùm em luôn đi.”
Thế là nguyên củ khoai vào hết trong bụng
của Trần Vụ.
Rửa mặt đơn giản xong, Trần Vụ thấy Yến Vi
Sí cầm di động xử lý công việc nên nói: “Anh vào túi ngủ nằm một lát.”
Yến Vi Sí vừa bấm điện thoại vừ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.