T Nguyn Mắc Câu- Calantha

Trên eo Yến Vi Sí có một vết sẹo, trông giống như bị nổ tung ra xung quanh, và cậu không cố ý che nó đi trước mặt Trần Vụ.

Không có cách nào để che.

Khi Trần Vụ khi nhìn thấy thì không hỏi gì, Yến Vi Sí nghĩ vậy là xong.

Không ngờ vào ngày thi cuối kỳ của Trần Vụ, trên đường trở về quê, anh đột nhiên nói một câu: "A Sí, anh muốn bán Toyota."

Suy nghĩ của Yến Vi Sí lập tức bị kéo ra khỏi những công việc kinh doanh lộn xộn và nặng nề. Trần Vụ đã mua chiếc xe này vào năm ngoái và đưa ra quyết định sau vài tháng. Dựa vào mức độ sử dụng chiếc BYD cuối cùng của anh, cậu còn cho rằng ít nhất anh sẽ dùng nó từ hai đến ba năm.

Trần Vụ rất thích nó.

Yến Vi Sí rất muốn hỏi, nhưng Trần Vụ lại nói tiếp: "Nó không chống được đạn."

“Đổi xe chuyên dụng chống đạn có lực phòng ngự đặc biệt mạnh, loại tường đồng vách sắt bất khả xâm phạm ấy.” Trần Vụ nói tiếp: "Anh không đủ tiền, em mua đi.”

"Có thể mua, nhưng của em là …”

Trước khi Yến Vi Sí nói ra hai từ ‘tai nạn”, Trần vụ đang nhanh chóng sắp xếp quay đầu lại nhìn cậu, khóe miệng mím chặt, nghiêm túc cau mày.

"Được, đổi xe." Yến Vi Sí nói.

Tốc độ tiến lên của đoàn xe y như rùa bò, đi đi dừng dừng, trông như đàn châu chấu.

Tiếng mở túi nhẹ nhàng vang lên, Yến Vi Sí lấy trà sữa mà Trần Vụ làm cho cậu ra: "Nhưng mà phòng thủ như thế cũng vô dụng, đâu thể ở trong xe hai tư giờ được đâu, cuộc sống không thể luôn ở trong một nơi bị bịt kín được, phần lớn thời gian là ra ngoài mua sắm, hẹn hò, ăn uống, xem phim, rất nhiều trường hợp công cộng. Giống như lần này về thôn này, về đến thôn rồi chúng mình phải lên núi xuống núi tản bộ ngắm phong cảnh  mà, đâu thể lúc nào cũng kêu vệ sĩ đi theo bảo vệ được.”

Sắc mặt Trần Vụ tái nhợt: “Em nói mấy cái này làm gì?"

Yến Vi Sí hối hận nói: "Em sai rồi."

Mặc dù những gì Yến Vi Sí nói là sự thật, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ.

Cứ việc cái gì Trần Vụ cũng hiểu.

 Nhưng vẫn không có cách nào có thể làm một mặt dễ chịu và thoải mái khi bàn về chủ đề này.

Trần Vụ nghiêng người về phía trước, chống cằm trên mu bàn tay đang cầm vô lăng: “Cảm xúc của anh hiện tại rất ổn định."

Yến Vi Sí thần kinh căng thẳng, vì sợ lại chạm vào vùng nhạy cảm của mình: "Ừ."

Trong xe yên lặng một hồi, mới có tiếng thì thào: "Em thường xuyên ngồi xe của anh, anh không thể không lo lắng. Xe của em đổi thành chống đạn rồi quần áo của em có đổi thành đồ chống đạn được không, giồng cái loại áo trong TV mặc bên trong quần áo được ấy.”

Yến Vi Sí không uống trà sữa nữa, cậu che mặt.

"A Sí."

Yến Vi Sí ho khan một tiếng, bỏ chai nước xuống, vẻ mặt nghiêm túc như đang tổng kết trong một cuộc họp quan trọng: "Khi anh thực sự mạnh mẽ thì những nguy hiểm xung quanh anh sẽ giảm xuống gần như bằng không."

"Nói thì nói như thế, anh cũng hiểu đạo lý chứ." Sự lo lắng cùng với đề phòng mà Trần Vụ đè nén mấy ngày nay nhất thời không thể giảm bớt: “Vẫn phải cẩn thận một chút.”

"Em đã học được một bài học rồi." Yến Vi Sí nhấp một ngụm trà sữa: “Chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa đâu." Cuối cùng cậu nói: "Bạn trai của em đã qua tuổi tự kiêu tự đại rồi, giờ anh ấy không khoa trương ra bên ngoài nữa."

Trần Vụ gật đầu, khởi động xe và lái về phía trước một đoạn ngắn, rồi lại dừng lại.

Phải mất một thời gian dài để di chuyển ra khỏi nhà ga.

