《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
Ở thủ đô thì không có biển, mà điểm ngắm
biển gần đây nhất là ở thành phố Lâm Siêu.
Vào tháng tư, mặc dù chỗ bờ biển khá mát mẻ
nhưng đây không phải là mùa để bơi, vì thế tất cả mọi người chỉ đi bộ trên bờ.
Trần Vụ mặc áo khoác của Yến Vi Sí, anh
khoanh tay lại, vạt áo lớn lên che hết mông. Anh nằm trên lan can nhìn xuống biển,
cả người anh như vào trong ánh hoàng hôn.
Yến Vi Sí liền chụp lại cảnh này gửi cho bạn
bè.
Đúng là những người thương thật lòng có
khác, cho dù chỉ là bóng lưng thôi mà chụp cũng đẹp nữa.
“A Sí, em chụp xong chưa?” Trần Vụ quay đầu
lại.
Yến Vi Sí không quan tâm người qua đường
đang xem mình, cậu chống đầu gối một bên xuống để chỉnh góc máy: “Đừng để ý đến
em.”
“Mấy ảnh hôm nay chụp cũng có khác gì với
mấy tấm ngày hôm qua chụp đâu.” Trần Vụ cảm thấy khó hiểu vịn lan can, gió biển
thổi mạnh đến nỗi tóc của anh bù xù khi lọt trong ống kính, mắt anh cũng không
thể mở to được.
Công nhận người bạn trai này đỉnh thật, vì
chỉ cần nhìn ra biển ngắm mặt trời lặn thôi thì đã chụp được trăm tám mươi bức ảnh
rồi.
Cùng một chỗ.
Thỉnh thoảng cậu sẽ nhìn Trần Vụ.
Cho dù đó là các cặp đôi hẹn hò bên bờ biển,
hay những người bạn nhỏ chụp ảnh cùng nhau ăn xiên nướng, hay những người thất
tình, thì tình thương của họ dành cho người già cũng dần nhạt nhòa, vì thế, sau
khi nuôi dưỡng con cái lớn lên, họ cũng bắt đầu có ước mơ đi du lịch đó đây.
... Luôn có thể tìm thấy một nơi khiến bản
thân phải ghen tị, hoặc có thể gợi lại những kỷ niệm và chạm vào một nơi sâu thẳm
nhất trong lòng mình.
Bị nhìn như vậy, Trần Vụ cảm thấy không được
tự nhiên, hai má anh liền ửng hồng, anh liền đến trước mặt Yến Vi Sí “A Sí, em
ra ngoài đây để ngắm biển hay là ngắm anh vậy trời.”
Yến Vi Sí coi đó là chuyện dĩ nhiên: “Ngắm
anh trên biển.”
Trần Vụ “…”
“Được rồi, không chụp nữa.” Yến Vi Sí đứng
dậy, vừa dứt lời chưa được hai giây, cậu liền cúi người xuống ghé sát bên Trần
Vụ chụp mấy tấm ảnh chung.
Bỗng nhiên trên đầu gối có tiếng vỗ nhẹ
làm Yến Vi Sí bất ngờ.
Thì ra là Trần Vụ phủi bụi dùm cho, thấy cậu
ngây ra, anh liền nắm tay cậu lại.
Yến Vi Sí gượng gạo, cậu nuốt nước bọt:
“Em nghĩ….”
Trần Vụ vội ngăn lại: “Không được ở bên
ngoài.”
Yến Vi Sí nhăn mặt, vì không thể hôn môi
nên cậu bèn hôn vào tai Trần Vụ một cái: “Vậy đêm nay khỏi về.”
Trần Vụ chẳng có phản ứng gì.
Yến Vi Sí nhíu mày: “Không phải sáng mai
anh có tiết à?”
“Giáo sư phải đến trường khác mở tọa đàm rồi,
thầy còn cho anh đi theo nữa.” Trần Vụ thì t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.