Trần Vụ có thể xuống giường được rồi,
Yến Vi Sí liền đưa anh đến khoa mắt kiểm tra thị lực, chọn cho anh một cặp kính
phù hợp.
Vẫn là trong kính ban đầu, khung kính
từ hình vuông đổi thành hình tròn, gọng kính kim loại viền đen tinh tế.
Từ khô khan cứng nhắc thành tinh tế mềm
mại hơn, làm tăng thêm khí tức văn nghệ.
“Cuối cùng cũng có thể nhìn rõ rồi.”
Trần Vụ lấy kính mắt đeo lên, thế giới trước mắt thoát khỏi hư ảo, trở nên rõ
ràng hơn.
Yến Vi Sí nghĩ người này sở dĩ bị cận
nặng như vậy, là vì không để đồ chó đó đau tốn sức đọc sách tìm cách, trong
lòng bắt đầu tự chua xót.
Dù cho đó có là chuyện của tám trăm năm
trước.
“A Sí, gọng kính mỏng thật đấy.” Trần
Vụ cảm nhận kính mới.
Yến Vi Sí đem khăn lau kính cất vào
hộp: “Cứ mang đi rồi sẽ quen.”
“Em muốn soi gương.” Trần Vụ nói.
Yến Vi Sí: “Chậc.” nói tiếp: “Còn biết
làm điệu nữa.”
Cậu bật camera của điện thoại lên, đặt
ở phía trước: “Chụp đi.”
Trần Vụ treo tay trái trước thân người,
nghiêng đầu nhìn bản thân trong màn hình, nghiêm túc nhìn một cách tỉ mỉ.
Yến Vi Sí đang xoa xoa eo anh: “Được
rồi, nhìn nữa điện thoại anh nổ mất.”
Trần Vụ nghi hoặc: “Tại sao?”
Yến Vi Sí trịnh trọng trang nghiêm: “Em
đẹp quá nên nổ.”
Trần Vụ: “...”
“Ăn lê.” Yến Vi Sí lấy một miếng lê
trong đĩa đút anh.
Có y tá gõ cửa vào kiểm tra tình hình
truyền dịch, Trần Vụ lập tức ăn ngay, ánh mắt đăm đăm sau cặp kính có ý muốn
đút thêm cho anh của Yến Vi Sí: “Tay phải em không sao, tự ăn được.”
Yến Vi Sí bưng dĩa lê đến bên cửa sổ ngồi,
bóng lưng có phần uất ức.
Trần Vụ lẩm bẩm: “Sao anh mang đi hết
rồi, em chỉ nói tự ăn, đâu có nói không ăn đâu.”
Bạn trai không phản ứng chút nào.
Trong miệng Trần Vụ có mùi vị ngọt ngào
của nước lê, anh phối hợp với y tá làm kiểm tra định kì: “Vết thương trên chân
của tôi bao lâu thì cần thay băng gạc một lần?”
“Hai ba ngày.” Y tá ghi lại kết quả đo
nhiệt độ của anh.
Trần Vụ nói: “Hơi đau.”
Y tá dừng bút một chút nhìn bệnh nhân
một cái, cô còn chưa nói, người thanh niên đẹp trai nhưng không dễ gần bên cửa
sổ kia đã vội vã đến trước giường, vừa cao vừa thẳng, bóng ảnh ngã lên người
bệnh nhân, không có cưỡng bách áp bức, chỉ sốt ruột nghiến răng nghiến lợi: “Ai
bảo em nghịch ngợm, em không đau ai đau?”
Trần Vụ mím môi không nói.
“Giờ biết sai rồi?” Yến Vi Sí lật cái
chăn ở góc giường sang một bên, ôm lấy đôi chân mang tất trắng vào lòng, cau
mày nhìn đôi chân đang băng bó của anh: “Hơi đau à, đau cỡ nào, nếu thực sự
chịu không nổi thì tháo băng ra, xem thử bên trong miệng vết thương đã sạch bùn
chưa.”
Trần Vụ giải vây cho nhân viên y tế:
“Loại sai lầm vớ vẩn như vậy, không có khả năng đâu.”
Yến Vi Sí kích động: “Vậy sao lại đau?”
“Cũng liên quan đến tâm tình.” Trần Vụ
nói.
Yến Vi Sí nhìn anh đăm đăm một lúc, cơ
mặt co giật đưa đĩa lê trở lại.
Y tá nhịn cười làm xong nốt việc rồi
rời đi.
Trần Vụ bị thương, nhưng ăn uống không
bị ảnh hướng, anh ăn đến no căng rồi dựa trên thành giường, trên bàn để một
chiếc máy tính xách tay, dây tai nghe treo trên người anh.
Video bài giảng của Đới Kha gửi qua bắt
đầu phát, âm thanh không tệ, giọng nói của lão giáo sư nghe cũng khá rõ.
Yến Vi Sí đang ngồi gõ một chiếc máy
tính xách tay khác trước bàn, thỉnh thoảng anh mắt đang nhìn những dòng văn
kiện dài dòng lại chuyển sang người Trần Vụ.
Mỗi lần như vậy đều lưu luyến đến ngây
ngất.
Trái lại, tầm mắt của Trần Vụ lại chưa
một lần dời đi, anh một khi nghe bài giảng là nhập tâm ngay, đã đạt đến mức độ
hai tai không nghe những việc bên ngoài cửa nữa, một lòng chỉ đọc sách thánh
hiền.
Yến Vi Sí chống tay lên trán, bàn tay
gõ bàn phím cộc cạch được mấy phút ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.