Hiệu quả làm mát của điều hòa rất tốt, ngoài xe có hai mùa, không khí trong lành. Yến Vi Sí bắt đầu cảm thấy buồn ngủ sau khi uống một cốc trà sữa, thứ còn hiệu quả hơn cả thuốc ngủ và trầm hương, cậu nhắm mắt lại, mái đầu vàng óng nghiêng về phía Trần Vụ.

Cậu ấy dường như không quay lại, nhưng sau cùng cậu ấy sẽ quay lại lần nữa.

Một bên mí mắt mềm mại, Trần Vụ đã hôn cậu.

Rõ ràng đã có câu trả lời thỏa đáng, thở phào nhẹ nhõm và hạnh phúc.

Năm ngoái, Trần Vụ đã đưa Yến Vi Sí trở về quê hương vào mùa đông, nhưng năm nay khi trở về, cậu đã đi vào làng trong những tiếng ồn ào suốt quãng đường.

Vào mùa hè nóng nực, côn trùng ở khắp mọi nơi.

Các đỉnh nhấp nhô có màu xanh đậm, lan dần ra ngoài sườn núi. Dưới chân núi là một cánh đồng ruộng hình thang, từ xanh nhạt đến vàng óng, khi gió thổi qua, nhìn từ xa như đang thở, tràn đầy sức sống.

Trần Vụ và Yến Vi Sí lần này chỉ có thể ở lại ba ngày, bao gồm cả thời gian đi lại.

Theo dự báo thời tiết địa phương, ba ngày nữa sẽ có bầu trời quang đãng, vì vậy không cần lo lắng về việc sau khi cắt lúa mì bị ướt.

Lần này bọn họ không ở trong nhà trưởng thôn, mà là mở cửa căn nhà cũ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ vào sau khi căn nhà được tu sửa.

Đồ nội thất đều được làm bằng gỗ do Trần Vụ chỉ định, những người thợ trong làng thật đáng tin cậy, họ đã làm mòn những góc nhọn. Trưởng thôn thỉnh thoảng đến để thông gió cho ngôi nhà và loại bỏ mùi hôi.

Trong sân đào một cái ao nhỏ, phủ một tầng thực vật thủy sinh, bên dưới là trưởng thôn thả cá diếc.

Ngửi thấy mùi, Miên Miên vội chạy đến, khua chân xuống nước.

Chưa kịp bắt cá, nó đã lao vào góc tường đào bới, trong chớp mắt, một con chuột đã kéo màn săn mồi về làng.

Làm thú cưng ở thành phố gần một năm, trong huyết quản của nó vẫn còn sót lại bản tính hoang dã, cũng không có hoàn toàn mất đi năng lực săn bắt.

Miên Miên vòng quanh Trần Vụ với một con chuột trong miệng.

Trần Vụ đi đâu, nó đi theo tới đó, nó không ăn cũng không thả con chuột ra, nó chỉ ngậm trong miệng.

Khi Yến Vi Sí nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của cậu tối sầm lại, mẹ kiếp, con mèo thối kia học cái thói phô trương này từ ai vậy?

Miên Miên thả con chuột xuống chân Yến Vi Sí, cậu đá nó đi.

Một tiếng rít phát ra từ miệng Miên Miên, và nó nhe răng về phía Yến Vi Sí.

"Trần Vụ." Yến Vi sí phàn nàn ngay lập tức: “Nhìn này."

Thành thục đến mức làm người khác đau đầu.

"Miên Miên muốn em khen nó đấy." Trần Vụ đi lên lầu, các bậc thang được làm bằng xi măng, bt anh sẽ trở về nên dì đã lau sạch rồi.

"Khen cái rắm. " Yến Vi Sí đi ngang qua con chó màu vàng nằm bên cạnh chiếc vali, đôi giày da của cậu cọ vào một búi lông trên đầu nó.

Con chó vàng không biết làm sao, năm ngoái bỏ làng lên thủ đô thì không say xe, nhưng năm nay về thì lại chóng mặt, dọc đường bị bao ni lông trùm kín người. Đến bây giờ trông nó vẫn bơ phờ, ngay cả đùa với Miên Miên cũng không có sức.

Được xoa đầu, chú chó vàng cười hiền.

Trong thời gian Trần Vụ ở trên đảo, trừ khi Yến Vi Sí quá bận rộn để trở về biệt thự, thì cậu là người dắt chó đi dạo, dắt ra cảm tình.

Trông dáng vẻ không giống như Miên Miên, dù cá khô có ngon cỡ nào, dù làm giá trèo hoa lệ thế nào thì trông nó cứ như đi đòi nợ ấy, toàn thân là hơi thở muốn tạo phản.

Yến Vi Sí đi theo Trần Vụ lên lầu.

Miên Miên cũng nhảy lên bậc thang, không quên tha chiến lợi phẩm của mình theo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play