Ngày tỏ tình
muốn danh phận đó, từ bình minh đến hoàng hôn, rồi đến tất cả hình ảnh đêm đó,
Yến Vi Sí đều khắc sâu trong trí nhớ.
Kể cả buổi
chiều, cậu ngồi trên đài quan sát, xem Trần Vụ chia hai cây hoa trong chai nước
giải khát thành bốn cây, cậu hỏi chẳng lẽ không trồng được bằng hạt, Trần Vụ
lắc đầu.
Cũng chỉ hỏi
như vậy, không có thảo luận chuyên sâu.
Đến nay Yến Vi
Sí chỉ có một lần biết rõ đó là mưu kế còn giẫm vào bẫy mất đi lý trí, chỉ là
vào tháng sáu năm thi đại học đã đánh vào đầu và chân Quý Minh Xuyên.
Lúc này Quý
Minh Xuyên lại đến kích thích cậu, mới đóng chai thuốc cũ, tâm tính của cậu
không hề bị khiêu khích. Bởi vì cậu không ngại việc Trần Vụ giấu diếm, cậu chỉ
quan tâm đủ loại chuyện sau lưng sự giấu diếm Trần Vụ.
Trần Vụ không
muốn nói, cũng không phải là chuyện tốt gì.
Tựa như từ việc
được ba mẹ đưa về nhà cho đến việc xuất hiện trong nhà họ Quý.
Yến vì Sí mở
nắp nhựa đựng đậu hũ non: “Bỏ đi, đừng trả lời.”
Trần Vụ đồng
thời lên tiếng với cậu: “Chính là tôi bị bắt cóc.”
Sắc mặt Yến Vi
Sí thay đổi chóng mặt “Bắt cóc”
Trần Vụ vừa múc
một miếng đậu hũ non đã bị Yến Vi Sí kéo ra khỏi chăn, anh lắc lư đứng lên,
quần áo bệnh y hơi nhăn nhúm che cổ tay và mắt cá chân.
Dưới độ cao của
giường, góc nhìn Trần Vụ nhìn Yến Vi Sí biến thành nhìn xuống.
Từ góc độ này
của anh có thể thấy rõ mái tóc vàng của Yến Vi Sí, lông mi dày, sống mũi đầy
nghệ thuật.
“A Sí, đều là
chuyện đã lâu lắm rồi, em đừng…” Trần Vụ còn chưa dứt lời đã bị Yến Vi Sí ôm lấy.
“Sao còn liên
lụy đến bắt cóc?” Yến Vi Sí lưu ý không đè lên cánh tay treo trước người anh,
cảm xúc trong lòng dâng lên, dán môi lên mí mắt mềm mại của anh, thời niên
thiếu gặp nhiều tai nạn như vậy.
“Không phải
kiểu bạo lực tàn ác đó đâu.” Trần Vụ giơ thìa trên tay dính đậu hũ ngọt ngào
lên để không làm bẩn quần áo của cậu: “Có hôm anh đến thị trấn mua thuốc cho ba
nuôi, nửa đường bị người ta đánh ngất xỉu, tỉnh lại đã ở một nơi tối đen như
mực.”
“Có người đối
diện với anh, anh không biết là ai, trông như thế nào, cũng không nghe thấy âm
thanh gì, chỉ có một cảm giác rất đáng sợ, tay chân có không bị trói cũng không
dám chạy.” Trần Vụ run rẩy, mặt trắng bệch, cảm nhận đó để lại bóng ma trong
lòng anh, anh đỡ bả vai Yến Vi Sí: “A Sí, đưa đậu hũ non cho anh.”
Yến Vi Sí đứng
ở bên giường, bưng não đậu hũ giơ lên, Trần Vụ đứng ở trên giường, cúi đầu cầm
thìa xúc ăn.
“Người nói
chuyện là một người khác, tuy rằng khắp nơi đều là màu đen, nhưng anh khẳng
định người nhìn chằm chằm vào anh, cùng người nói chuyện không phải là một
người.” Trần Vụ ngậm đậu hũ non, vị ngọt hay mặn anh đều thích ăn, mỗi vị đều
có cái tốt riêng.
Yến Vi Sí: “Nói
cái gì?”
“Cho anh một
khoản tiền bảo anh mua đất nhân giống nhánh cây, nếu như anh không nhân giống
được, cả thôn sẽ phải chôn cùng anh.” Trần Vụ xúc một thìa đậu hũ non cho Yến
Vi Sí: “Anh vừa nghe liền biết không phải họ dọa anh, sau không còn giọng nói
nữa, cái tầm mắt nhìn chằm chằm anh vẫn không thu hồi, giống như ngay cả mấy
cái xương của con cũng có thể nhìn rõ, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ mùi gỗ
đàn hương, anh đã đổ rất nhiều mồ hôi lạnh.”
Yến Vi Sí nhìn
một khối màu trắng mềm mại đưa tới bên môi, cậu há mồm ăn, cau mày nghe.
“Sau đó anh lại
bị đánh ngất xỉu, lúc có ý thức đã ở bên cạnh lò nung dưới chân núi, trong ngực
có cành cây cùng một túi tiền.” Trần Vụ hé miệng cười: “Thật sự là một túi,
trước đó anh chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.”
Yến Vi Sí thấy
trạng thái Trần Vụ ổn định, cũng thả lỏng không ít: “Anh liền cầm về nhân
giống?”
“Trong núi khắp
nơi đều là đất, nào còn cần mua đất, anh cảm thấy tiền là cho mình nên dùng
tiền mua hạt giống, để dân làng trồng cây. Anh mu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.