《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》 
Trần Vụ mở cửa phòng, Yến Vi Sí thấy anh vẫn còn hơi ngái ngủ, trên mặt ngoại trừ vết cắn do cậu để lại tối qua, còn có mấy vết đỏ bị chăn hằn lên. Yến Vi Sí căng thẳng: “.......” Yến Vi Sí nhéo cằm Trần Vụ để anh ngẩng đầu lên, một tay tháo kính, nhìn đôi mắt anh còn ngân ngấn nước: “Anh ngủ ở bên trong à?” “Nằm một lúc thì ngủ mất.” Trần Vụ rũ mi xuống, anh vẫn còn hơi đờ đẫn: “Có phải em gọi anh không?” “Gọi rồi, không nghe thấy tiếng còn định đi vào đây.” Yến Vi Sí ôm lấy anh, xoa xoa sau gáy anh: “Em đã giặt sạch giày bẩn, còn giặt quần, trong nhà vệ sinh cũng xong xuôi hết rồi, chỉ chờ lãnh đạo xuống khảo sát thôi.” “Em vất vả rồi.” Trần Vụ cọ cằm vào bả vai Yến Vi Sí, giơ tay vẫy vẫy Triệu Tiềm đứng ở phía sau. Triệu Tiềm đứng ở đằng sau dựa vào tường khoanh tay, hai người này đã trải qua ba năm đầu yêu đương cuồng nhiệt, không biết bảy năm tới sẽ như thế nào. Lúc Trần Vụ xem luận văn cho Triệu Tiềm, Triệu Tiềm thậm chí còn thấy lo lắng hơn là đưa cho thầy hướng dẫn xem, cầm túi que cay trên tay nửa ngày rồi vẫn chưa động đến một cây. Ngành học của Triệu Tiềm là kiến trúc cảnh quan, so với chuyên ngành của Trần Vụ chỉ giống nhau đúng một chữ. Một bên là kiến trúc, một bên là thực vật học. Nhưng cô tin tưởng vào kiến thức nghiệp vụ chuyên nghiệp của Trần Vụ, luận văn của cô bị thầy hướng dẫn đánh giá là tồi tệ lúc sau sửa đến phát xỉu, cho anh xem nhất định sẽ không sai. Không sợ xấu hổ mà nói, Triệu Tiềm đã nghĩ tới việc nhờ Trần Vụ viết giúp cô. May mà Trần Vụ công việc bận rộn, cô còn chút lương tâm nên mới không nói ra. “Tiềm Tiềm.” Trần Vụ di chuyển con trỏ chuột vuốt lên, đã đọc xong lần một rồi. Triệu Tiềm đứng thẳng: “Dạ!” Trần Vụ nói: “Em sao chép hả.” Triệu Tiềm sờ mũi: “Anh nhìn ra rồi sao.” Cô cắn một miếng que cay: “Em cũng không rõ trong lúc tra tư liệu do vô tình hay cố tình mà cũng có tham khảo ít nhiều, nên lười tìm hiểu lắm.” Trần Vụ kinh ngạc nói: “Anh biết rồi, một lúc nữa anh sẽ đánh dấu hết cho em.” Triệu Tiềm: “.....” “Anh sửa cho em đi mà.” Triệu Tiềm lau nước miếng: “Em không vội, trong lúc nghĩ đến việc khác thì anh có thể giúp em chú ý bài luận văn này không?” Trần Vụ nhìn cô. “Hiểu rồi, em sẽ sửa.” Triệu Tiềm nói nhỏ. “Ngoại trừ sao chép ra thì cũng đâu có đến nỗi nào nhỉ?” Cô chống một tay lên lưng ghế, vừa cười vừa tiến lại gần. Trần Vụ không nói gì. “Đã hiểu.” Triệu Tiềm đau đớn nói: “Ăn xong que cay em sẽ nghĩ lại.” Trần Vụ ngửi thấy mùi cay mê người, đẩy mắt kính nhìn luận văn ngay cả dấu câu cũng không dùng nhiều: “Ra ngoài ăn đi, để anh sửa dấu câu.” Triệu Tiềm đang muốn nói chuyện thêm, thấy Yến Vi Sí đến đưa thức ăn, trước khi vào còn gõ cửa. “Buổi trưa anh đã không ăn gì rồi.” Yến Vi Sí mang chén cháo nóng hôi hổi đặt vào trong tay Trần Vụ: “Anh ăn cái này đi.” Cháo gan heo cải bó xôi nhìn khá ngon mắt. Trần Vụ hỏi: “A Sí, em ăn chưa?” “Anh ăn xong thì em mới ăn.” Yến Vi Sí xoa xoa gáy anh ngoài cổ áo, dùng bàn tay thô ráp xoa bóp vai lên xuống giúp anh đỡ mỏi. Trần Vụ cầm chiếc thìa dài trong tay, cúi đầu ăn từng miếng từng miếng. Yến Vi Sí nhìn lướt qua luận văn của Triệu Tiềm, cậu giữ cánh tay của Trần Vụ rồi nghiêng người về phía trước, một tay di chuyển con trỏ chuột. Sau khi xem qua một lượt, cậu nghĩ thứ tào lao thế này mà cũng đáng để sửa lại, cậu liếc nhìn Triệu Tiềm đang đắm chìm ăn que cay: “Bốn năm nay cô đã làm gì vậy?” Triệu Tiềm đỏ mặt khi được hỏi đến. Trần Vụ nuốt một ngụm cháo: “ A Sí, đừng nói như vậy, Tiềm Tiềm có rất nhiều chỗ để cải thiện.” Triệu Tiềm: “......” Sao mặt Trần Vụ lại càng lúc càng đỏ thế này. Yến Vi Sí liếc nhìn, Triệu Tiềm hiểu ý mà rời khỏi phòng làm việc, tiện tay đóng cửa luôn. Triệu Tiềm vừa đi, Trần Vụ đã bị bế xốc lên, Yến Vi Sí ngồi trên ghế, đặt Trần Vụ ngồi trên đùi cậu, hai tay vòng qua trước ngực, nhắm mắt lại dựa đầu vào vai anh: “Anh ăn cháo đi, em ngủ một lát.” Trong phòng làm việc bỗng trở nên yên tĩnh. Trần Vụ ăn cháo, bên lỗ tai hơi thở dần dần nhẹ đi. Yến Vi Sí cả đêm qua không ngủ, buổi sáng lại gặp chuyện không hay, muốn trở về ngủ bù thì trong lòng không yên, lúc này mới có thể thả lỏng một chút. Không lâu sau, Trần Vụ cũng từ từ buông thìa mà dựa vào ngực Yến Vi Sí ngủ thiếp đi. Tiếng rung “ong ong” làm rung chuyển mặt bàn. Yến Vi Sí gục mặt vào sau gáy Trần Vụ, lờ mờ vươn tay ra lấy điện thoại, mẹ nó ai lại gọi giờ này vậy. “Em trai.” đầu dây bên kia là Yến Lam Phong: “Sắp tới có thuận tiện cùng chị thực hiện kế hoạch đã nói trước không?” Lúc ở nhà cũ thì một câu cũng không nói đến công việc liên quan, cũng không nói chuyện phiếm, thậm chí chào hỏi ngoài mặt cũng rất hời hợt. Không phải chị em nhà họ Yến, mà là đại diện chủ tịch của Yến thị, chỉ kém người thừa kế được công bố chính thức. Yến Vi Sí nghiêng đầu nói nhỏ: “Tháng sáu em đi nông thôn thu hoạch lúa mì, chị tự xem mà làm đi.” “Được, chị sẽ để ý bên này.” