Trần Vụ mua cho
Yến Vì Sí một đôi khuyên tai, Triệu Tiềm chưa từng yêu đương cũng biết cái gì
gọi là niềm vui bất ngờ, cô không tiết lộ trước cho anh Sí biết.
Hơn nữa còn
đang chờ được vào vòng bạn bè của anh Sí.
Xuất sắc nhất,
xuất sắc một cách hoàn hảo như vậy cũng chỉ có anh Sí.
Cuối tuần Trần
Vụ và Triệu Tiềm đi xem kịch nói, lúc đến đó đã có người đứng chờ, bọn họ được
dẫn vào nhà hát, sắp xếp ngồi hàng đầu tiên.
“Vị trí này,
nếu xảy ra tai nạn sân khấu, tất cả chúng ta phải ăn một chút tro.: Triệu Tiềm
nhìn bối cảnh sân khấu sắp chạm vào mặt mình.
Và sau đó nó
thực sự xảy ra.
Lúc ấy Yến nhị
gia dẫn dắt thế hệ trẻ biểu diễn màn hội ngộ rồi chia lìa của thế hệ thanh niên
tri thức, Trần Vụ đang mải mê xem, đột nhiên xuất hiện một tiếng vang thật lớn.
Trần nhà của
sân khấu rơi xuống các mảnh vỡ bắn tung
tóe.
Triệu Tiềm phản
ứng nhanh nhạy bén, lập tức đè Trần Vụ dùng thân thể ngăn trở.
Trong hỗn loạn
có tiếng kinh hoảng hô to: “Nhị gia!”
.
Nhà hát lớn
nhất thủ đô, bình thường người đến xem đều là những người thuộc tầng lớp thượng
lưu, không có khái niệm về tiền bạc, mất đi ý nghĩa phấn đấu trong cuộc sống và
muốn theo đuổi nghệ thuật, cũng là một trong những con đường để một số thương
nhân giàu có lấp đầy sân sau, mà khâu kiểm tra chất lượng lại có thể kém như
vậy.
Lần tai nạn này
người bị thương nghiêm trọng là Yến nhị gia, với tuổi tác của ông ta trải qua
một lần này, sợ là phải dành cả phần đời còn lại ở trên giường bệnh.
Đêm nay là buổi
biểu diễn cuối cùng của ông ta trước khi nghỉ hưu, không ít phương tiện truyền
thông hàng đầu kéo đến đây, nhà hát còn chưa dọn dẹp sạch sẽ, sự việc đã truyền
đến trước mặt công chúng.
Yến nhị gia là
vì cứu một diễn viên nhỏ mới bị đè. Trên các nền tảng lớn xuất hiện rất nhiều
tiếng nói cầu nguyện cho sự bình an của ngài.
Triệu Tiềm ở
quán cà phê đối diện nhà hát nhắn tin cho anh Sí: [Xảy ra tai nạn sân khấu, anh
trai em không sao, Yến Nhị gia bị đập trúng đến hộc máu.]
Yến Vi Sí không
hỏi chi tiết cũng không quan tâm, trước tiên cậu gọi cho Trần Vụ: “Có bị dọa
không?”
Trần Vụ nói:
“Không có, Triệu Tiềm che chắn cho anh.”
Triệu Tiềm đối
diện bưng cà phê lên nhấp một ngụm xuống, hai tay giang ra khoác lên lưng sô
pha, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh.
Có truyền thông
hạng hai hạng ba vội vàng tới, muốn chia một chén canh.
Triệu Tiềm cho
rằng Trần Vụ muốn cùng anh Sí nấu cháo điện thoại trong chốc lát, không ngờ tới
chỉ nói vài câu là xong.
Vẫn là Trần Vụ
cúp máy.
Triệu Tiềm xem
xét tin nah mới, trả lời hai chữ khách khí cho anh Sí đang nói lời cảm ơn với
cô.
“Tiềm Tiềm, anh
hai của A Sí còn lớn tuổi hơn anh nghĩ, có thể làm ba của cậu ấy.” Trần Vụ lướt
tin tức.
“Đâu chỉ có
thế, ông nội cũng có thể nữa kìa.” Triệu Tiềm tặc lưỡi.
