Tự Nguyện Mắc Câu

Chương 53


10 tháng

trướctiếp

Phòng bệnh im lặng.

 

Yến Vi Sí ôm lấy Trần Vụ từ phía sau, anh cầm lấy điện thoại di động, xóa sạch nhật ký cuộc gọi vừa rồi.

 

Đó chính là đồ chơi cõi âm, xui xẻo.

 

Trần Vụ cúi đầu nhìn kính mắt trên tay.

 

Yến Vi Sí xoay anh lại, hôn lên đôi môi hơi tái nhợt đang mím chặt của anh: “Đừng tức giận.”

 

Trần Vụ nói chuyện xảy ra trong thôn: “Sống ở quê nhà mười mấy năm, ngay cả những người đồng hương nhìn cậu ta lớn lên, cậu ta cũng có thể xuống tay.”

 

Yến Vi Sí nâng mắt lên, ngay cả người hàng bao năm móc tim đào phổi ra dâng cho cậu ta Quý Minh Xuyên cũng có thể vứt bỏ, cho dù là châm lửa đốt lửa đốt sạch thôn, cậu cũng không cảm thấy kỳ quái.

 

Nói thật, Quý Minh Xuyên rất thích hợp sinh tồn ở những gia tộc lớn anh lừa tôi gạt, tính toán đủ loại mưu kế thủ đoạn thấp hèn, bị dục vọng lợi ích ăn mòn cắt đứt mọi quan hệ bạn bè tiêu diệt đối thủ, có thể leo lên, không leo được quá cao cuối cùng trở thành loại nhân vật bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, không tự chủ được chuyện đi đại tiểu tiện.

 

Cho dù là ở nơi nào, đều phải có giới hạn và lương tâm, Yến Vi Sí đã tự cảnh tỉnh vô số lần.

 

Yến Vi Sí không ngừng xoa nắn khuôn mặt lạnh lẽo của Trần Vụ: “Cậu ta muốn tìm cái gì?”

 

“Dược liệu.” Trần Vụ nói.

 

Yến Vi Sí nhíu mày, chữa loại bệnh kín kia? Hình như trước đâu Trần Vụ nói có ghi chép âm thầm chữa, nhưng âm thầm cũng vô dụng, không phải những loại thuốc kia.

 

Cho nên tình huống bây giờ là, Quý Minh Xuyên tìm được đáp án,

 

“Chính là thứ anh trồng trong chai nước giải khát kia.”

 

Bên tai là giọng nói rất nhẹ giống như tảng đá lớn ném vào biển sâu suy nghĩ của Yến Vi Sí, toàn bộ cá tôm mà cậu dùng tình yêu dành cho Trần Vụ nuôi lớn lên bị đập đến mức đầu choáng mắt hoa, miệng sùi bọt mép.

 

Từ túp lều trên hồ chứa Xuân Quế đến đài quan sát trong biệt thự ở Thủ đô, từ hai cây đến bốn cây.

 

Củ cải khiêm tốn, cành héo khô, với một vài cái lá.

 

Cho dù Yến Vi Sí có mọc thêm mấy cái đầu, cũng sẽ không nghĩ tới đó là thuốc của Quý Minh Xuyên.

 

“Chia cũng chia rồi, còn trồng?” Yến Ví Sí đạp đổ bình dấm chua không đúng lúc, mùi nồng nặc đến mức trần ngập căn phòng: “Trồng thì trồng, còn phải bỏ vào vali mang đến thủ đô mở rộng đội ngũ.”

 

Con mẹ nó, là muốn trồng cho người yêu cũ cả một vườn thuốc?

 

Thứ rác rưởi đấy?

 

Trần Vụ đeo kính lên, nhỏ giọng nói: “A Sí, em bình tĩnh một chút.”

 

Yến Vi Sí trừng mắt: “Em không bình tĩnh à?”

 

Trần Vụ: “.... Thoạt nhìn thì không.”

 

“Em không thể không bình tĩnh?” Yến Vi Sí phá quán tử phá suất*: “Em chính là không giữ được bình tĩnh, thì làm sao?”

