《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
Hai năm sau, Kim Thư.
Viện khoa học Lâm nghiệp và đại học Lâm
nghiệp hợp tác để giúp đỡ Huyện Tề thoát nghèo, nên đã thành lập một nhóm người
gồm những học viên trẻ tuổi bắt đầu cuộc hành trình này.
Trên xe buýt không hề có tiếng ồn, hầu như
mọi người đều đeo tai nghe, và ngồi vào vị trí của mình.
Qua ba bốn giờ, chứng say xe bắt đầu xuất
hiện, mùi vỏ cam xen lẫn mùi chua dần dần tràn ngập trong xe.
Một nam sinh ngồi xổm trước ghế ngồi, hai
tay chống đất mò mẫm tìm thứ gì đó, vừa định nhấc chân người bên cạnh lên thì
người kia đã tỉnh giấc.
"Trần Vụ, cậu nhấc chân lên, để tôi
tìm bên phía cậu." Nam sinh cười khổ, để lộ cái khay trong suốt (1)của
mình: "Chiếc minivis (2) bên trái của tôi đã rơi ra. "
Trần Vụ lấy chiếc kính trong tay đeo vào,
"Đới Kha, cậu không phải ngủ sao? Minivis làm sao có thể rơi ra được?"
"Không biết nữa." Đới Kha sờ soạng
hồi lâu cũng không tìm được cái minivis: "Xong rồi, mất 800."
"Đợi đến trạm dừng chân, xe ngừng lại
rồi tìm tiếp." Trần Vụ nói.
Đới Kha nắm lấy lưng ghế trước mặt rồi ngồi
trở lại, vẻ mặt như trời sắp sập xuống.
Lưng của Trần Vụ rời khỏi chỗ dựa, kéo kéo
chiếc áo len nhăn nhúm: "Nói với bác sĩ phụ trách của cậu, trở về đóng bù
vào là được rồi."
"Chỉ còn cách này thôi." Đới Kha
dùng đầu lưỡi liếm cái lỗ nhỏ nơi minivis
bị mất, thất vọng thở dài: "Ra ngoài không xem ngày, thật là xui xẻo."
Anh đột nhiên quay đầu lại, với vẻ mặt
căng thẳng:"Trần Vụ."
Trần Vụ vừa nhìn cậu ấy vừa uống nước.
"Cậu có cảm thấy chúng ta rất giống với
phần mở đầu của bộ phim thảm họa nước ngoài không?" Đới Kha căng thẳng:
"Một nhóm người ra ngoài chơi vui vẻ, xe buýt, đường xá càng ngày càng khó
đi, cây cối càng ngày càng nhiều, trên xe đột nhiên có người xảy ra một số tai
nạn nhỏ, hết thảy đều phù hợp."
Trần Vụ nuốt xuống nước trong miệng xuống:
"Chúng ta không phải đi chơi."
"Đó là cậu nghĩ thôi, hỏi những người
khác trên xe, có bao nhiêu người cho rằng chuyến đi này là du ngoạn mùa
thu." Đới Kha kiểm tra dây an toàn trước mặt, trong mắt tràn đầy ngu ngơ
cùng ngây thơ: "Linh cảm của tôi trước nay đều rất linh, trước khi lên xe,
tôi cảm thấy rằng chiếc minivis sẽ rơi ra, và nó đã xảy ra.
Trần Vụ trầm mặc: "Cậu có chắc chắn rằng
không phải cậu bị viêm trước và bị lung lay trong một thời gian dài?"
Đới Kha: "..."
Cậu ấy nghiêng đầu, trên khuôn mặt anh tuấn
mang theo nụ cười: "Vậy cậu có mang theo thuốc chống viêm không?"
Trần Vụ nói: "Có đem theo, ở trong
vali, đến nơi liền đưa cho cậu."
"Được, được." Hai tay Đới Kha ôm
lấy quai hàm, mái tóc dài hạt dẻ rũ xuống mu bàn tay: "Cả tuần nay ngày
nào cũng thức đêm, xem tạp chí xem đến bốc hỏa, ngoài ra còn lại tăng thêm ba
cái minivis ."
"Trong huyện chắc sẽ có chỗ khám
răng, cậu nên đi súc miệng sạch sẽ đi." Trần Vụ quay mặt vào trong:
"Tôi đi ngủ tiếp đây, cậu tự chơi một mình đi, đừng làm ồn đến tôi."
"Vậy cậu ngủ đi." Đới Kha hơi nhổm
người lên nhìn một lượt trong xe, bạn cùng trường và những bạn không cùng trường
đều nhắm mắt ngủ, cậu ấy chuyển ánh mắt ra bên ngoài cửa sổ, nhìn những bóng
cây không ngừng lui về sau cửa sổ, cậu ấy từ trong cổ lấy ra cây thập giá, chấp
hai tay lên ngực xếp thành hình chữ thập: "A men."
Đoàn người xuất phát từ lúc sáng sớm, đến chiều thì tới địa điểm.
Nửa sau của hành trình, xe buýt liên tục
xóc và lắc, thức ăn trong bụng những người trên xe đều có dấu hiệu trào lên, rất
khó chịu. Người xuống xe đầu tiên mang theo túi nôn khan, có người không mang
theo túi, đồ nôn ra liền bị gió thổi bay trước khi rơi xuống đất.
Người nào đứng gần đó đều bị dính lên người,
tiếng phàn nàn tiếng nôn ói ồn ào cả một khúc đường.
