《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
Văn phòng rộng lớn trống rỗng chỉ có một bộ
văn phòng phẩm, bài trí cũng vô cùng đơn giản, chỉ có độc hai tông màu trắng
đen mà thôi. Trần Vụ đứng trước cửa sổ thủy tinh rộng như bức tường, bên ngoài
cửa sổ là khung cảnh của hàng trăm tầng lầu.
Nhìn xuống dưới, những tòa nhà hàng trăm tầng
vô cùng lạnh lẽo, ngẩng đầu lên lại có thể thấy sao trăng, giống như chỉ cần mở
cửa ra là có thể với được một ngôi sao sáng trên bầu trời vậy.
Những người sợ độ cao sẽ sợ hãi mà hét
toáng lên, sẽ không còn tâm trạng đế ngắm nhìn phong cảnh!
Ánh mắt của Trần Vụ không nhìn xuống dưới
cũng không nhìn lên trên, anh duy trì góc nhìn thẳng, ánh mắt của anh phản chiếu
trên tấm kính cửa sổ.
Tai nghe được cuộn lại một cách gọn gàng
trang nhã và đặt trên chiếc bàn, Trần Vụ không nghe nhạc, trên tay của anh là một
cốc nước chanh nhưng vẫn chưa uống.
Một giọng nói dò hỏi từ phía sau truyền đến,
là trợ lý của Yến Lam Phong, không tự ti cũng không kiêu ngạo nói: “Anh Trần,
có cần thêm nước không ạ?”
Trần Vụ lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Tiếng bước chân đi lùi ra bên ngoài.
Trần Vụ lấy điện thoại di động ra và nhấn
vào mấy tin tức mà Triệu Tiềm gửi cho anh, tất cả đều đã được Triệu Tiềm lựa chọn
cẩn thận, và tất cả đều là hàng khô, sau khi đọc xong anh cũng cơ bản hiểu được
sự hỗn loạn trong giới kinh doanh trong những năm gần đây cùng tình hình hiện tại.
Ngoài ra còn có một biểu đồ đường cong
chuyên nghiệp, biểu thị quỹ đạo biến động giá cổ phiếu của các công ty ở một số
gia tộc lớn.
Trần Vụ xem xét từng cái một và phần mềm
trên điện thoại của anh cũng tự động phát hiện anh đã nhấn vào "liên kết
rác" và tự động xóa chúng. Anh cất điện thoại trở lại vào trong túi, đứng
nguyên tại chỗ uống hai ngụm nước chanh, sau đó xoay người đi đến ghế sô pha
trong văn phòng rồi ngồi xuống.
Ghế sofa còn mới, mùi da thoang thoảng phảng
phất trên chóp mũi, Trần Vụ đặt ly nước lên bàn, không biết mặt bàn là loại đá
gì, có những đường đen giống như sợi tóc xen kẽ với màu trắng, sờ vào có cảm
giác lành lạnh, sờ một lúc lại thấy ấm trở lại, sờ soạng mặt bàn vài cái, lại
ngồi xuống ghế sô pha, có một tấm ảnh được lồng trong khung ảnh màu đen vàng đập
vào mắt anh.
Người trong khung ảnh chính là anh cùng với
một bông hoa nhỏ trên núi.
Ai sẽ treo cái này ở trong một văn phòng
làm việc vốn dĩ phải trang nghiêm chứ?
Trần Vụ lại cau mày và thở dài nói:
"Ai da!"
“Chờ đợi lâu đến mức phiền chán rồi sao?”
Yến Vi Sí bước vào văn phòng, tháo chiếc đồng hồ thể thao trên cổ tay ra và lau
mặt số. Đã vài năm trôi qua rồi trên mặt đồng hồ không có vết trầy xước nào ngoại
trừ việc dây đồng hồ cũ đi mà thôi.
Món quà sinh nhật ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.