 

*破罐子破摔 (Phá quán tử phá suất) - tục ngữ dân gian: ẩn dụ thái độ buông xuôi, chuyện (sai lầm, thiếu sót, thất bại) đã dù sao cũng xảy ra rồi thì cứ mặc nó, không có được kết quả tốt vậy thì để mặc hoặc không cần cố gắng, không cầu tiến, thậm chí còn khiến mọi thứ phát triển theo hướng tồi tệ hơn.*

 

Trần Vụ đặt trán lên hốc vai cậu, cọ cọ: “Thuốc chẳng những dễ mà còn rất nhiều hữu ích, ngoại trừ có thể trị bệnh kín của cậu ta, còn có rất nhiều tác dụng khác.”

 

Yến Vi Sí Sí không mặn không nhạt: “Đây học thức nông cạn, nghe không hiểu.”

 

“....” Trần Vụ nói: “Có loại chìa khóa toàn năng, có thể mở rất nhiều khóa cửa, đó là chìa khóa toàn năng trong dược liệu.”

 

Yến Vi Sí tạm dừng tức giận, so sánh như vậy cậu có thể hiểu được. Cậu sờ đuôi tóc sau gáy người trong ngực: “Cho nên sau khi anh chấm mối quan hệ kia, rồi lại trồng là vì em.”

 

Trần Vụ lắc đầu: “Không phải vì em.”

 

Yến Vi Sí nâng mặt anh lên, vừa muốn mở miệng, chợt nghe anh nói: “Cơ thể em khỏe mạnh không bệnh không tai, sẽ không cần dùng đến.”

 

Chưa kịp chuẩn bị gì đã bị đút lời âu yếm, Yến Vi Sí nhất thời phục tùng từ trong ra ngoài. Cậu ngây thơ nói: “Vậy anh cũng sẽ không dùng đến.”

 

Trần Vụ gật đầu: “Trồng là để đề phòng.”

 

Ngoài cửa sổ gió thổi càng lúc càng mạnh, Yến Vi Sí đi đóng cửa sổ thủy tinh ngoài lan can lại: “Nếu có tác dụng tốt như vậy sao không trồng thêm mấy cây?”

 

Trần Vụ nói: “Trồng nhiều gặp trời mưa phải dọn vào phiền phức lắm.”

 

Yến Vi Sí: “....”

 

“Cũng không biết sao họ phát hiện ra, đột nhiên lại phát hiện.” Trần Vụ chậm rãi thở ra một hơi.

 

Yến Vi Sí có ý định điều tra.

 

Trần Vụ lẩm bẩm: “Trong thôn không có thanh niên hay trung niên, hầu như đều là già trẻ, người nhà chỉ cần va chạm nhẹ một cái liền có thể chết, trẻ con bị kinh sợ sẽ để lại bóng ma tâm lý.”

 

“Muốn em cho người đến quê anh chăm sóc họ không?” Yến Vi anh Sích lớp áo bệnh nhân vuốt ve sống lưng gầy gò căng thẳng của anh, từng chút một, mang theo ôn nhu trấn an.

 

Trần Vụ nhẹ nhàng lắc đầu: “Cậu ta đi rồi, để cậu ta tự gánh chịu hậu quả đi.”

 

Trong mắt Yến Vi Sí hiện lên một tia cổ quái, một cuộc điện thoại không đến hai phút, vừa quay lại sao Quý Minh Xuyên lại có thể diễn xuất tối hơn trước được.

 

Mẹ kiếp, cậu lại thấy khó chịu.

 

Trần Vụ đặt tay lên cánh tay Yến Vi Sí, nắm chặt năm ngón tay, sức lực không tốt lắm: “A Sí, anh muốn nằm một lát.”

 

“Vậy chờ anh nằm xuống rồi mới nói chuyện.” Yến Vi Sí đỡ anh lên giường, cất kính cho anh.

 

Trần Vụ nằm thẳng xuống, lông mi khẽ run nhắm hai mắt lại, khí sắc có chút kém.

 

Yến Vi Sí đắp chăn cho Trần Vụ, rón rén đi phơi tất, cậu đi vào rừng cây nhỏ ở tầng một châm một điếu thuốc, gọi điện thoại: “Điều tra một người, đang hẹn hò với Khương Hi con gái út nhà họ Khương, Quý Minh Xuyên.”

