《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
Trần Vụ kinh ngạc đến ngây người: “Hoa
sao”
Anh nhìn bó hoa hồng rực rỡ ở trước mặt rồi
nói: “Không phải hồi trước cậu nói cậu còn lâu mới lãng phí tiền để đi mua hoa.
. . .”
Cậu dùng tay nắm lấy hai má anh rồi kéo nó
bè ra, Yến Vi Sí nghiến răng nói: “Đừng lôi chuyện cũ ra nói nữa có được
không?”
“Ông núi, ông núi ữa.” (Không nói, không
nói nữa)
Trần Vụ một tay cầm khoai lang nướng, một
tay ôm hoa hồng nói: “A Sí, cảm ơn cậu đã tặng hoa cho tôi.”
Ánh đèn rực rỡ ở hai bên đường phản chiếu
trong đôi mắt anh giống như những ánh sao lấp lánh trong dãy ngân hà, làm cho
người ta nhịn không được mà muốn mãi đắm chìm trong đó.
Yến Vy Sí có chút bất mãn, quay đầu về hướng
khác rồi nói: “Bạn trai chứ có phải là bạn bè bình thường đâu mà nói cảm ơn.”
Trần Vụ ngơ người: “Vậy tôi phải nói sao mới
được?”
“Nói thích.” Yến Vi Sí hơi hơi liếc anh một
cái, tỏ vẻ tôi kỳ thật không có giận đâu, nhưng mà vẫn muốn người nào đó nói ngọt
dỗ mới chịu.
Trần Vụ nghiêm túc gật đầu: “Tôi thích lắm.”
Yến Vi Sí ho nhẹ một tiếng, cảm thấy nhịn
không nổi nữa, rốt cuộc kéo người vào trong lòng ôm thật chặt.
Khắp nơi đều có thể thấy được các cửa tiệm
trưng bày đủ loại cây thông Noel cho dịp Lễ Giáng Sinh cùng những dây đèn lấp
lánh nhiều màu sắc, các bậc phụ huynh lôi kéo bọn nhỏ làm ra bao nhiêu kiểu chụp
hình, đường phố nơi nơi tràn ngập trong bầu không khí nhộn nhịp. Hai tay của Trần
Vụ đều cầm đầy đồ vật, anh nói: “Như thế này thì làm sao tôi ăn khoai lang đỏ
được đây, hay là để hoa vô trong túi giấy cho gọn đi.”
Vừa mới nói xong thì đã thấy Yến Vi Sí ở
bên cạnh nhanh tay ném túi giấy vào trong thùng rác.
“.......”
Thế là Trần Vụ vẫn phải tiếp tục ôm bó
hoa, những cánh hoa rực rỡ nhẹ nhàng lay động theo bước chân anh.
“Tôi muốn ăn lang đỏ quá đi, mùi thơm thế
này khẳng định là ăn ngon lắm đó.” Trần Vụ nhấc nhấc bịch khoai lang đang móc trên
ngón tay lên, khoai lang ở bên trong vẫn không ngừng tỏa hương thơm ngào ngạt,
quả thật là thèm muốn chết luôn hà.
Hai tay Yến Vi Sí nhét vào túi áo khoát,
không nhanh không chậm nói: “Muốn tôi đút thì anh cứ nói thẳng là được rồi.”
Trần Vụ: “Gì chứ. . . .” Anh vừa muốn phủ
nhận nhưng sau đó lại nhanh chóng liếc nhìn Yến Vi Sí một cái rồi nói: “Vậy cậu
đút tôi ăn đi.”
“Đúng là thích làm màu mà.” Yến Vi Sí bèn
dẫn anh đi tìm chỗ để ngồi.
Trong một góc khuất, Trần Vụ cùng Yến Vi
Sí ngồi ở trên ghế dài, bọn họ có thể nhìn thấy rõ được dòng người đang qua lại,
nhưng những người đó lại không thể nhìn thấy bên này.
Yến Vi Sí bóc vỏ một nửa củ khoai nướng,
sau đó dùng muỗng nhựa xúc một miếng to lên, nhưng nghĩ nghĩ thế nào lại bỏ xuống,
xúc lại miếng nhỏ hơn.
Xúc miếng lớn như vậy chẳng phải đút một hồi
là hết sao?
Cậu đâu có ngu.
Yến Vi Sí đưa muỗng khoai lang đến gần miệng
Trần Vụ rồi nói: “A nào.”
“Sao lấy ít quá vậy.” Trần Vụ vừa mở miệng
nói chuyện thì một muỗng khoai lang đỏ đã được đút vào trong miệng của anh. Anh
ăn vô cùng vui vẻ, đến nỗi hai mắt híp cả lại luôn: “Lần này ăn ngon hơn lần
trước đó nha.”
Yến Vi Sí tiếp tục xúc muỗng thứ hai cho
anh: “Vì sao?”
“Vì sao à?” Trần Vụ suy nghĩ một chút rồi
nói: “có thể là do giống khoai khác nhau, có loại khi nướng lên thì rất khô
nhưng có loại thì lại ngọt bùi vô cùng, hơn nữa thời gian nướng cũng rất quan
trọng. . . .”
Anh càng nói thì gương mặt người đối diện
càng trở nên khó coi.
Trần Vụ: “. . . .À, ngon vậy chắc là do bạn
trai đút ấy nhỉ.”
Yến Vi Sí nhíu mày nói: “Cứ hở chút là nhắc
đến bạn trai, bộ anh muốn toàn thế giới biết mình có bạn trai thì mới vừa lòng
phải không?”
Trần Vụ thật đúng là cạn lời mà, lặng lẽ
xê dịch mông ngồi cách xa anh một chút.
“Đi đâu đó?” Yến Vi Sí kéo anh ngồi trở lại
gần mình: “Bộ không muốn ăn khoai lang nữa sao?”
“Ăn chứ.” Trần Vụ ôm bó hoa hồng, thò người
qua ngậm lấy muỗng khoai lang trên tay anh.
Yến Vi Sí đột nhiên hiểu ra tình yêu thuần
khiết mà mọi người hay nói là như thế nào, nếu không thuần khiết vậy đó không
phải là tình yêu.
.
Không có gì có thể chen được vào không
gian ấm áp này. Sự ồn ào náo nhiệt của đường phố xung quanh cùng sự rét lạnh của
mùa đông cứ như đều bị ngăn cách không cho xâm nhập vào nơi đây.
Trần Vụ ăn khoai lang đỏ mà cảm thấy cơ thể
ấm áp vô cùng, dung lưỡi liếm mảnh vụn dính ở bên mép rồi nói: “A Sí cậu cũng
ăn đi, đừng đút cho tôi hoài như vậy chứ.”
Yến Vi Sí cầm cái muỗng còn dính một ít
khoai lang đỏ mà anh vừa mới ăn cho vào miệng: “Như vầy là hôn gián tiếp rồi
đó.”
Tay Trần Vụ đang đẩy đẩy gọng kính liền dừng
lại một chút.
Yến Vi Sí vẫn ung dung lột nốt nửa củ
khoai còn lại: “Đã gián tiếp nhiều lần rồi, vậy anh có muốn nếm thử trực tiếp
không?”
Trần Vụ im lặng một hồi lầu mới nói: “Cậu
có phải trái cây đâu mà nếm.”
Yến Vi Sí: “……”
Tôi là bạn trai của anh đó, chẳng lẽ không
ngon miệng bằng trái cây sao?
“Cậu muốn lắm sao, A Sí?” Trần Vụ sờ sờ
cánh hoa, giọng nhẹ nhàng nói.
Yến Vi Sí liếc xéo anh một cái, nói: “Vấn
đề này của anh cứ như đang hỏi bạn trai của mình có thật sự thích mình không vậy
đó.”
Trần Vụ thẹn thùng: “Cậu thấy tôi hỏi ngốc
quá phải không, tại tôi thấy cậu ngày nào cũng đều thể hiện như vậy, ngày nào
cũng. . . .Lồ lộ ra rõ ràng. . . .Nhưng mà tôi còn chưa chuẩn. . . .”
Một muỗng khoai lang đỏ lập tức được đút
vào miệng anh, ngăn chặn anh tiếp tục nói.
“Anh có biết nãy giờ mình đang nói cái gì
không hả?” Bàn tay cầm khoai lang đỏ của Yến Vi Sí càng thêm dùng sức, cứ như
muốn bóp nát củ khoai lang luôn vậy, mà mặt của anh cũng nghiêm túc cực kì.
Trần Vụ ngồi ngây ngốc ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.