Tự Nguyện Mắc Câu

Chương 83


10 tháng

trướctiếp

T Nguyn Mắc Câu- Calantha

Yến Vi Sí chưa bao giờ bị người lớn nào trừng phạt, bình thường lúc mẹ cậu tức giận với cậu đều nói ‘Mẹ bảo ba con đến nói chuyện với con’, trong khi Yến Đình Sinh còn là một người có khí thế ép buộc, đa số là lấy đồng hóa để đạt thành mục đích kiểm soát.

Trưởng thôn cầm nhánh trúc bước vào phòng làm chỗ dựa cho Trần Vụ, suốt cả quá trình Yến Vi Sí luôn trong tình trạng hoang mang.

Nếu không phải trông Trần Vụ s vẻ không đúng, Yến Vi Sí rất có thể đã bật cười, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được loại hạnh phúc gà bay chó sủa của gia đình bình thường.

Trưởng thôn túm được Yến Vi Sí liền bắt anh thề, trên người ông còn mang theo mùi thuốc khử trùng đặc trưng.

"Sao lại thế này?” Yến Vi Sí đi tới, đứng trước mặt Trần Vụ, nắm lấy tay anh thì chỉ thấy lạnh buốt: "Tổ tông ơi anh nói gì đi chứ.”

“Chẩn đoán chính xác.” Trần Vụ nói ra bệnh tình của trưởng thôn, mí mắt run lên, rất khó chịu: “A Sí, em có thể tìm được bệnh viện chữa khỏi bệnh này không?”

“Được, bây giờ em tìm ngay.” Yến Vi Sí hôn lên mí mắt đỏ hoe vì khóc của Trần Vụ, cổ họng lăn lộn nuốt cảm giác mặn chát này xuống, gọi điện thoại cho người liên hệ với chuyên gia.

Yến Vi Sí không biết gì về ung thư thực quản, nhưng hầu hết các bệnh ung thư đều có đặc điểm chung, nếu phát hiện sớm và tiến hành phẫu thuật thì tỷ lệ chữa trị thành công tương đối cao.

Chủ yếu phụ thuộc vào cơ địa và tình trạng tái phát, liên quan tới rất nhiều phương diện.

Yến Vi Sí chắc chắn sẽ cố gắng hết sức, cậu biết tầm quan trọng của trưởng thôn đối với thôn Lão Thạch và Trần Vụ.

Không quá hai ngày, con trai con gái của trưởng thôn đã đưa ông đến thủ đô, chữa trị tại bệnh viện mà Yến Vi Sí đã chọn cho ông.

Bắt đầu tiến hành các hạng mục kiểm tra khác nhau, tìm hiểu về tiền sử bệnh của gia đình, bản thân có mắc các bệnh khác không, v.v. Các chuyên gia phải tổng hợp phân tích và thảo luận để đưa ra phương án điều trị.

Các con ông không đến toàn bộ, có hai người thật sự quá bận nên không đến được, bọn họ gọi điện hỏi thăm mấy lần, hỏi cái này hỏi cái kia, còn sinh ra nghi ngờ đối với chuyện chữa trị của bệnh viện, bác sĩ chủ trị là viện trưởng hay trưởng khoa, có muốn phí bồi dưỡng hay không.

Những người đến không thể chờ đợi mà đứng quanh giường bệnh, đây là vấn đề thực tế, lòng có dư mà sức chẳng đủ. Bọn họ chỉ là những người làm công ăn lương bình thường, gia đình họ ở xa thành phố. vấn đề nhà ở và chuyện học hành của con cái như sợi dây thừng lơ lửng quanh cổ, áp lực cuộc sống lớn, căn bản không có thời gian.

Dù không làm được gì sẵn sàng chia nhau tất cả chi phí đã rất không tệ rồi.

Như thằng tư vừa không bỏ sức vừa không bỏ tiền, cớ thì có một đống, được cái biết nói chuyện, nói ra nói vào đều là lo lắng hoảng sợ xen lẫn với tiếng hít nước mũi.

Thực ra trưởng thôn có bảo hiểm, chính sách đã thay đổi từ lâu, có thể chi trả một phần, vợ chồng ông ở nông thôn quanh năm nên chi tiêu không nhiều, thu nhập từ bán lương thực cũng được không ít, không chi tiêu nhiều, tiền bán cây và hoa quả đều không chia cho mấy đứa con.