 

Ánh lửa từ tàn thuốc lập lòe, Yến Vi Sí dựa lưng vào thân cây, thần sắc âm u hút từng hơi từng hơi thuốc, đúng là phiền phức.

 

Người cũ dựa vào chính bản thân bước chân vào giới thượng lưu, hay dựa vào phụ nữ để thượng vị, hôm nay lợi dụng ai ngày mai muốn tính kế ai, Yến Vi Sí cũng lười quan tâm.

 

Cho dù có cùng xuất hiện trong một bữa tiệc long trọng, nhận được nhiều tràng pháo tay khen ngợi hơn, thì cậu cũng chỉ nắm lấy hạnh phúc, còn người khác có hào nhoáng đến đâu cũng không quan trọng.

 

Nhưng hết lần này đến lần khác lại cố tình chạy đến cửa nhà cậu nhảy dây thừng lớn.

 

Thời gian dùng để yêu đương còn không đủ lại phải dành ra một phần để lãng phí vào thứ này.

 

Yến Vi anh Sím điện thoại có một cuộc gọi đến, cậu nghe máy: “Nói.”

 

Quý Minh Xuyên, hai mươi mốt tuổi, sinh ra ở thôn Lão Thạch huyện Phác, đều học trường tiểu học và trung học cơ sở ở dưới chân núi, học trung học phổ thông ở Xuân Quế, sau khi thi đại học xong cùng Khương tiểu thư đến New York học tập, định cư ở chỗ của Khương tiểu thư ở Manhattan, năm nhất điều trị thân thể học tại nhà, năm hai khởi nghiệp, đàm phán thành công hợp tác đầu tiên, đến năm thứ tư sự nghiệp phát đạt.

 

Tiếng báo cáo công thức và có vài phần máy móc, triển khai cuộc đời truyền cảm hứng sâu sắc của một chàng trai nghèo nắm lấy cơ hội bứt phá, không có chỗ nào đáng đào sâu.

 

Nói thẳng ra, cũng chỉ là tìm một tiểu thư nhà giàu, nâng đỡ một người sau khi tốt nghiệp lên đỉnh cao.

 

Yến Vi gạt tàn thuốc lá, bàn tay vuốt qua mái tóc xoăn: “Điều tra hành tung của Quý Minh Xuyên sau khi về nước.”

 

“Ngày Khương tiểu thư về nước ở gần phòng đấu giá Hắc Ti.”

 

Yến Vi Sí như có điều suy nghĩ: “Có phải trận đấu giá kia có dược liệu hay không?”

 

“Vâng.”

 

Yến Vi Sí: “Cô ta lấy được?”

 

“Chúng tôi không thể tra được tư liệu khách hàng của Hắc Di.”

 

Yến Vi Sí không chút để ý búng vào nửa điếu thuốc còn lại, tàn thuốc rơi vào trong gió thu, hòa làm một thể với màn đêm.

 

“Vậy thì tra chỗ ở của cô ta khi về nước, nếu lấy được chắc chắn sẽ mang về, lấy ra dùng.” Yến Vi Sí cúp máy, cả người cậu lạnh lẽo hút xong một điếu thuốc, nhấc chân quay trở về khoa điều trị nội trú.

 

Một bức ảnh xuất hiện trên điện thoại di động.

 

Yến Vi Sí nhìn lướt qua, chỉ là dược liệu khô bình thường: “Khôi phục nguyên gốc.”

 

Mười mấy giây sau, diện mạo tươi sống của dược liệu xuất hiện trên điện thoại di động của Yến Vi Sí.

 

Nhỏ hơn một chút so với trồng ở nhà.

 

Lần này, suy nghĩ của Yến Vi Sí trở nên rõ ràng.

 

Không biết Khương Hi nghe được phương thuốc từ đâu, kịp thời bay trở về ngồi đấu giá giành thứ này về cho Quý Minh Xuyên chữa bệnh, Quý Minh Xuyên thông qua một số nhân tố xác định đó là dược liệu mình từng dùng qua.

 

Vì thế mới về quê tìm.

 

Yến Vi Sí trở về phòng bệnh, cậu vừa mở cửa, Trần Vụ liền quay đầu nhìn lại, ánh mắt híp lại, ánh mắt lơ đãng tìm cậu.

 

“Muốn cái gì?” Yến Vi sải bước tới gần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp