《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
Trần Vụ ngồi trong ngực Yến Vi Sí, mặt đỏ
bừng lắp bắp nói: “A, A Sí… sao cậu cứ gọi tôi… lung tung vậy?”
“Bạn trai, người bên cạnh anh đang quan
sát chúng ta đấy.” Yến Vi Sí đè nén hơi thở hôn lên vành tai anh.
Trần Vụ lập tức không nói lời nào nữa.
Yến Vi Sí như cái đuôi sói lớn ôm eo anh.
Phần tường thuật trấn an khán giả kết
thúc, vở kịch thứ hai bắt đầu.
Ánh sáng trên sân khấu chiếu về phía khán
giả phía trước, phía sau vẫn tối tăm.
Trần Vụ di chuyển một biên độ nhỏ.
Yyết hầu Yến Vi Sí hơi chật vật trượt vài
cái, giọng nói đè xuống cực thấp: “Động đậy linh tinh cái gì, tập trung một
chút đi.”
Trần Vụ đẩy tay trên thắt lưng ra, không đẩy
được, anh nói: “Tôi hơi nóng.”
Yến Vi Sí toàn thân căng thẳng, ai không
nóng, lão tử tử muốn đem những chuyện khổ sở dồn nén từ trước tới nay phát tiết
hết ra ngòai, nghĩ tới nghĩ lui tám trăm lần cũng không đứng dậy.
“A Sí, nhịp tim của cậu thật lớn, tôi cũng
có thể nghe thấy.” Trần Vụ khẽ thở hổn hển nói.
Yến Vi Sí nói thầm trong lòng, từng sợ, đấy
là âm thanh anh thích.
Sau lưng Trần Vụ dựa vào lồng ngực Yến Vi
Sí, mồ hôi ướt đẫm, anh ưỡn người, bọn họ vẫn dán cùng một chỗ.
Yến Vi Sí mỗi giây mỗi phút đều quan sát
khoảng cách, hơi chút có chút khe hở sẽ tự mình khép lại.
Diễn viên kịch đang biểu diễn, Trần Vụ dưới
đài muốn quay đầu lại, Yến Vi Sí từ phía sau bóp chặt mặt anh: “Vị kia còn đang
nhìn chằm chằm chúng ta đấy.”
Người đang xem kịch, nghe thấy hết rõ ràng
- Dư Trản: “...”
Xem xong kịch nói, ba người tạm biệt ở cửa
nhà hát.
Chủ yếu là Dư Trản rời khỏi sân.
Dư Trản thể hiện thái độ hiền lành của một
trưởng bối: “Hai người đi đường cẩn thận.”
Dứt lời, anh ta chăm chú nhìn Trần Vụ, cười
lộ ra má lúm đồng tiền: “Ngày mai gặp.”
Trần Vụ cầm kính trên tay, Yến Vi Sí sờ
tóc anh: “Ngẩn người cái gì, chào chú Dư đi chứ.”
“Tạm biệt.” Trần Vụ vẫy vẫy cái tay trống
rỗng.
Dư Trản nhìn thấy bộ dạng mơ mơ màng màng của
Trần Vụ, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
Yến Vi Sí lấy đi kính của Trần Vụ: “Sao
không đeo lên, gọng kính có vấn đề à?”
Trần Vụ lắc đầu: “Tròng kính hơi mờ.”
“Sao không nói?” Yến Vi Sí chậc chậc nói:
“Có bạn trai để làm gì?”
Trực tiếp sử dụng áo sơ mi cao cấp thiết kế
riêng cho mình để lau mắt kính cho anh.
Cự kỳ tự nhiên, còn rất bình thản.
Hoàn toàn hòa hợp với người bên cạnh như
sương núi trong vắt, không hề có bản tính cao cao tại thượng của con cháu thế
gia hào môn.
Dư Trản lái xe đi.
Yến Vi Sí đeo kính cho Trần Vụ, vén vài sợi
tóc bên tai bị kính đè lên ra: “Đêm nay biểu hiện của tôi thế nào, cho mấy điểm?”
Trần Vụ rất thành thật nói: “Điểm cao nhất.”
Yến Vi Sí nhìn đi chỗ khác, quả nhiên là
thích mình.
Trong rạp hát lục tục có khán giả đi ra,
ăn mặc hào phóng, đều là người có tiếng tăm đến ủng hộ Yến Nhị gia. Trần Vụ lôi
kéo Yến Vi Sí đứng vào một góc: “A Sí, chúng ta cũng trở về đi.”
Yến Vi Sí đắm chìm trong suy nghĩ bao giờ
kỳ khảo sát mới kết thúc: “Không phải muốn đi dạo à? ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.