T Nguyn Mắc Câu- Calantha

Đến trạm nghỉ ngơi thứ hai, sắc trời đã vào hoàng hôn, Yến Vi Sí kéo Trần Vụ đi ăn.

Trần Vụ bưng đĩa ở khu buffet lấy một phần trứng gà xào cà chua, anh xoay vòng, lại lấy thêm một cái đùi gà vào đĩa.

Mà Yến Vi Sí chỉ có cơm trắng, không có thức ăn.

Rất nhiều bàn ghế trống, một là vì tuyến đường này ít xe qua lại, hai là buffet không rẻ, ăn xong không lấy lại được vốn.

Trần Vụ có thể ăn hoàn vốn, ở phương diện ăn uống anh không hề kén ăn, lấy đầy cái đĩa trống trơn.

“Đừng ăn quá no.” Yến Vi Sí nói.

“Trong lòng tôi biết rõ.” Trần Vụ cầm thìa trộn cơm với canh rau: “A Sí, là mẹ cậu muốn gặp chúng ta sao?”

Yến Vi Sí cúi đầu nhìn điện thoại di động, trầm mặc không nói.

Trần Vụ ăn cơm, giọng không rõ ràng nói: “Vậy chúng ta không đi được không.”

Yến Vi Sí nhấc mí mắt lên.

“Nếu cậu không muốn đi, chúng ta sẽ không đi.” Biểu tình Trần Vụ nghiêm túc.

Yến Vì Sí hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cũng đã đi được nửa chặng đường rồi.”

“Mới đi được nửa đường mà.” Trần Vụ nói: “Chưa phải là quá muộn, chỉ cần cậu đưa ra quyết định thôi.”

Yến Vi Sí buông điện thoại xuống, đem thìa của mình bỏ vào đĩa Trần Vụ, ăn đồ ăn của anh: “Đi có thể đỡ được một mối phiền toái.”

Trần Vụ chớp chớp mắt: “Được rồi.”

Anh thấy Yến Vi Sí ăn vài miếng, liền nói: “Tôi đi lấy thêm một ít nữa, chúng ta cùng nhau ăn.”

“Khó ăn.” Yến Vi Sí ghét bỏ nói.

Trần Vụ liếc nhìn phần bị cậu anh sạch, bưng đĩa cơm đi.

Khi trở lại xe, Trần Vụ nhận điện thoại, là một số lạ gọi tới.

“Tiểu Trần, là tôi đây.” Chú Lưu ở đầu kia hô: “Cậu đi đâu vậy, sao lại không quay lại thủ đô.”

“Có chút việc.” Trần Vụ nói.

Chú Lưu cũng không nhiều: “Vậy cậu thêm số của tôi đi, lúc quay lại thủ đô sẽ tìm cậu uống rượu.”

Trần Vụ gãi gãi mặt: “Lần trước cháu uống đến không nhớ gì.”

Yến Vi Sí đang lái xe quét qua một ánh mắt, Trần Vụ lại nói: “Chú, ăn cơm thì được, còn rượu sau này cháu thật sự không dám uống nữa, tuyệt đối sẽ không uống nữa.”

Chú Lưu hài hước nói: “Có người ở bên cạnh cậu à, sao giống như bị uy hiếp viết thư cam đoan vậy.”

Trần Vụ vội vàng nói: “Không có không có.”

“Khụ.”

Yến Vi Sí rất biết chọn thời điểm phát ra một tiếng ho khan.

Trần Vụ: “...”

Chú Lưu trong điện thoại dường như không nghe thấy, ông nói chuyện chính: “Tiểu Trần, con gái tôi nói cậu làm việc ở đại viện nhà họ Dư, cậu đến căn cứ, con bé sẽ sắp xếp chỗ làm việc tốt hơn cho cậu.”

Trần Vụ mở ra một gói thanh mai: “Không cần đâu, ở đại viện rất tốt.”

Chú Lưu cũng không tự cho là đúng mà nói thêm gì nữa: “Được rồi, đều là một nhà, trong hay ngoài thì cũng thế.”

“Chú, cháu đang ở trên xe, tạm thời khoan nói đã.”Trần Vụ bỏ một quả mai xanh vào miệng.

“Được, được. Tiểu Trần, thằng nhóc nhà họ Triệu kia bởi vì con gái tôi mà trói cậu thật sự là… Ai, trở về tôi sẽ trút kinh sợ cho cậu.” Chú Chú Lưu sau khi cúp máy suy nghĩ, gửi tin nhắn cho con gái.

Chú Lưu: [ Tiểu Ngư, giúp đỡ cậu ấy nhiều hơn một chút.]

Lúc này Lưu Du đang trên tàu cao tốc, cô trả lời tin nhắn, đánh thức người bên cạnh: “Thầy, sắp đến trạm rồi.”

Ông Dư không ngủ, ông đang tức giận, một tiếng chào hỏi cũng không nói liền mang người đi. Một kẻ khác một tiếng chào cũng không nói liền chạy theo kẻ kia.”

Còn rất giống người một nhà, hừ.

Mấy chục chỗ ngồi trên xe phần lớn đều là người của Viện Khoa học Lâm nghiệp, sẵn sàng chuẩn bị xuống xe.

Lưu Du di chuyển máy tính xách tay trên đùi về phía trước người, lần lượt tắt một đống trang web đang mở, lưu tài liệu.