“Thanh danh của
ông ta thật tốt.” Trần Vụ liếc mắt một một bài báo: “Yến thị cũng làm từ thiện,
một năm bốn quý đều quyên góp rất nhiều tiền, nhưng không đạt được sự đồng tình
khen ngợi như ông ta.”
Triệu Tiềm nhún
vai: “Người ngoài cảm thấy Yến thị quyên góp cũng là vì lợi ích, ông ta lại
khiêm tốn không tuyên truyền, đều là bị đào ra.”
Trần Vụ nhỏ
giọng nói một câu: “Vậy cũng rất dễ đào.”
Triệu Tiềm cười
ha ha.
Ánh mắt Trần Vụ
khó hiểu dò hỏi.
“Không có gì
không có gì, em cười một chút thôi.” Triệu Tiềm dùng nhíp gắp thêm hai khối
đường vuông: “Muốn không?”
Trần Vụ lắc
đầu.
Triệu Tiềm đặt
viên đường và cái nhíp trở lại: “Yến nhị gia có thanh danh tốt như vậy, còn có
nguyên nhân khác, ở Yến thị ông ta không có cổ quyền, chỉ có cổ phần, đây có
thể nói là không có sự gian xảo dối trá của thương nhân.
Trần Vụ cầm cốc
cà phê: “Cổ phần chỉ có thể được lợi nhuận thôi à?”
“Đúng vậy.”
Ngón tay Triệu Tiềm không có nhịp điệu rõ ràng gõ lên mặt bàn: “Cổ phần của Yến
thị cũng là chân voi, nếu không ông ta lấy đâu ra tiền làm công ích mấy chục
năm. Diễn kịch lại chẳng được mấy đồng, thu nhập một năm cũng không đủ để con
gái ông ta mua một cái túi.”
Trần Vụ nói:
“Vậy chị ba của cậu ấy có cổ quyền, chiếm tỷ lệ lọt vào top 10, là giám đốc
lớn.”
Triệu Tiềm gõ
một lúc rồi dừng một chút: “Biết không ít ha.”
“Mắt nhìn thấy
chưa chắc đã là tất cả.” Triệu Tiềm vuốt mái tóc ngắn của mình: “Cho dù là tất
cả, cũng chưa chắc đã là của riêng ai.”
Trần Vụ nghe
đến mê mang.
Triệu Tiềm quay
đầu sang một bên, năm đó tốt nghiệp cao đẳng cô cho rằng anh Sí trở về Thủ đô
chính là trở về nhà họ yến Yến, bị cười nhạo phỉ báng giẫm đạp lòng tự tôn,
thực tế những thứ đó lại không xảy ra, bởi vì anh ấy không trở về.
Phế thái tử
tuổi trẻ khí thịnh không chịu thua, vận dụng tình cảm của hai gia đình Phát
tiểu cùng với việc được mẹ ruột tha thứ một lần nữa giành lại tình thân, ý đồ
lấy lại vị trí người thừa kế làm trò cười mua dây buộc mình vẫn chưa xuất hiện.
Anh Sí nói về
những năm anh ấy trưởng thành trong tình yêu chứ không phải những năm anh ấy
trưởng thành trong những tính toán bẩn thỉu.
Cho nên Trần Vụ
cũng có thể tự do tự tại trưởng thành trong vài năm mà không mất đi sự đơn
thuần ngây thơ.
Triệu Tiềm bấm
điện thoại di động, bình thường chỉ lúc chuyển tiền có động tĩnh lão đầu đã
đánh cô thừa sống thiếu chết.
Triệu Tiềm:
[Không đọc tin tức sao?]
Ông Triệu không
trả lời.
Triệu Tiềm nhìn
Trần Vụ, người từng là nhân viên bảo vệ cơ sở tại một trường trung học dạy nghề
đến sinh viên đại học lâm nghiệp kiêm học trò thân cận của viện trưởng Viện
khoa học Lâm nghiệp, thời gian trôi qua trên người anh có dấu vết rõ ràng, dấu
vết chói lọi nhất.
Lão đầu đi từng
nước cờ suốt ba năm mở rộng đến ngày hôm nay, khẳng định cũng không nghĩ tới,
hiện tại còn đang hao tổn, có kiên nhẫn này sao không chỉnh đốn hoàn cảnh Tây
Đức đi.
Tiếc là suốt
ngày chỉ biết câu cá.
。
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.