《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
“Anh Sí, sau
khi em chết sẽ ở ẩn một thời gian, anh giúp em xóa bỏ tất cả dấu vết có thể bại
lộ, còn có rất nhiều chuyện cần anh giúp em giải quyết hậu quả, dựa vào anh.”
“Chúc kế hoạch
của chúng ta thuận lợi.”
Đó là câu cuối
cùng Khương Lương Chiêu nói với Yến Vi Sí.
Cho đến ngày
hôm nay.
Vẫn là câu cuối
cùng.
Nếu kế hoạch đã
thành công, vậy tại sao đến giờ Khương Lương Chiêu vẫn chưa xuất hiện?
Anh ta đã đi
đâu?!
Cây bút ở giữa
hai ngón tay Yến Vi Sí ngừng chuyển động, ngôi sao vàng đen kia dưới ánh đèn
tỏa ra một tia sáng.
Ngay sau đó,
cây bút rơi vào đống tài liệu đã được ký kết, lăn tới lăn lui trong phạm vi một
inch, rồi yên tĩnh trở lại.
Bàn tay Yến Vi
Sí vươn ra chuyển bút hướng về phía mấy tầng ngăn kéo bên cạnh bàn làm việc,
cậu mở tầng ngăn kéo thứ ba ra, lấy một bức thư từ bên trong ra.
Đây là thư cậu
nhận được từ Thôn Lão Thạch sau khi trở về thủ đô không lâu.
Chữ ký trên bức
thư nhẹ nhàng tao nhã, chỉ có hai chữ.
Lương Chiêu.
Trong văn phòng
yên tĩnh, Yến Vi Sí nói mấy câu miêu tả kế hoạch dẫn rắn ra khỏi hang, sau đó
cậu ấn bức thư lên bàn và đẩy về phía cửa giữa.
Hoàng Ngộ đắm
chìm trong tin tức diễn một cảnh giả chết nhỏ, ngực phập phồng gần như đều đặn,
hai mắt cậu ta trừng lớn nhìn chằm chằm vào hư không.
Cả người chết
cứng trên xe lăn không nhúc nhích.
Một tiếng kim
loại “Đinh” đột ngột vang lên.
Dây thần kinh
cứng ngắc của Hoàng Ngộ run lên, tiếp theo bắt đầu run rẩy với tần số cao nhanh
đến nỗi xuất hiện du ảnh, đầu óc truyền đến từng đợt đau đớn, cậu ta vội vàng
rút ống tiêm trên mu bàn tay ra, trước khi giọt máu chảy ra rơi xuống đất, hô
hấp nặng nề xoay chiếc xe lăn lại.
Yến Vi Sí ngậm
điếu thuốc trong miệng, hai ngón tay cầm bức thư, ném vào trong ngực Hoàng Ngộ.
Hoàng Ngộ vừa
cúi đầu liền quay mắt mắt đi chỗ khác: “Em không dám xem, đệt… Đệt đệt đệt! Em
không dám!”
Lúc trước cậu
ta và vợ chưa cưới lên mạng đọc tiểu thuyết, cậu ta luôn đọc kết trước khi đọc
chương đầu tiên, trước tiên phải xác định phương hướng kết cục chung hướng tới
đâu, là cổng thiên đàng hay là âm tào địa phủ.
Là HE thì cậu
ta mới đọc, nếu không phải thì…
Say goodbye,
nhá!
Đôi môi khô
khốc của Hoàng Ngộ mím chặt thành một đường: “Anh Sí, trước tiên anh phải nói
cho em biết, Chiêu Nhi có còn sống hay không.”
“Tiền đồ.” Yến
Vi Sí cầm bật lửa gõ hai cái lên mặt bàn: “Đây là bộ dạng có thể chống đỡ được
mà cậu nói à.”
Mặt và cổ Hoàng
Ngộ nóng lên, nhanh như vậy liền bị vả mặt, thật sự mẹ nó có chút luống cuống:
“Em không phải, khụ, con người mà, lý trí và tình cảm tùy thời đều có thể bị
hoán đổi.”
Trạng thái của
anh Sí không khác gì ngày thường, Hoàng Ngộ nắm chặt lá thư trên tay, cho nên
trong này hẳn là nội dung tốt đi.
Ví dụ như Chiêu
Nhi còn sống, có thể ăn có thể chạy, tay chân lành lặn, cậu ta chỉ chán ghét
những âm mưu tranh giành quyền lực, nhân cơ hội này đến một nơi không ai biết
mở một tiệm chụp ảnh.
Hoặc làm nhiếp
ảnh gia tự do, bốn biển là nhà.
Nói như vậy,
cậu ta liền tha thứ cho Chiêu Nhi và anh Sí đã đùa giỡn người khác, cũng đùa
giỡn cậu ta.
Toàn thân Hoàng
Ngộ đau nhức khắp nơi, tinh thần lại cực kỳ tích cực, cậu ta mở thư ra.
Trong nháy mắt
khi hàng chữ đầu tiên đập vào mắt, hai mắt cậu ta đột nhiên nhắm lại, tay cầm
thư run lên.
“Anh, anh Sí,
Chiêu Nhi….”
Hoàng Ngộ là
đàn ông con trai, thế mà nước mắt không cần tiền lăn dài.
“Đến phục
luôn.” Yến Vi Sí ấn điếu thuốc mới hút mấy ngụm vào trong gạt tàn, cậu cầm một
gói khăn giấy, đứng dậy vòng qua bàn làm việc đến gần.
Hoàng Ngộ thật
sự đang ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.