《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
Khuôn mặt Quý Minh Xuyên không hề lộ ra
nét dao động nào: "Ông nói thể cũng phải."
Hàng cúc trên áo sơ trắng được cài toàn bộ
từ trên xuống dưới, bó sát cả phần cổ của cậu ta, khuôn mặt lộ rõ vẻ non nớt,
lông mày rậm cùng ánh mắt mê người, cả người đẹp như tạc tượng. Mọi số đo trên
cơ thể cậu ta đều hoàn hảo, nhưng lại không phải loài vật bé nhỏ, cũng không hề
có nhân khí.
"Vậy giám định cha con mà tôi đã làm
trong tổ chức có thẩm quyền năm ngoái là gì?"
Yến Chấn buông đầu ngón tay ra, tấm ảnh nhẹ
nhàng rơi xuống đất: "Vậy cháu trai à, cậu nghĩ thế nào?"
Sau tiếng xưng hô cháu trai là một tiếng
cười mang đầy vẻ mỉa mai và chế giễu.
Quý Minh Xuyên phủi đống bụi như có như
không trên ống quần, nói: "Tôi thấy ông đang cho rằng tôi bị thiểu năng
trí tuệ."
Sự oán hận trong lòng Yến Chấn nhanh chóng
thay thế bằng sự châm biếm mỉa mai, những người lớn tuổi thường hay ép bản thân
luôn giữ bình tĩnh, nhưng ai biết được cái người trẻ tuổi này lại giấu đầu lòi
đuôi sớm như vậy: “Trong lòng chắc hoảng sợ lắm nhỉ! Nghi ngờ rồi phải không?
Không dám tin chứ gì!?”
Giây tiếp theo liền trở nên kịch liệt hơn
bao giờ hết: "Quân cờ cũng có vị trí của riêng nó, cậu chính là bàn đạp
cho đứa em út, nếu như ngay từ đầu nó làm theo ý của lão gia tử, thế thì ngay cả
vị trí bàn đạp cậu cũng chẳng có đâu."
Quý Minh Xuyên vẫn duy trì vẻ ngoài bình
tĩnh của mình.
Cho dù Yến Chấn có ném bao nhiêu viên đá
vào đó cũng không hề khiến cậu ta dao động chút nào.
"Cũng không chịu ngẫm nghĩ, nếu như mẹ
của cậu thật sự là Yến Ngọc Tâm, vậy tôi dựa vào cái gì mà đẩy cậu đi, để cậu
bước ch ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.