Ông Dư nhìn.

Lưu Du nói: “Là mấy tư liệu liên quan trọng của buổi giao lưu, em đã sắp xếp một ít cho Trần Vụ, còn có quan điểm cá nhân của em, lúc viết luận văn có thể tham khảo.”

“Chưa từng thấy em để ý như vậy.” Ông Dư điều chỉnh chỗ ngồi: “Tiểu Lưu, đứa nhỏ kia là do người khác nuôi.”

Thấy học trò không hiểu, ông Dư dường như nhận thấy động tác chậm chạp của mình nhìn trước ngó sau, người khác đã xong việc, mà ông còn đang tính ngày hoàng đạo cho con trai: “Chính là loại đồ chơi lừa người mười đồng mười mười cái này, hiện tại nó đã bị tròng, không có phần cho người khác.”

Lưu Du thoải mái cười nói: “Em chỉ là thưởng thức cậu ấy.”

Ông Dư không nể mặt học trò: “Ngay cả con trai tôi cũng không thưởng thức, người có thể khiến em thưởng thức chỉ đếm trên đầu ngón tay, cái này còn chưa đủ đặc biệt à?”

Trong nụ cười của Lưu Du xuất hiện vẻ mất tự nhiên ngắn ngủi, cô vươn chân trái một chút, kéo kéo ống quần lên, nghiêng đầu nhìn dấu vết kiến cắn ở cổ chân: “Cái tròng đó, là của mấy đại gia tộc kia?”

Ông Dư: “...” Học trò của ông không thèm để ý chuyện ngoài chuyên môn, phàm là nếu cô chú ý một chút là có thể phát hiện ra phật châu trên cổ tay cậu làm vườn không hề đơn giản, cùng với việc con trai út của nhà kia còn đuổi tới khách sạn, ngủ chung một cái giường.

“Em vẫn nên chuyên tâm trồng mầm cỏ nhỏ của mình đi.” Ông Dư cầm chén trà trong tay, uống hai ngụm trà làm dịu cổ họng.

Trong đầu Lưu Du hiện lên ánh sáng, mầm cỏ nhỏ, nhà họ Yến.

Trần Vụ có liên quan đến nhà họ Yến.

Lưu Du trong nháy mắt đã đưa ra kết luận, thần sắc cô không thay đổi lướt tài khoản mạng xã hội của mình.

Không tham gia nhóm bạn cùng lớp, nhóm đơn vị, nhóm bạn bè, cho nên ngăn cách rất nhiều thị phi.

Lưu Du khắc chế xúc động muốn tham gia, quên đi, càng biết nhiều, càng phiền não.

“Tên nhãi nhà họ Triệu kia làm ra chuyện hỗn trướng, nhất định sẽ phải nếm hậu quả.” Ông Dư đứng dậy trước, vỗ vỗ mu bàn tay học trò.

Lưu Du “Vâng.” một tiếng.

Hơn 9 giờ tối, BYD dừng lại ở cổng viện dưỡng lão.

Trần Vụ nhìn lên khu phức hợp kiến trúc khổng lồ mơ hồ: “Viện dưỡng lão sao lại giống lâu đài vậy?”

“Lồng tơ vàng.” Yến Vi Sí nói.

Trần Vụ ngạc nhiên.

Yến Vi Sí không biết tại sao đột nhiên nóng nảy: “Mẹ kiếp, phiền chết đi được.”

“Ở đây chờ tôi.” Cậu đi thẳng đến cổng đấm vào màn hình của chuông cửa.

Trong đêm tĩnh mịch, tiếng chuông báo động chói tai làm những con chim đang ngủ giật mình.

Một đội vệ sĩ dài tới hai mươi người từ cửa đi ra, một loạt họng súng đen nhắm vào Yến Vi Sí, coi cậu như một kẻ khủng bố cấp một.

Nếu cậu di chuyển một chút, cậu có thể bị bắn nát thành một cái sàng.

Yến Vi Sí châm một điếu thuốc.

Ngọn lửa màu cam rực rỡ phát ra phản chiếu vào đáy mắt cậu.

Đội trưởng: “Tiểu thiếu gia.” Phất tay bảo các đội viên thu súng, anh ta cầm bộ đàm đi sang một bên, rất nhanh liền quay lại nói: “Xin lỗi, chúng tôi không thể để ngài vào.”

Bầu không khí im lìm đến khủng khiếp. Trần Vụ đi đến bên cạnh Yến Vi Sí: “A Sí, sao vậy?”

“Hai mươi phút.” Yến Vi Sí hướng một bên phun một hơi thuốc, nói bên tai anh: “Hết thời gian chúng ta liền đi.”

Trần Vụ không hỏi nữa.

Xung quanh lâu đài là những khu rừng rậm rộng lớn, đêm tối đen như mực, gió mát từng đợt thổi đến.

Một chiếc xe từ từ đi tới.

Yến Lam Phong xuống xe, nhìn thấy cảnh này cực kỳ ngạc nhiên: “Em trai, em…”

Chị ta chỉnh lại tóc: “Là ý của ba?”

Yến Vi Sí ôm Trần Vụ, không để ý.

Đội trưởng nói: “Tôi đã xác nhận, không phải.”

“Em trai nhớ mẹ à.” Yến Lam Phong xách cặp đi tới trước người Yến Vi Sí: “Vào cùng chị đi.”

Đội hộ tống không cho đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play