Tự Nguyện Mắc Câu

Chương 82


10 tháng

trướctiếp

T Nguyn Mắc Câu- Calantha

Bốn giờ sáng, cả thôn bừng tỉnh sau giấc ngủ say, các căn bếp bốc khói nghi ngút, người lớn nấu nồi cháo, để hai thanh gỗ gác vung nồi cho cháo mau nguội, chưa kịp ăn đã tất tả xách nông cụ ra đồng.

Mọi người chỉ ăn miếng lót dạ rồi tranh thủ thời gian trước khi nắng lên gặt nhiều lúa mì một chút.

Đám trẻ con đứa trẻ còn đang say giấc trên chiếu, nước dãi chảy từ khóe miệng xuống chiếu, rỉ xuống ga giường bên dưới, chúng còn đang ở độ tuổi vô lo vô nghĩ.

Một cơn gió mát thổi nhẹ từ ngọn cây xuống cánh đồng lúa mì.

Trên cánh đồng, hầu như ruộng nhà nào cũng có người. Năm nay nhà trưởng thôn năm nay trồng nhiều hơn một mẫu, bởi vì Trần Vụ bảo rằng anh sẽ trở về giúp họ thu hoạch lúa mì.

Một con đường kéo dài từ phía tây nam của tôn ra ngoài, hai bên đường là ruộng lúa mì, ven đường đều có máy kéo hoặc xe đẩy tay. Yến Vi Sí ngồi trên một chiếc xe đi về phía bên này, trong khi Trần Vụ ngồi trên băng ghế nhỏ phía sau, Miên Miên và Đậu Đậu như hai hộ pháp ngồi hai bên.

Đi đến đâu là có tiếng người dân nhiệt tình chào đón đến đấy.

"Tiểu Vụ, Tiểu Yến, hai đứa đến rồi đấy à."

“Đã ăn sáng chưa, sao lại đến sớm như vậy?"

"Tiểu Yến còn biết lái máy kéo cơ à, giỏi quá nhỉ.”

Yến Vi Sí đâu chỉ biết lái, máy kèo vào trong tay cậu còn có cảm giác thoải mái như lái xe hơi.

Trần Vụ kẹp chai nước giữa hai chân để ngăn nó rơi xuống, trong tầm nhìn của anh là hình ảnh người yêu sáng chói, ánh mắt anh sau cặp kính híp lại, vô cùng dịu dàng.

Bánh xe dừng lại, cánh đồng lúa mì của nhà trưởng thôn xuất hiện trong tầm mắt.

Trần Vụ nhảy xuống xe: "A Sí, lần trước anh ngồi máy kéo cũng là đợt tết năm ngoái em lái đi giao đồ ăn vào đêm giao thừa nhỉ."

Yến Vi Sí lấy đồ đạc từ thùng xe phía sau xuống: "Em chỉ nhớ có người lừa em nói anh về quê ăn tết, kết quả tản bộ với con gái nhà người ta trong ngõ nhỏ, lại còn cầm đèn điện hình đầu hổ nữa chứ.”

Trần Vụ do dự: "Lúc đó anh đã giải thích rồi mà, sao em còn giữ trong lòng làm gì?”

Trên đầu đội một chiếc mũ rơm, mím miệng ngẩng mặt lên, Yến Vi Sí buộc dây mũ cho anh.

Xung quanh truyền đến tiếng trêu ghẹo và ánh mắt đùa giỡn, bởi vì lúc này còn chưa cần dùng đến mũ rơm.

Trần Vụ đỏ mặt.

Yến Vi Sí làm như không có chuyện gì, cậu buộc dây dưới cằm Trần Vụ, điều chỉnh độ chặt: "Anh có bôi kem chống nắng không?"

“Em đừng nói nữa, cả thôn chỉ có mình anh bôi kem chống nắng thôi đấy.” Trần Vụ lẩm bẩm nói: “Chính em còn không bôi cơ mà, lại còn bắt anh bôi.”

Yến Vi Sí nhướng mày: "Em so được với anh à, còn không xem xem anh trắng trẻo thế nào, mấy năm nữa ra đường người ta còn tưởng em là bố anh được đấy.”

Trần Vụ: "…"

Có người trong thôn đi qua, Trần Vụ xấu hổ đẩy Yến Vi Sí, sợ cậu còn tiếp tục làm trò: "Cắt lúa mì, chúng ta đi cắt lúa mì đi thôi."

Lúa mì dày đặc, trước khi trưởng thôn và bác gái đến, Trần Vụ bỏ Yến Vi Sí qua một bên, bắt đầu cắt lúa.

Động tác vừa thoải mái vừa nhẹ nhàng.

Lúc ngồi trong lớp nghe giảng ở đại học, trên người Trần Vụ không nhìn ra được tí tuổi trẻ nặng nề nào một người đi ra từ gia đình nghèo khó, chỉ khi anh cầm công cụ đứng trong ruộng mới thấy được kinh nghiệm phong phú của anh.

Ngay cả sau khi cởi giày để lộ bàn chân cũng có thể nhìn ra một chút, ấy là đã dùng thuốc mấy năm trời mà vẫn không thể hoàn toàn mài mòn sự thô ráp kia.

Xuống ruộng qua sông leo núi, từ bùn nhơ đến sương tuyết, mang theo hy vọng của Qúy Trường Hà.

Tướng từ tâm sinh, có lẽ là do không nén giận không ôm oán, không ép bản thân không buộc người khác cho nên trong lòng không sinh ra quá tiêu cực hay tang thương, trên mặt cũng không nhìn ra.

Trần Vụ đã xuống ruộng được một lúc, tới lúc nghiệm thu kết quả, bạn học Yến cũng làm được ra dáng, suýt nữa thì đã cắt vào tay.

Nếu không phải Trần Vụ kịp thời nắm lấy dây đeo cổ tay, lấy sức lực của cậu thì không chỉ là xước da đơn giản đâu.

Yến Vi Sí bị đả kích nặng nề: “Không phải em dựa theo các bước của anh mà làm à, xảy ra vấn đề ở đâu được chứ?”

Trần Vụ nói có.

Thái độ Yến Vi Sí khiêm tốn học hỏi: "Mời nói."

Trần Vụ đưa ra vấn đề của cậu: "Lúc em cầm lúa mì thì cán liềm ngả về sau, phải cắt về phía lòng mình thế này này, chứ úp sấp thế này không cắt được đâu.”

Yến Vi Sí không chú ý.

Giờ này trên những thửa ruộng lúa mì của các nhà khác đã được cắt xong hết, mà bên Trần Vụ thì gần như không dịch chuyển được bao nhiêu.

Trần Vụ không ngại Yến Vi Sí làm không tốt gây chậm trễ thời gian, hoặc là sợ cậu lại làm bản thân bị thương, chỉ đưa con liềm mới cho cậu, anh nói: “Em thử lại đi.”

Yến Vi Sí lấy hành động thực tế giải quyết vấn đề, một hơi thử hai lần. Đến lúc cậu đứng thẳng dậy thì trên trán dính lấm tấm mấy hạt lúa mì.

Trần Vụ nhìn: “Gốc rạ hơi cao, cắt sát xuống tí nữa, giống như lúc anh làm mẫu cho em xem ấy.”

Yến Vi Sí liếc mắt nhìn chỗ anh cắt, lại so sánh với chỗ mình cắt, trong lòng đã cho ra đáp án: “Một tí nữa là bao nhiêu?”

Tay trái Trần Vụ quơ lấy một nắm lúa mì, tay phải vun

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp