T Nguyn Mắc Câu- Calantha

Gần chín giờ, tại một căn cứ.

Một chiếc xe từ sâu trong bóng tối đi đến, tốc độ vững vàng dừng lại bên cạnh bụi cây rậm rạp.

Tài xế cung kính nhắc nhở: “Thiếu gia, đến rồi.”

Yến Vi Sí ngồi phía sau mở mắt ra, cậu xoay cái cổ đau nhức, buồn ngủ cau mày xuống xe, giọng nói bị khói thuốc làm cho trở nên khàn khàn đục ngầu: “Quay về đi.”

Người lái xe lên tiếng lái xe đi.

Yến Vi Sí ngồi xổm trên bậc thềm trước bụi cây gọi điện thoại: “Bạn học Trần, bạn trai của anh đang chờ anh ở Cửa Tây.”

Không bao lâu sau, có một bóng người từ bên trong Cửa Tây chạy ra, mang đến một làn gió khô nóng lại sạch sẽ.

Yến Vi Sí nâng một tay lên.

Trần Vụ kéo cậu, thử vài lần mới kéo cậu lên được.

Yến Vi Sí giống như một con gấu lớn, cúi đầu mặt đối mặt ôm Trần Vụ, tựa vào người anh.

Trần Vụ bị Yến Vi Dựa vào có hơi lảo đảo: “Về nhà rồi.”

Anh nhớ tới cái gì đó, vỗ nhẹ vào trán của mình: “Ai nha, xe của anh không có ở đây.”

Yến Vi Sí vác vai đứng lên nhìn anh một lúc: “Vậy sao anh không lái tới đây?”

Trần Vụ nói thầm: “.... Quên mất, em gọi điện thoại cho anh, anh liền muốn tới tìm em.”

Ánh mắt Yến Vi Sí nhìn Trần Vụ dần dần nóng rực.

“Đừng nhìn, đang ở bên ngoài đấy.” Trần Vụ đè cậu lại vào trong ngực mình.

Dẫn tới một trận cười khẽ.

Bầu trời đêm nay có tổng cộng hai ngôi sao nhỏ, cách xa nhau, cả hai nhìn nhau.

Trăng lưỡi liềm.

Cả nhân gian như khoác lên mình một tia sáng mờ nhạt.

Trong ánh sáng này, Trần Vụ ôm lấy bạn trai nặng nề không thể đứng vững.

“A Sí, hôm nay em hút rất nhiều thuốc.”

“Sorry.”

Trần Vụ đi lấy xe, Yến Vi Sí nhắm mắt theo sau, anh dừng bước, Yến Vi Sí không chú ý, giẫm lên gót chân anh.

Yến Vi Sí khom lưng kéo gót giày bị giẫm tuột ra lên cho Trần Vụ.

Trần Vụ bất đắc dĩ: “A Sí, em đã buồn ngủ đến mức này, sao không trực tiếp về nhà đi?”

Yến Vi Sí đứng dậy ôm lấy anh: “Anh nói xem. Còn không phải là em muốn đến đón anh à.”

Một nụ hôn rơi xuống mặt Trần Vụ, anh đổ mồ hôi, muốn tránh, bị bàn tay rộng rãi tràn ngập cảm giác có lực giữ chặt gáy.

“Anh thử tránh nữa xem.”

Trần Vụ bất động.

Yến Vi Sí đè anh hôn lại.

Cách đó không xa có tiếng ồn dần dần tới gần, là lâm công và nghiên cứu viên của căn cứ.

Trần Vụ vội vàng đẩy Yến Vi Sí ra, nghe được bọn họ câu nệ chào hỏi: “Yến đổng.”

Yến Vi Sí căn bản không bảo vệ hình tượng người nắm quyền đại gia tộc, cậu vẫn dán trên người Trần Vụ như trước.

Không quan tâm quan điểm của người khác.

Trần Vụ ôm cái đầu màu vàng đặt lên vai anh cọ tới cọ lui, thẹn thùng đáp lại đồng nghiệp: “Tan tầm rồi.”

“Đúng đúng, chúng ta trở về ký túc xá đây.”

“Được, ngày mai gặp.”

Không bao lâu, Trần Vụ đã bị một đồng nghiệp tìm tới, đồng nghiệp đến học hỏi kinh nghiệm của anh.

Nói là cũng muốn có một tình yêu tốt đẹp, hỏi anh sử dụng tư thế nào để ngủ có thể biến ước mơ trở thành sự thật.

Trần Vụ là loại học sinh rất giỏi giải quyết các câu hỏi, nhưng không biết nói thế nào. Tình yêu trong nhận thức của anh, là nước chảy thành sông, thuận theo tự nhiên.

Năm ngoái, anh đã học được một câu ỏ chỗ Lưu Du, kinh doanh. Sau lần đó cho đến hôm nay, anh cũng không biết mình có kinh doanh hay không, có tính là kinh doanh hay không.

Đó là một cách nói phức tạp và cũng rất mơ hồ.

Vẫn là tùy tâm thôi, đơn giản.

Cho nên anh có thể kinh nghiệm gì chứ, anh nghẹn mấy ngày vẫn nghẹn không ra, chỉ có thể tìm bạn trai.

Yến Vi Sí đang xem báo cáo, cậu trầm ngâm một lát, cao thâm khó lường đưa ra hai chữ: “Dùng tâm.”

Cũng là một người không biết giải đề.

Một chiếc chăn không thể che đậy hai loại người.

Tháng tám, Yến Vi Sí mắc chứng lo

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play