T Nguyn Mắc Câu- Calantha 

Ở thủ đô thì không có biển, mà điểm ngắm biển gần đây nhất là ở thành phố Lâm Siêu.

Vào tháng tư, mặc dù chỗ bờ biển khá mát mẻ nhưng đây không phải là mùa để bơi, vì thế tất cả mọi người chỉ đi bộ trên bờ.

Trần Vụ mặc áo khoác của Yến Vi Sí, anh khoanh tay lại, vạt áo lớn lên che hết mông. Anh nằm trên lan can nhìn xuống biển, cả người anh như vào trong ánh hoàng hôn.

Yến Vi Sí liền chụp lại cảnh này gửi cho bạn bè.

Đúng là những người thương thật lòng có khác, cho dù chỉ là bóng lưng thôi mà chụp cũng đẹp nữa.

“A Sí, em chụp xong chưa?” Trần Vụ quay đầu lại.

Yến Vi Sí không quan tâm người qua đường đang xem mình, cậu chống đầu gối một bên xuống để chỉnh góc máy: “Đừng để ý đến em.”

“Mấy ảnh hôm nay chụp cũng có khác gì với mấy tấm ngày hôm qua chụp đâu.” Trần Vụ cảm thấy khó hiểu vịn lan can, gió biển thổi mạnh đến nỗi tóc của anh bù xù khi lọt trong ống kính, mắt anh cũng không thể mở to được.

Công nhận người bạn trai này đỉnh thật, vì chỉ cần nhìn ra biển ngắm mặt trời lặn thôi thì đã chụp được trăm tám mươi bức ảnh rồi.

Cùng một chỗ.

Thỉnh thoảng cậu sẽ nhìn Trần Vụ.

Cho dù đó là các cặp đôi hẹn hò bên bờ biển, hay những người bạn nhỏ chụp ảnh cùng nhau ăn xiên nướng, hay những người thất tình, thì tình thương của họ dành cho người già cũng dần nhạt nhòa, vì thế, sau khi nuôi dưỡng con cái lớn lên, họ cũng bắt đầu có ước mơ đi du lịch đó đây.

... Luôn có thể tìm thấy một nơi khiến bản thân phải ghen tị, hoặc có thể gợi lại những kỷ niệm và chạm vào một nơi sâu thẳm nhất trong lòng mình.

Bị nhìn như vậy, Trần Vụ cảm thấy không được tự nhiên, hai má anh liền ửng hồng, anh liền đến trước mặt Yến Vi Sí “A Sí, em ra ngoài đây để ngắm biển hay là ngắm anh vậy trời.”

Yến Vi Sí coi đó là chuyện dĩ nhiên: “Ngắm anh trên biển.”

Trần Vụ “…”

“Được rồi, không chụp nữa.” Yến Vi Sí đứng dậy, vừa dứt lời chưa được hai giây, cậu liền cúi người xuống ghé sát bên Trần Vụ chụp mấy tấm ảnh chung.

Bỗng nhiên trên đầu gối có tiếng vỗ nhẹ làm Yến Vi Sí bất ngờ.

Thì ra là Trần Vụ phủi bụi dùm cho, thấy cậu ngây ra, anh liền nắm tay cậu lại.

Yến Vi Sí gượng gạo, cậu nuốt nước bọt: “Em nghĩ….”

Trần Vụ vội ngăn lại: “Không được ở bên ngoài.”

Yến Vi Sí nhăn mặt, vì không thể hôn môi nên cậu bèn hôn vào tai Trần Vụ một cái: “Vậy đêm nay khỏi về.”

Trần Vụ chẳng có phản ứng gì.

Yến Vi Sí nhíu mày: “Không phải sáng mai anh có tiết à?”

“Giáo sư phải đến trường khác mở tọa đàm rồi, thầy còn cho anh đi theo nữa.” Trần Vụ thì thầm.

Yến Vi Sí cũng đành chịu.

“Tụi mình cũng có thể đến khách sạn xem phim mà.” Trần Vụ nói: “Anh rất muốn xem một bộ phim nhưng chưa rảnh để xem đây.”

Yến Vi Sí đỡ trán. Mở phòng chiếu phim cũng được.

Trần Vụ lay cánh tay cậu: “A Sí, đi mà.”

“Được rồi, xem phim thôi.”

Một lát sau, tự nhiên người quen ở đâu lại xuất hiện trước mặt cả hai. Và thế là thế giới của hai người giờ lại biến thành bốn người.

Tối nay, Hoàng Ngộ tan làm sớm để đưa vợ chưa cưới qua bên này giải sầu. Khi thấy anh Sí đăng ảnh cảnh biển ở đây lên WeChat, thì họ bèn tìm đến.

