Tự Nguyện Mắc Câu

Chương 92: Khương Hi Quý Minh Xuyên


10 tháng

trướctiếp

T Nguyn Mắc Câu- Calantha

Mấy hạng mục Khương thị bị tổn thất còn chưa kịp lấp đầy, bộ phận tài chính xảy ra sơ hở, nắm quyền cũ bị bệnh, người thừa kế chưa được xác định, tư bản nước ngoài đang cố gắng lợi dụng tình hình để kiểm soát Khương thị nhằm lấy được quyền thi hành án. Khương Vệ Dân dứt khoát rút ống ra đứng lên.

Ông ta sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra, trừ khi ông ta ngã xuống.

Khương Vệ Dân kéo thân xác bệnh tật tất bật với công việc, đêm khuya ông ta kết thúc màn xã giao về nhà, phát hiện biểu hiện của người giúp việc đều không thích hợp, né tránh giấu đầu lòi đuôi.

Hỏi ra mới biết, con gái ông ta, đại tiểu thư nhà họ Khương đã trở lại.

Rất có bản lĩnh.

Thế mà dám tự ý bán đi cổ phần trong tay mình, lôi kéo lại quan hệ.

Khương Vệ Dân đá văng cửa phòng, sắc mặt khủng bố vọt vào, mạnh mẽ túm lấy mái tóc dài của cô con gái đang nằm trên giường, kéo cô xuống giường, tát một cái vào mặt cô: “Có phải mày chê công ty nứt chưa đủ nhiều không hả? Lúc này mà mày còn dám bán rẻ cổ quyền!”

Khương Hi bị tát ngã xuống đất, khóe miệng chảy máu, cô không che lại gương mặt sưng tấy, cứ như vậy đứng lên, bình thản lẳng lặng nói: “Đây không phải là ba ép con sao?”

Cả người Khương Vệ Dân đầy mùi thuốc lá và rượu vang lẫn với mùi nước hoa trẻ trung ngọt ngấy, trên mặt lão hóa rất nhiều khuôn mặt sưng húp vì mệt mỏi và những mưu toan tính toán, hai tay buông thõng hai bên quần tây run rẩy dữ dội, mắt lồi ra một cách khủng khiếp. Bộ dạng lúc này của ông ta, cũng không biết là mình sẽ bị tức chết trước, hay là đánh chết con gái trước.

“Ba sai người nhốt con lại, không cho phép con ra khỏi phòng một bước, còn sợ con chạy trốn tiêm thuốc mê cho con.” Khương Hi giơ cánh tay gầy gò với đôi mắt tím tái, lời nói lạnh nhạt tựa như một người ngoài cuộc, một người kể chuyện: “Mỗi ngày con chỉ có thể cả người không chút sức lực nằm trên giường, ngay cả quyền lợi cơ bản của một con người con cũng không có.”

Khương Vệ Dân cười lạnh: “Tao là vì ai?”

“Mày chạy về, mày khóc ngất ở cửa trại tạm giam, hơn nữa những lời nói mất não khinh thường pháp luật đổ thêm dầu vào lửa, phóng viên truyền thông đem bộ dáng nước mũi nước mắt của mày treo đầy trên mạng, ném vào cái mặt già này của tao.” Vẻ mặt ông ta điên cuồng đánh vào mặt mình vài cái, đánh đến tóc tai bạc nửa đầu biến thành một mớ bù xù: “Mày đánh mất thể diện cả dòng họ, ném đi cả lòng tự trọng của chính mày thân là thiên kim nhà họ Khương.”

Tần suất thở dốc phập phồng của Khương Vệ Dân ổn định lại, cơn tức giận lôi đình của ông ta bị tang thương khổng lồ nuốt chửng: “Sai rồi, mày không có lòng tự trọng để mà ném, sớm đã không còn rồi, mày chính là một kẻ ngu xuẩn đã bị chiều đến hư hỏng, ích kỷ tự lợi! Không nói so sánh với anh trai mày, cái đứa bạn thân của thằng bạn trai mà mày chơi chưa đầy một tháng kia, mày thậm chí còn không bằng một phần ba nó! Dù cuộc sống cá nhân nó chơi bời lêu lổng, nhưng còn biết kéo mối hợp tác làm ăn về cho gia đình, lợi dụng ưu thế của mình mê hoặc đối thủ cạnh tranh. Còn mày thì biết cái gì, mày chỉ biết yêu yêu đương đương của mày!”

Khương Hi nói: “Con hoàn toàn sai rồi, con chọn bạn đời cũng sai rồi.”

“Đừng có lôi Minh Xuyên vào, hôm nay là bởi vì nó gặp phải một ván cờ khó hơn khả năng của nó, lúc này mới Mãn bàn giai thuộc*, còn mày thì sao?” Khương Vệ Dân độc miệng vô tình: “Mày là bị bại não.”

*满盘皆属 (Mãn bàn giai thuộc): có nghĩa là khi bạn đi một nước sai trong một ván, thì cả ván sẽ thua, là một ẩn dụ cho sự thất bại toàn diện do ảnh hưởng của một bộ phận nào đó.*

Khương Hi bị nhục mạ cũng không khó chịu tức giận, mà cảm thấy nực cười. Đều đã đến lúc này rồi, ở trong lòng ba cô, người con rể mang đến cho Khương thị một loạt vết nứt vẫn xuất sắc như cũ, chỉ là đi sai một bước.

Phải, sai một bước.

Chỉ một bước…

“Ba ba, lý do ba ngăn cản con về nước đều là vì danh lợi, vậy ba có bao giờ nghĩ tới cảm nhận của con không?”

Khương Hi vén sợi tóc rơi xuống trước ra sau tai, lộ ra vết thương trên gương mặt càng thêm nghiêm trọng: “Chồng của con xảy ra chuyện, vướng phải kiện tụng, anh ấy phải ngồi tù, con vẫn có thể sống tốt ở nước ngoài được sao? Tốt kiểu gì.”

“Mẹ anh ấy bệnh nặng hấp hối không thể vì anh ấy chạy vạy, thậm chí không cách nào nhìn anh ấy một cái, nếu con không nhanh trở về, con lo lắng anh ấy sẽ cho rằng mình bị cả thế giới vứt bỏ, con sợ anh ấy sẽ từ bỏ chính mình.” Khương Hi sợ lạnh ôm lấy cánh tay khẽ run rẩy: “Con không ngừng đẩy nhanh tốc độ mà vẫn bỏ lỡ thời gian kháng cáo sơ thẩm và phiên tòa thứ hai của anh ấy, nếu con cố gắng hơn nữa, nói không chừng phán quyết cuối cùng anh ấy phải nhận sẽ không như bây giờ. Ba bận tâm giang sơn nghiệp lớn của ba, thủ đoạn làm ăn trước kia của ba không sạch sẽ sợ bị vạch trần, ba muốn tẩy trắng bảo vệ bản thân, không dám đắc tội với Yến thị. Con không cần, con đã là đầu trọc không sợ nắm tóc, con biết nên lợi dụng điểm yếu của Yến Vi Sí như thế nào, cái gì con cũng có thể làm được, con có thể giúp anh ấy, là con v�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp