《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
Sau trò hề này, trên mặt đất để lại một
bãi vết máu, chị ba Yến hôn mê, trong tay cầm một đơn thuốc.
Yến Vi Sí không hỏi tại sao Trần Vụ lại
đưa cho cô ta.
Trần Vụ chỉ là là nghĩ gì làm nấy, phương
thuốc của anh, do anh quyết định.
Trên đường trở về, sắc mặt của Trần Vụ rất
tệ, anh chưa từng trải qua chuyện như vậy, Yến Vi Sí không dám phàn nàn hay bày
tỏ sự bất mãn.
Chắc chắn Quý Minh Xuyên đang nhắm vào điểm
yếu của Trần Vụ.
Từ lúc nhận tổ quy tông đến nay cũng đã được
bốn năm ngày, điều chỉnh lại nhanh như vậy, hiển nhiên là đã sớm chuẩn bị xong
kế hoạch thứ hai.
Nhưng mà…
Cứ để cho Quý Minh Xuyên được như ý như vậy
sao.
Thằng chó chết này chơi khổ nhục kế, đổi
thang chứ không đổi thuốc, vì đạt được mục đích mà thủ đoạn hèn hạ nào cũng
chơi.
Yến Vi Sí ngồi trong hầm rượu hút thuốc uống
rượu, hai ngón tay nghịch bật lửa, xoay nó trên bàn tròn.
Không ảnh hưởng đến phương hướng chung.
Ngoại trừ làm cho cậu khó chịu, chó thật chứ.
Yến Vi Sí ném mạnh bật lửa ra xa.
Bên ngoài hình như có tiếng động, cậu còn
tưởng Trần Vụ tới nên có chút ngượng ngùng chạy tới nhặt bật lửa lên.
Hóa ra không có ai cả.
Mấy ngày trước Khương Hi đã mất con, không
biết bao lâu mới có thể ra ngoài, cô buồn đến mức không khóc nổi nữa, từ sáng đến
tối đều nằm lì trên giường.
Dưới lầu có tiếng động cơ xe nhưng Khương
Hi không có phản ứng.
Ngoài cửa phòng có tiếng bước chân, nhưng
cô vẫn giữ nguyên bộ dáng như vậy, mặt không đổi sắc.
Cửa phòng mở ra, là Quý Minh Xuyên vốn nên
ở nhà cũ của Yến gia, cậu ta bình tĩnh đi đến bên mép giường, sờ lên mặt Khương
Hi.
Tay thật nóng.
Mắt Khương Hi bỗng run run.
“Tiểu Hi, anh biết em vẫn luôn để ý việc tại
sao anh không đưa em cây thuốc kia.” Quý Minh Xuyên nói, do đang sốt nên nghe
giọng khàn khàn: “Bởi vì anh không có phương thuốc.”
Khuôn mặt tái nhợt của Khương Hi khẽ cử động,
vào lúc cô không còn ôm bất kỳ hi vọng nào nữa lại đi nói hết cho cô.
Cô muốn bỏ bàn tay kia ra khỏi mặt mình:
“Thế phương thuốc đó….”
“Ở trong tay anh trai anh, chỉ anh ấy mới
có.” Quý Minh Xuyên dường như không để ý đến sự phản kháng của Khương Hi, cúi
người áp trán vào trán cô, hơi thở nóng rực: “Anh ấy không cho anh, mặc kệ anh,
anh không còn cách nào khác, chỉ đành chờ thời cơ đến.”
“Tối hôm qua anh phát sốt làm mẹ anh sợ
hãi, bà liền đi cầu xin anh trai, dập đầu đến chảy cả máu mới xin được.” Giọng
Quý Minh Xuyên hơi nghẹn lại: “Anh đúng là đồ bất hiếu.”
Khương Hi chưa bao giờ gặp Yến Tam, cũng
chính là mẹ chồng của cô, cô chỉ biết thông qua các bài báo, là một người đáng
thương bị bệnh nặng.
Cô không thể tưởng tượng được chị ba Yến sẽ
làm đến bước đó, quỳ gối trước một người ngoài nhỏ tuổi hơn mình.
Khó trách bố cô lại coi trọng chồng cô như
vậy.
Bởi vì sau lưng chồng cô có Yến Tam, vì cậu
ta mà không tiếc từ bỏ địa vị cổ đông Yến thị, thậm chí từ bỏ tôn nghiêm của
tam tiểu thư nhà họ Yến.
Khương Hi nói: “Nếu anh nói sớm hơn một
chút, tôi đã nhờ anh tôi giúp rồi...”
Anh trai của cô không còn nữa.
Khương Hi quay đầu nhìn ra khoảng không
xanh lam ngoài cửa sổ: “Tôi sẽ đến đại học Lâm Nghiệp tìm Trần Vụ, ba mặt một lời
với anh ta, nếu không được thì tôi sẽ tìm người uy hiếp anh ta, có rất nhiều
cách mà, sao lại phải kéo dài lâu như vậy.”
“Chính vì sợ em sẽ làm vậy cho nên anh mới
không nói cho em.” Quý Minh Xuyên nói.
Vẻ mặt Khương Hi bình tĩnh, bên tai truyền
đến ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.