《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
Hội thảo là do từng người một trình bày và
giao lưu, trên bàn thống nhất đặt một chai nước, một cuốn sổ, một cây bút, góc
trên bên phải đặt một tấm biển đứng.
Ông Dư ngồi ở vị trí chủ vị, cùng hàng với
ông là viện trưởng của hai viện nghiên cứu khoa học thành phố khác.
Những phía người sau đều là những nhà
nghiên cứu cấp tiến sĩ có thành tích xuất sắc trong ngành, hoặc những nhà lãnh
đạo được đánh giá là nhân vật kiệt xuất.
Không khí nghiêm túc và trang trọng.
Trần Vụ ngồi trên chiếc ghế trống trong
góc lắng nghe, anh mở cuốn sách có dán tem hoạt động ra, cầm bút gel* viết lên
giấy.
*中性笔: Bút bi nước hay còn gọi là bút gel, tiếng Anh là
gel pen. Đây là một loại bút có cơ cấu viết giống bút bi. Có nghĩa là bút có đầu
bi. Khi viết đầu bi sẽ xoay liên tục và cuốn mực ra tạo thành nét viết. Bút gel
chỉ khác với bút bi ở mực. Mực của bút gel là loại mực loãng.*
Hình ảnh và văn bản trên màn hình lớn thay
đổi theo thời gian, các viện nghiên cứu khoa học lớn lần lượt lên sân khấu phát
biểu.
Thời gian cứ thế trôi qua từng đợt thuyết
trình. Phòng họp đầy tiếng ồn ào, Lưu Du, với tư cách là học trò của ông Dư và
là chủ nhiệm trẻ nhất của Viện khoa học Lâm nghiệp, luôn được chú ý, có rất nhiều
người trạc tuổi cô đến chào cô, lần này có thêm mục đích khác, hỏi thăm thanh
niên lạ mặt mà ông Dư dẫn tới.
“Không tiện tiết lộ.” Lưu Ngọc sửa sang
mái tóc dài của mình, dùng kẹp hổ phách rất rẻ tiền kẹp lại: “Sau này có thể là
viện chúng tôi sẽ công bố với bên ngoài.”
Để lại một câu nói đầy ẩn ý liền rời khỏi
chỗ ngồi.
Lưu Du đi đến góc tìm Trần Vụ: “Anh ghi
chép tất cả…”
Cuộc trò chuyện đột ngột dừng lại.
Lưu Du nhặt cuốn sách của Trần Vụ lên lật
lật, không có chữ nào, mà toàn là cây cối.
Mặc dù đều là những loại thực vật được đề
cập trong buổi thuyết trình, nhưng…
Lưu Du bắt gặp ánh mắt ngây thơ của Trần Vụ
nuốt xuống những lời chỉ trích, cô lấy cuốn sổ tay từ trong túi ra: “Đây là những
gì tôi ghi được, cậu cầm lấy xem đi.”
Trần Vụ vươn tay cầm lấy: “Cám ơn.”
“Ngày mai và hai ngày tới sẽ là về trồng rừng
giúp xóa đói giảm nghèo, cậu không thể cứ như hôm nay được.” Lưu Du nhẹ giọng
nhắc nhở.
Trần Vụ thái độ nghiêm túc: “Được, tôi sẽ
ghi nhớ.”
“Phải nắm bắt được nội dung trọng tâm, để khi xem lại chỉ cần nhìn một
cái là có thể nhớ ra.” Lưu Du lại nhìn những cái cây trên tờ giấy của anh: “Anh
đã từng học về chuyên môn này à?” Cô biết tình hình học tập của anh, rồi nói:
“Ý tôi là các video hướng dẫn trực tuyến.”
“Chưa từng.” Trần Vụ xoay bút gel: “Nhìn
nhiều sờ nhiều liền biết.”
Lưu Dụ tán thưởng đến phải cảm thán: “Nếu
như lúc tôi còn đi học có thể tiếp thu bằng một nửa anh thì tốt rồi, mỗi lần chạy
deadline cũng không đến nỗi chết dở sống dở.”
Trần Vụ mím môi ngượng ngùng.
Lưu Du thấy thầy giáo đang nói chuyện với
một vài người, có một dãy người xếp hàng ở bên ngoài, cô liền đưa Trần Vụ đi
trước.
“Nghe xong, có thu hoạch được gì không?”
Lưu Du tháo thẻ chứng nhận màu xanh đeo trên cổ xuống, nhét vào trong túi xách.
Trần Vụ cầm túi vải: “Tôi cảm thấy mọi người
đều nói rất đúng.”
Lưu Du mỉm cười: “Sao có thể có lỗi học
thuật trong một bản thảo được viết bằng tài liệu đã chuẩn bị sẵn chứ.”
“Vậy cũng rất lợi hại. Tôi rất muốn học khả năng diễn đạt mà không sợ
hãi hay căng thẳng trên sân khấu.” Trần Vụ gãi đầu: “Thật ra, những cuốn sách
tôi mua trước đây đều rất lộn xộn, chủ yếu là về các công thức thuốc bắc và những
thứ tương tự. Trong nhà có người bị bệnh bệnh viện lại không chữa được, cũng
khô ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.