T Nguyn Mắc Câu- Calantha

Đến trạm nghỉ ngơi thứ hai, sắc trời đã vào hoàng hôn, Yến Vi Sí kéo Trần Vụ đi ăn.

Trần Vụ bưng đĩa ở khu buffet lấy một phần trứng gà xào cà chua, anh xoay vòng, lại lấy thêm một cái đùi gà vào đĩa.

Mà Yến Vi Sí chỉ có cơm trắng, không có thức ăn.

Rất nhiều bàn ghế trống, một là vì tuyến đường này ít xe qua lại, hai là buffet không rẻ, ăn xong không lấy lại được vốn.

Trần Vụ có thể ăn hoàn vốn, ở phương diện ăn uống anh không hề kén ăn, lấy đầy cái đĩa trống trơn.

“Đừng ăn quá no.” Yến Vi Sí nói.

“Trong lòng tôi biết rõ.” Trần Vụ cầm thìa trộn cơm với canh rau: “A Sí, là mẹ cậu muốn gặp chúng ta sao?”

Yến Vi Sí cúi đầu nhìn điện thoại di động, trầm mặc không nói.

Trần Vụ ăn cơm, giọng không rõ ràng nói: “Vậy chúng ta không đi được không.”

Yến Vi Sí nhấc mí mắt lên.

“Nếu cậu không muốn đi, chúng ta sẽ không đi.” Biểu tình Trần Vụ nghiêm túc.

Yến Vì Sí hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cũng đã đi được nửa chặng đường rồi.”

“Mới đi được nửa đường mà.” Trần Vụ nói: “Chưa phải là quá muộn, chỉ cần cậu đưa ra quyết định thôi.”

Yến Vi Sí buông điện thoại xuống, đem thìa của mình bỏ vào đĩa Trần Vụ, ăn đồ ăn của anh: “Đi có thể đỡ được một mối phiền toái.”

Trần Vụ chớp chớp mắt: “Được rồi.”

Anh thấy Yến Vi Sí ăn vài miếng, liền nói: “Tôi đi lấy thêm một ít nữa, chúng ta cùng nhau ăn.”

“Khó ăn.” Yến Vi Sí ghét bỏ nói.

Trần Vụ liếc nhìn phần bị cậu anh sạch, bưng đĩa cơm đi.

Khi trở lại xe, Trần Vụ nhận điện thoại, là một số lạ gọi tới.

“Tiểu Trần, là tôi đây.” Chú Lưu ở đầu kia hô: “Cậu đi đâu vậy, sao lại không quay lại thủ đô.”

“Có chút việc.” Trần Vụ nói.

Chú Lưu cũng không nhiều: “Vậy cậu thêm số của tôi đi, lúc quay lại thủ đô sẽ tìm cậu uống rượu.”

Trần Vụ gãi gãi mặt: “Lần trước cháu uống đến không nhớ gì.”

Yến Vi Sí đang lái xe quét qua một ánh mắt, Trần Vụ lại nói: “Chú, ăn cơm thì được, còn rượu sau này cháu thật sự không dám uống nữa, tuyệt đối sẽ không uống nữa.”

Chú Lưu hài hước nói: “Có người ở bên cạnh cậu à, sao giống như bị uy hiếp viết thư cam đoan vậy.”

Trần Vụ vội vàng nói: “Không có không có.”

“Khụ.”

Yến Vi Sí rất biết chọn thời điểm phát ra một tiếng ho khan.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play