Bọn họ còn thường cãi nhau vì chuyện ai hơn ai kém, còn gây chuyện trước mặt hai cụ.

Bởi vì có một số người nghĩ rằng hoàn cảnh của mình khó khăn hơn nên họ đáng nhận được nhiều hơn.

Những người con đến đây đều thương lượng với nhau chuyện thuê hộ lý, khi nghe ngóng được tiền thuê rất đắt thì không nói gì, cuối cùng vẫn là Trần Vụ thuê người.

“Ai không biết còn tưởng tôi không có con đấy.” Trưởng thôn nằm trên giường bệnh thở dài.

Bác gái đánh vào cánh tay ông: "Ông nói linh tinh cái gì đấy?”

"Thế hệ này khó khăn hơn thế hệ chúng ta rất nhiều, nếu chúng nó không cố gắng thì người khổ là cháu trai cháu gái tôi đấy.”

Bà ra khỏi phòng bệnh, gọi điện cho con cả và con thứ hai chững chạc thận trọng, bọn họ sắp phải rời khỏi thủ đô về thành phố bọn họ sinh sống. bà kêu bọn họ ua vài thứ đi thăm Tiểu Vụ.

Sau khi cúp điện thoại, bác gái chuyển cho mỗi người một nghìn tệ, chắc là đủ rồi nhỉ.

Bà suy nghĩ lại, vẫn quyết định gửi thêm năm trăm.

Con cả và con thứ hai bước vào biệt thự, tay chân lúng túng không biết nên đặt ở đâu, từ chối Trần Vụ mời vào nhà ngồi, hai người vội vàng đặt mấy hộp quà xuống rồi đi ngay.

Trần Vụ sắp xếp xong cho trưởng thôn rồi mới đến căn cứ.

Tổ số bảy họp mặt, tất cả mọi người như bị tầng sương màu đen bao phủ: “Nhóm thứ bảy tổ chức một cuộc họp, mọi người đều ủ rũ, thực vật của ‘Trường Ninh’ bị nhiễm bệnh quá nghiêm trọng, sau một thời gian đã lan rộng và không thể kìm hãm được.

Trên màn hình trình chiếu các bản ghi chép của nhóm trong giai đoạn quan sát.

Trần Vụ xem xong, anh nói ra sự thật mà bọn họ đã sớm phát hiện, cũng là chuyện bọn họ không dám đối mặt: “Không thể cứu được.”

Phòng họp đột nhiên nổ tung.

"Đến một cây cũng không cứu được.”

“Tôi biết mà, quả nhiên là như thế.”

"Nguồn lây nhiễm chắc chắn là do con người tạo ra, chó đẻ thật sự."

"Làm sao bây giờ, lúc này đã bước vào giai đoạn giữa và cuối của quá trình sinh trưởng rồi, còn hai ba tháng nữa mới có thể chín muồi."

Tiếng ồn ào bị câu hỏi cuối cùng nuốt chửng, mọi người ngầm hiểu quay sang nhìn Trần Vụ.

Yến thị vẫn là nhà đầu tư lớn nhất của học viện Lâm nghiệp và học viện Khoa học Trung Quốc. Ông cụ nhà họ rất coi trọng nhân tài và sự phát triển trong lĩnh vực này, cậu con trai dường như càng coi trọng hơn.

Hiện tại người đầu tư cho bọn họ là vị chủ tịch Tiểu Yến kia, hỗ trợ họ trong quá trình nghiên cứu.

Mà chủ tịch Tiểu Yến cũng là ‘người nhà’.

Trần Vụ chống lại đủ loại ánh mắt cầu xin và chờ đợi, anh khép cuốn sổ lại và nói: "Tôi đi tìm giáo viên."

Ông Dư không ngồi trong học viện Lâm nghiệp, không biết xảy ra đại sự thì cũng sẽ có người nói chuyện cho ông biết. Ông cũng đã dự đoán được học trò sẽ đến khu nhà, đã sớm chuẩn bị đĩa hạt bí chờ đợi.

Trần

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp