《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
Minh Xuyên nhà
tôi tốt nghiệp trung học cơ sở. Tôi bảo Trần Vụ gọi thằng bé vào phòng, hỏi nói
về nguyện vọng và điểm thi vào cấp ba, dựa trên điểm số của nó, nó nhất định sẽ
được nhận vào trường Nhất Trung ở Thủ đô.
Không ai ở thôn
Lão Thạch có thể học ở bất kỳ trường nào ở thủ đô, Minh Xuyên sẽ là người đầu
tiên.
Tôi rất vui.
Vì vui mừng nên
ăn nhiều hơn một chút.
Ngày thường sợ
làm phiền Tiểu Vụ nên cố gắng ăn ít nhất có thể, dù thằng bé có đút cho tôi thế
nào tôi cũng không ăn, nhưng bây giờ tôi đột nhiên ăn nhiều quá, bụng không
chịu nổi.
Khi Tiểu Vụ
động tác lưu loát thay đồ giặt sạch sẽ tấm vải lót cho tôi, tôi vừa hối hận lại
vừa cảm thấy đau lòng.
“Ba, ba bị
chuột rút ạ.”
Tiểu Vụ đã khéo
léo ấn vào bắp chân bị biến dạng của tôi, tôi nói, thực xin lỗi.
Thằng bé ngây
người nhìn tôi, bộ dáng kia vẫn giống như khi thằng bé còn là một đứa trẻ. Vẫn
là tiểu hòa thượng lưu lạc đến trần tục.
Tuy nhiên, đây
đã là năm thứ bảy thằng bé đến Thôn Lão Thạch.
Đó cũng là năm thứ 5 thằng bé một mình chăm
sóc tôi và em trai nó, trở thành trụ cột thay tôi quán xuyến mọi việc lớn nhỏ
trong gia đình.
Họ hàng thầm
bảo đứa nhỏ này là sao tai họa, nó vừa đến thì tôi đã liệt, người già ở nhà
cũng sớm ra đi.
Tôi nói thằng
bé không phải sao tai họa, nào có sao tai họa nào như vậy chứ.
Thằng bé rõ
ràng là ngôi sao may mắn của gia đình chúng tôi.
Không biết kiếp
trước thằng bé đã làm cái gì, kiếp này lại bị tôi bắt được, đúng là xui xẻo.
Tôi đã cứu
thằng bé một mạng, thằng bé đã tự đưa mình vào tù giam này.
Tôi là một kẻ
tiểu nhân đê tiện.
Tôi đã lợi dụng
trách nhiệm, lòng biết ơn, ý thức đạo đức, trái tim mềm yếu và lòng tốt, cả một
chút non nớt của thằng bé nữa.
Tôi biết thằng
bé phụ thuộc vào tôi và coi tôi như chỗ dựa của nó.
Bởi vì tôi đã
từng kéo thằng bé trở lại khi nó sắp bị Diêm vương bắt đi, cho nó tiền và thức
ăn, cùng nó vượt qua trận tuyết lở kinh hoàng đó.
Thằng bé muốn
trả ơn tôi và muốn làm hết sức mình để giúp tôi thực hiện được ước vọng của
mình.
Đây cũng là
nguyện vọng của thằng bé.
Nhanh thôi.
Chỉ cần Minh
Xuyên đến thủ đô, mọi thứ sẽ rất nhanh.
Buổi sáng có
mưa một trận, không nóng, Tiểu Vụ đưa tôi ra ngoài nhà, cho tôi thấy mùa hè
trông như thế nào.
Mùa hè nóng
quá, thằng bé sẽ chọn thời gian thích hợp cõng tôi ra ngoài, sợ tôi chịu không
nổi.
Tôi được thằng
bé cõng quanh làng đi dưới những gốc cây, khi tôi muốn duỗi tay chỉ đi hái đào
lông, tôi chưa cần nói gì thằng bé đã cõng tôi đến đó.
Trên đào lông
mọc một lớp lông, tôi không để ý, cũng không ăn, sợ ăn xong sẽ bị tiêu chảy,
bây giờ không dám tùy tiện ăn bất kỳ thứ gì.
Người hàng xóm
gánh hai gánh gạo đi qua, mồ hôi nhễ nhại chào tôi, tôi đã rất quen ánh mắt ấy.
Đó là hâm mộ.
Tôi biết rằng
mọi người trong thôn đều hâm mộ tôi.
Đặc biệt là
trưởng thôn. Ông ấy không chỉ nhiều lần đứng cạnh giường tôi nhắc Tiểu Vụ tuyệt
vời như thế nào, tôi may mắn cỡ nào, mà còn dúi vào tay tôi một cuộn tiền lẻ,
nhờ tôi đưa cho Tiểu Vụ để nó mua vải tự may vài bộ quần áo mới cho mình, đừng
lúc nào cũng mặc quần áo xù kỹ ngắn cũn của tôi.
Tôi nói tôi đưa
nó, Tiểu Vụ cũng sẽ không dùng số tiền này để may quần áo mới.
Tôi hiểu Trần
Vụ, thằng bé sẽ chỉ sử dụng nó vào chi phí thuốc men của tôi và Minh Xuyên.
Nhưng lần này
tôi không hoàn toàn đoán đúng.
Tiểu Vụ lấy một
phần nhỏ tiền lẻ và mua một chiếc bánh cỡ lòng bàn tay.
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.