Trong phòng bệnh chỉ có một mình giọng nói ngây ngô dại dột của ông Trần: “Nó không cho chúng tôi mượn tiền, cũng không nói tiếng nào, mặc kệ hai chúng tôi van thế nào cầu thế nào, bất kể chúng tôi có kể lể những lỗi lầm đã qua thế nào, nó đều làm như không nghe thấy, chỉ một mực đem mấy trái hồng thối bỏ vào túi.

“Thật quá đáng, em trai nó vẫn còn trên lưng mẹ, đứa bé gầy như vậy mà nó cũng không niệm tình anh em, đó là em trai ruột của nó đấy.”

“Đứa nhỏ không chịu được gió lạnh, chúng tôi ngay cả phương thức liên lạc với nó cũng không lấy được đã đi mất rồi, sau này cũng không quay lại Xuân Quế tìm nó nữa.

“Lần tiếp theo chính là lần này.”

Đều là ông Trần nói, lúc này bà Trần đột nhiên ngừng khóc, ngốc nghếch nói: “Em trai nó là lúc chúng tôi tìm được nó mới có, cơ thể không được khỏe mạnh, nếu như nó cho chúng tôi mượn tiền nói không chừng em nó có thể sống tiếp rồi, con trai của tôi a.”

Bà Trần lại khóc, đau khổ không nén nổi: “Tôi đã uống rất nhiều thuốc mới mang thai được, bốn tháng rồi, đã thành hình rồi, nhưng lại mất rồi.” Bà Trần đưa tay lên sờ cái bụng phẳng lì của mình: “Lại mất nữa rồi, lại mất rồi, nó là đồ sao chổi, nó chính là đồ sao chổi.”

Yến Vi Sí bỗng chốc đứng dậy, ánh mắt đáng sợ của cậu nhìn chằm chằm vào cặp vợ chồng, cơ mặt vì phải kìm nén cảm xúc gì đó mà biến dạng: “Lở núi cũng do em ấy ?”

“Chính là tại nó.” Bà Trần tâm thần bất ổn khóc thét lên, nước mắt từ tròng mắt đỏ ngầu tuôn ra.

Giường bệnh bị bạo lực dịch ra một chút.

Bà Trần kinh hoàng kêu to: “Y tá.”

Thở cũng không nổi, run rẩy một cách yếu ớt, sắp ngất đến nơi.

Ông trần chỉ ngón tay vào mặt Yến Vi Sí: “Cậu bắt nạt người lớn tuổi, cậu...”

Ông ta bị xách lên, giãy dụa yếu ớt sau va đập của trận lở núi, dối trên gạt dưới như một tên hề.

Yến Vi Sí đẩy người gọi là lớn tuổi lên người vợ ông ta, cười ra tiếng, cười đến hốc mắt ửng đỏ: “Trước kia tôi vốn không tin vào báo ứng.”

Ông Trần nhận thức được cậu định làm gì, vội bịt tai vợ mình lại.

Xem ra cũng là một đôi vợ chồng ân ái, ai mà biết được bọn họ đã từng bỏ rơi chính con ruột của mình chứ.

Ấy vậy mà Yến Vi Sí không có nộ bất khả át mà gáo lên chửi rủa, chỉ cảm thấy hoang đường mà lắc đầu: “Em ấy ở miếu nhỏ mong nhớ người thân, mong ngóng về nhà, chính những người thân như các người khiến cho em ấy Phật căn không vững.”

Ông Trần đứng hình.

Yến Vi Sí lấy điện thoại đang rung từ trong túi ra.

Ống nghe truyền đến giọng nói trầm thấp của Trương Lương Chiêu: “A Sí, Trần Vụ tỉnh rồi, muốn tìm anh.”

“Tôi về ngay.” Yến Vi Sí thu dọn lại mớ cảm xúc rối bời, xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Người đó đi rồi, bầu không khí bốn phía như ngưng đọng lại, lạnh như băng, ông Trần tay chân lúng túng thu dọn đem lại hai cái bao: “Không thể đợi ở đây nữa, chúng ta đi.”

Bà Trần nằm liệt trên giường bệnh, không có cảm giác gì.

Ông Trần bế bà lên, nhưng đi chưa được mấy bước thì đã ngã xuống đất.

Bà Trần sau cú ngã đau đến thông tuệ t

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play