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng Yến Lam Phong lật giấy nhẹ nhàng: “Chị ba của em tỉnh lại rồi.” “Đừng có nhắc đến Yến Ngọc Tâm trước mặt em.” Yến Vi Sí cau mày. “Mấy năm gần đây chị ba hao tổn quá nhiều sức lực và tinh thần, tuy rằng ngày mẹ con đoàn tụ có thể khiến chị ấy có hy vọng chờ mong, nhưng không thể thay đổi được sự yếu ớt của sinh mệnh, lần này còn trở nên tồi tệ hơn, bệnh viện nói có thể chị ấy không qua được mùa đông năm nay.” Yến Lam Phong không phải đang nói đến chuyện tình cảm gia đình, trọng điểm nằm ở nửa sau: “Chị ba chắc chắn đã cảm nhận được rồi, từ chuyện sảy ra trong bữa sáng có thể thấy được chị ấy coi con trai như mạng sống của mình, cái gì cũng có thể làm được. Trước khi đi, chị ấy nhất định sẽ tìm mọi cách nâng con trai lên để nó lấy được họ Yến, dưới sự giúp đỡ của Khương thị thành lập một đế chế giúp cậu ta đứng vững trong nội bộ cấp cao của Yến thị, trước mắt chỉ là vấn đề về thời gian.” Yến Lam Phong sẽ không biết ván cờ này đã diễn ra được sáu bảy năm, sắp đến hồi kết, người chơi cờ là ai, mà thừa kế được chọn nhất định phải kế thừa nhiều đặc điểm của cậu, vốn dĩ không cần chị ta nhắc nhở, càng không phải chuyện mà những thể loại thấp kém vụng về có thể châm ngòi. Vì vậy chị ta chỉ đang tỏ thái độ, chị ta muốn đảm bảo lấy được lợi ích trước khi rút ra. Yến Vi Sí cúp máy, khi cậu quay đầu lại thì đối mặt với Trần Vụ đã tỉnh, sự buồn phiền trong mắt  còn chưa tiêu tan. “Em gọi điện thoại cho trưởng thôn, cho chúng ta nghe tiếng gió núi.” Yến Vi Sí ngay lập tức phản ứng trước mặt Trần Vụ. “À…em muốn nghe gió núi hả…” Trần Vụ cầm lấy điện thoại di động của Yến Vi Sí bấm một dãy số: “Trưởng thôn chắc đang đi phun thuốc ngoài đồng lúa mạch.”
 Trần Vụ nói đúng, lúc này trưởng thôn vô cùng bận rộn, ông đang cõng một bình thuốc trên lưng đi xuyên qua ruộng lúa mạch, tay cầm một cái vòi dài vừa đi vừa phun. Bạn già kêu ông nhấc điện thoại, ông đi lên bờ ruộng, tháo chiếc khẩu trang đã đeo nhiều lần xuống: “Ai đấy?” “Là tôi.” Trần Vụ nói tình hình. Trưởng thôn cảm thấy mấy người này không có việc gì làm nên đi làm phiền người khác, ông cười hiền lành: “Tiểu Vụ đấy à, hôm nay nóng lắm, không có tí gió nào đâu.”
 Trần Vụ quay đầu lại sờ vào bông tai hình ngôi sao vàng của Yến Vi Sí, dùng khẩu hình nói với cậu: “Không có gió rồi.”
 Cái đuôi vô hình của Yến Vi Sí cụp xuống, cậu chán nản ôm Yến Vi Sí không nói một lời nào. Sau khi Trần Vụ nghe được tin tức từ trưởng thôn thì cupcs máy. Một lúc sau, trưởng thôn gửi một bức ảnh tới, Trần Vụ mở ra rồi nói: “A Sí, cho em xem cái này.”