Cô Đàm mặc áo đầm hở cổ, s cơn gió thổi tung làn váy của cô thành một độ cong xinh đẹp. Cô đưa cho Trần Vụ mấy con sò mình vừa nhặt được.

“Cảm ơn.” Trần Vụ cầm lấy bằng hai tay.

Mấy vỏ sò nhỏ có màu xanh tím, trông rất đẹp.

Trần Vụ bèn bỏ vỏ sò vào trong túi áo khoác, rồi lùi về phía sau để đi kề bên cô Đàm.

Mặc dù cùng ở trong một thành phố, nhưng mọi người hiếm khi tụ tập được. Nên họ có cảm giác như họ chỉ là bạn qua mạng, chỉ trò chuyện trên WeChat, đề xuất nhạc, phim và sách thôi.

“Trần Vụ, hai người đã ăn tối chưa?” Cô Đàm hỏi.

“Vẫn chưa.” Trần Vụ hỏi lại: “Còn mấy người thì sao?

Cô Đàm lắc đầu.

Thấy Yến Vi Sí đi ở phía trước, anh bèn hô lên “A Sí, lát nữa chúng ta ăn chung đi!”

“Ok.” Yến Vi Sí hừ lạnh, cậu liếc nhìn Hoàng Ngộ với vẻ mặt lạnh lùng, được lắm, thế giới của chúng tôi đã bị mấy người phá đám.

Hoàng Ngộ đang ngắm nhìn, mình còn phải chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến nữa, mình nên nói cái gì đây?

Gió biển mang theo vị mặn mòi của riêng nó, sóng vỗ mạnh vào đá ngầm rồi nhanh chóng rút xuống, một giây sau lại vỗ tiếp tung bọt trắng xóa.

Giống như con người trải qua các giai đoạn khi yêu: vừa mãnh liệt vừa dai dẳng.

Bờ biển đẹp lãng mạn, mỗi ngày có những người lãng mạn với những câu chuyện thật lãng mạn.

Cô Đàm nhìn Trần Vụ mấy lần, nhưng cô vẫn chần chừ không nói nên lời.

Trần Vụ chủ động hỏi.

“Bình thường cậu có hay xem tin tức giải trí không?” Câu hỏi của cô Đàm chứa ẩn ý.

Trần Vụ lắc đầu: “Hoàng Ngộ có tin gì hay không?”

Cô Đàm “…”

Trần Vụ thẳng thắn đến nỗi cô Đàm cũng phải cạn lời.

Lúc đi được một đoạn ngắn, cô Đàm liền thì thầm: “Thường xuyên.”

Cô cúi đầu, mái tóc mới cắt tỉa dài đến một nửa, trên tóc còn thoang thoảng mùi tinh dầu dưỡng tóc hương hoa nhài.

“Tôi biết anh ấy rất bận rộn, anh ấy chỉ mới bắt đầu sự nghiệp, vì là đứa con duy nhất trong nhà, nên anh phải gánh vác toàn bộ, anh ấy làm rất vất vả. Còn tôi chỉ biết chơi violin, không thể giúp anh ấy trong sự nghiệp được, cho nên tôi cố không gây thêm phiền toái cho anh ấy, anh cũng bỏ lỡ nhiều bữa cơm gia đình để làm cho kịp công việc. Anh ấy có nhiều xã giao cần thiết, với lại chuyện trên thương trường tôi cũng không hiểu, nên những tin đồn đó tôi cũng không để trong lòng.” Vừa gấp áo xong, cô Đàm liền khoanh tay, nhướng mày lên, đôi mắt màu hổ phách của cô chợt toát lên sự mất mát: “Mà lần này dư luận sẽ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi, nhưng anh ấy hắn vẫn chưa từng nhắc tới và cũng chẳng thèm quan tâm.”

Trần Vụ lấy cổ áo khoác chùi miệng, trên chóp mũi anh vẫn còn mùi thuốc lá nhàn nhạt, sau một hồi nghĩ nghĩ: “Có thể cậu ấy không nhận ra.”

Cô Đàm giật mình.

Lúc này giày của Trần Vụ bị dính khá nhiều cát, nên cậu đá chân lên: “Hoàng Ngộ cũng có chút đầu óc, nên cô cứ nói thẳng với cậu ấy là được rồi.”

Đang bàn chuyện với người đàn ông này thì Cô Đàm chăm chú nhìn đám trẻ con đang nhảy nhót ở cách đó không xa, sau đó tự lẩm bẩm một mình: “Nói thẳng sao?”

Trần Vụ đáp: “Đúng vậy.”

Cô Đàm cười rạng rỡ: “Tôi sẽ cân nhắc.”

Hoàng hôn buông xuống, gió biển thổi hiu hiu, một người phụ nữ đang trùm khăn che mặt bị gió thổi bay đi, cô ta phải chạy đuổi theo cái khăn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play