Từ ân oán cá nhân đến mâu thuẫn tập thể, rồi
thành mối mâu thuẫn giữa hai ngôi trường quanh năm không ai chịu thua ai, Học
viện Lâm nghiệp và Đại học Lâm nghiệp chuẩn bị đánh nhau.
Với tư cách là trưởng nhóm học viện khoa học
Lâm nghiệp, Trần Vụ đã đứng ra hòa giải.
Anh
còn có thân phận là đệ tử thân truyền của lão hiệu trưởng học viện khoa học Lâm
nghiệp, trưởng nhóm của đại học Lâm nghiệp đã nể mặt anh.
Hai bên đã bình tĩnh lại.
Nói cho cùng, vẫn là do mệt mỏi vì đi xe
buýt trong một quãng đường dài, cho nên có những cảm xúc tiêu cực.
Trần Vụ cũng không vội xếp hàng lấy hành
lý vào hành lý của nhóm mình, anh lật cổ áo sơ mi lên phía trên áo len, đi cách
đó không xa gọi điện thoại: "A Sí, anh đến huyện Tề rồi."
Bây giờ ở bên Anh quốc đang là buổi tối, Yến
Vi Sí mới bay về ngày hôm qua, bây giờ cậu đang gấp rút làm bài tập. Cậu đẩy
cây bút ra, mọi thuật ngữ trong đầu đều bay mất: "Sao không gọi video cho
em?"
Trần Vụ nói: "Anh còn chưa lấy hành
lý."
Yến Vi Sí nghe thấy tiếng động từ bên cạnh:
"Bên anh gió thật mạnh."
"Đúng vậy gió rất lớn." Bên tai
Trần Vụ là tiếng gió đang gào thét.
Yến Vi Sí tức giận: "Em đã nói với
anh là đem theo mũ, nhưng anh lại không nghe."
"Gió mạnh như vậy, cho dù có đội mũ
cũng sẽ bị gió thổi bay thôi." Ánh mắt của Trần Vụ đang nhìn một nữ sinh
đang chạy theo chiếc mũ lưỡi chai.
Yến Vi Sí bị thuyết phục: "Anh sớm
không đi, muộn không đi, lại chọn ngay
thời tiết này lại đi,”
"Trước khi xuất phát, anh đã xem dự
báo thời tiết nơi này vẫn còn nắng, ai biết nói biến đổi liền biến đổi chứ."
Trên đầu Trần Vụ có mây đen: "May mắn địa điểm mà bọn anh khảo sát chủ yếu
là một nhà kính."
“Trời mưa như thế này thì trên đường đi đến
nhà kính không phải sẽ rất lầy lội sao?" Yến Vị Sí thanh âm hơi trầm xuống
mang theo sự tức giận: "Có phải anh cũng không mang ủng?
"Không sao, Cục Lâm nghiệp sẽ có
mà." Trần Vụ nói: "Vậy anh cúp máy đây."
Yến Vi Sí không hài lòng: "Chúng ta mới
trò chuyện có mấy phút mà đã cúp máy rồi."
Trần Vụ nói: "Anh còn phải đi lấy
hành lý."
"Đừng cúp điện thoại, dùng bluetooth
nói chuyện với tôi." Yến Vị Trì nắm lấy mái tóc màu vàng bồng bềnh của
mình, lời nói tràn đầy sự lưu luyến, trong sáng và nóng bỏng như mọi khi.
Trần Vụ: "Ah, còn muốn nói nữa sao?
Sáng nay chúng ta mới gọi video gần hai tiếng đồng hồ."
Đột nhiên đầu dây bên kia không nghe thấy
âm thanh nào cả.
Trần Vụ kiểm tra điện thoại của mình, điện
thoại vẫn còn đang ở chế độ gọi, anh đã gọi "A Sí."
Yến Vi Sí lạnh lùng nói: "Bây giờ em
không còn sự hấp dẫn với anh nữa phải không?"
Trần Vụ bật bluetooth lên, vừa lắng nghe
tiếng thở hổn hển của cậu vừa đi đến bên cạnh xe, lấy ra chiếc vali cuối cùng ở
gầm xe ra, rút cần kéo và kéo vali đi ở phía sau nhóm.
Yến Vi Sí đã kìm nén hàng chục giờ, và cuối
cùng cũng bắt đầu tính sổ với anh rồi: "Trước khi trở lại Luân Đôn em đã
ôm anh ngủ, nhưng khi đến sáng thì phát hiện anh lại rời khỏi vòng tay
em."
Trần Vụ dở khóc dở cười: "Tại anh
nóng quá."
"Đừng có viện lý do với em." Yến
Vi Sí nhẹ nhàng nói: "Em không còn là cậu bé mười tám tuổi, và cũng không
còn là một nam sinh đại học ngây thơ, bây giờ chỉ còn lại là nam sinh viên đại
học, anh xem em có đúng như vậy không "
Trần Vụ nghiêm túc nói: "A Sí, anh rất
yêu em."
Yến thiếu gia đang lo được lo mất nghe vậy
lập tức đầu hàng.
Một lát sau, cậu đã nói ra nỗi uất ức đang
dồn nén trong lòng ra ngoài: "Lần nào anh cũng không chịu cầu xin
aga."
Nhiều lần cậu chủ động thì cậu đều dùng
Xuân Quế ra làm phần thưởng để đổi lấy.
Một trong những thói hư tật xấu của con
người chính là tham lam, một năm trước đã thực sự ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.