 Một bất ngờ nho nhỏ. Yến Vi Sí cầm lấy điện thoại dí sát gần lại, ánh mắt rơi vào mảnh đất trong ảnh, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Về sau nếu muốn giải tỏa áp lực thì trở về ngôi làng trên núi thôi. Không có cách nào trốn tránh hiện thực, lúc nào cũng muốn chèn ép lý tưởng. Trần Vụ phải nhanh chóng nắm bắt thời gian để chú thích cho luận văn của Triệu Tiềm, vì vậy anh yêu cầu Yến Vi Sí ra ngoài để không làm phiền anh. Yến Vi Sí buồn rầu đi ra khỏi phòng làm việc, cậu lục túi tìm một điếu thuốc. Triệu Tiềm bên ngoài ăn ba túi que cay đến nỗi sưng vều môi thò ra: “anh Sí, anh không trở về tham gia lễ tốt nghiệp sao?” Yến Vi Sí không tìm được điếu thuốc nào, bèn đi tới phòng bếp lấy đồ uống: “Không về.” Triệu Tiềm mở túi khoai tây chiên rồi đi theo cậu, nhà họ Triệu đã bị Triệu Khoát ép khô, cậu không rảnh đi lo cho chủ nhiệm Lưu, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm cô về cuộc sống của chủ nhiệm, nhưng cô không biết, đều không phải đến tìm anh Sí sao. Anh Sí khó chịu, nên bảo cô liên hệ trực tiếp với người nhà của cậu để cho cô yên tâm. Đếngiờ còn chưa bắt được Xuân Chi Tú. “Chậm nhất đến tháng bảy.” Khoảnh khắc cánh cửa tủ lạnh đóng lại, Yến Vi Sí nói câu gì đó. Triệu Tiềm giật mình, sau đó là thấy phấn khích, cô chưa nói câu gì mà anh Sí đã biết rồi. Trời ơi, thần như vậy luôn. Cũng đúng, ông cụ nhà họ Yến chi phối vận mệnh của mấy thế hệ làm sao nhìn lầm được. Triệu Tiềm đang nhai miếng khoai tây chiên cay, ý nghĩa đằng sau bốn chữ của anh Sí vô cùng thâm sâu, đến lúc đó Triệu Khoát sẽ trở thành gia chủ thế hệ mới, nắm quyền điều khiển toàn bộ nhà họ Triệu. “Nhà họ Triệu không phải nợ nần đã lâu à, em thấy món nợ khổng lồ như quả cầu tuyết thế này, sớm muộn cũng sẽ tuyên bố phá sản thôi.” Triệu Tiềm nói. Yến Vi Sí nói ngắn gọn: “Triệu gia không sụp đổ được đâu, họ cần một điểm cân bằng.” Triệu Tiềm, một người phải lăn vào nhà máy sau khi mùa hè kết thúc, nghe không hiểu tí gì, cũng không có nhu cầu phổ cập khoa học để mở rộng tri thức của bản thân, cô nhớ ra điều gì đó và nhanh chóng ăn một nửa miếng khoai tây chiên: “Anh Sí, nửa năm tới anh không thể đi London học sao?” Yến Vi Sí bước tới phòng tập, hô hấp quanh người lập tức thay đổi: “Ai nói, mau cút đi.” Triệu Tiềm đành tới phòng khách tìm Tam Hoa và Hoàng Cẩu chơi. Ánh sáng trong phòng khách thực sự tốt, trông thật xa hoa, Triệu Tiềm nằm dài trên ghế sofa, hai chân duỗi thẳng, ánh nắng hắt vào đôi tất màu nâu của cô. Cô ôm Hoàng Cẩu mặc kệ Tam Hoa, Tam Hoa nằm dài trên một cái ghế sofa khác, oán hận nheo mắt nhìn theo cô. “Ha ha ha” Triệu Tiềm cười lớn. Con mèo này buồn cười đến nỗi cô muốn nuôi một con để chơi cùng. Nghĩ lại thì thôi, một con mèo không phải một món đồ chơi, nếu nuôi nó sẽ không có thời gian để ở bên nó. Tam Hoa nhảy xuống, bổ nhào vào chân của Triệu Tiềm, há mồm cắn bắp chân của cô qua lớp quần thể thao mà không hề nhe răng. Triệu Tiềm giả vờ khóc, Tam Hoa sợ tới mức ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, sau đó lại cắn cô, cô lại giả vờ khóc tiếp. Một người một mèo chơi với nhau, cả căn phòng vang vọng tiếng cười. Bỗng Triệu Khoát gọi tới. “Cái gì vậy.” Triệu Tiềm vô thức nói ra, niềm vui trẻ thơ vừa rồi biến mất, cô huyên thuyên rồi đi tới phòng làm việc: “Anh, em có việc gấp phải đi rồi.” “Vậy em cứ đi đi, anh sửa xong sẽ gửi mail cho em.” Trần Vụ gõ gõ bàn phím, ngẩng đầu lên: “Tiềm Tiềm, lát nữa em có tới ăn cơm không?”
 “Em không chắc nữa.” Triệu Tiềm không chắc lắm: “Đến hay không em cũng sẽ nói cho anh biết.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play