Hoàng hôn đến nhanh, màn đêm
đến cũng nhanh, dọc theo con đường phía tây của nhà nghỉ, đi hơn mười mấy
kilomet là có thể nhìn thấy một con sông.
Rộng lớn và tĩnh lặng, dòng
sông xuyên qua đêm đông, đến bờ bên kia được bao phủ bởi ánh đèn sặc sỡ, hệt
như vô số âm hồn đang an giấc.
Có tiếng gió hú từ cửa sông
thượng nguồn, xoáy nước dường như định nhấn chìm mọi sinh mạng đi ngang qua cầu.
Lưu lại cảm giác ớn lạnh
không thôi, gợi lên những mối suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.
Vào một đêm lạnh giá như thế
này, đứng trên cầu nhìn xuống, người ta sẽ cảm thấy có thứ gì đó đang hút lấy
mình.
Cũng nhịn không được suy
nghĩ, nước sông là từ đâu tới, và nó chảy đi đâu.
“Gâu gâu —–”
Tiếng chó sủa đánh thức người
đứng trên cầu.
Trần Vụ sững sờ nhìn xuống
chú chó lang thanh, khàn giọng nói: "Sao mày lại đi theo tao.”
Anh nhìn về hướng con đường
đi: "Đường xa như vậy, mày vẫn luôn đi theo sau tao…”
“Nhưng không còn đâu.”
Trần Vụ móc túi quần ra:
“Tao không có đồ ăn.”
Chú chó lắc lắc đuôi với Trần
Vụ, uốn cong chân nằm xuống bên cạnh đôi giày bông của anh ấy, cọ cọ đầu vào ống
quần.
Nó dường như đang nói, không
liên quan, cậu không có đồ ăn, tôi vẫn đi theo cậu.
Tuy nhiên qua vài phút, một
chiếc xe đạp điện chạy ngang qua, có một đứa trẻ đang cầm xúc xích ngồi ở ghế
sau.
Chú chó hoang liền kích động
mà đuổi theo.
Chỉ còn lại Trần Vụ.
*
Xuân Quế không phải là điểm
thu hút khách du lịch, hiện tại cũng không phải ngày lễ, đến nửa đêm, nhà nghỉ
nhỏ căn bản không có sẽ không có khách.
Bà chủ thường giết thời gian
bằng cách xem phim truyền hình, nhưng tối nay bà ấy không có tâm tình, thường
xuyên trông ra cửa.
Sao tiểu tử kia còn chưa về
nữa, không lẽ gặp phải móc túi?
Bà chủ sắp xếp sổ đăng ký
trên quầy, của đi thì thay người, chỉ sợ bị người ta đánh thôi.
Nơi này rất phức tạp.
Bà chủ đợi đến hơn một giờ
sáng, người mới quay lại.
Bà ấy đang đếm tiền lẻ trong
ngăn kéo, nghe thấy động tĩnh liền vội vàng đứng dậy đi ra khỏi quầy: "Trần
tiên sinh, cậu đi đâu lâu vậy, đã trễ thế này, cậu….”
Trần Vụ: “Có phải ảnh hưởng
đến cô nghỉ ngơi không ạ.”
Bà chủ nhìn cặp mắt đỏ hơn
so với lúc ra ngoài của anh, quên luôn trả lời, lại nghe anh hỏi: “Mấy giờ cô
đóng cửa?”
Bà ấy nói: “11 giờ là đóng.”
“Thực xin lỗi.”
Một lúc lâu sau bà chủ mới định
thần lại, khách thuê đã lên lầu, bà lẩm ba lẩm bẩm: “Sao lại xin lỗi vậy cà.”
Cậu chàng đó thật là,
Cũng không biết rốt cuộc xảy
ra chuyện gì….
*
Buổi tối ngày hôm sau, người
thuê phòng 304 lại ra ngoài, trước mười một giờ mới về.
Rõ ràng bản thân đang bệnh,
sắc mặt kém đến nỗi không thể diễn tả bằng lời, lại nhớ kỹ không gây thêm phiền
phức cho người khác.
Đến ngày thứ ba, bà chủ nhờ
chồng trông nhà, bà ấy tạm thời đóng vai người theo dõi.
Không cần phải lén lút như
diễn trên TV, chỉ cần luôn đề cao cảnh giác mỗi giây mỗi khắc và tìm chỗ ẩn nấp
là OK.
Bởi vì căn bản người đang bị
theo dõi sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Chàng trai hầu như không dừng
lại, vẫn tiếp tục di chuyển, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó, không ngừng tìm
kiếm, nhưng lại không biết chính mình muốn tìm cái gì.
Cũng có khả năng là không
tìm gì cả, chỉ muốn tản bộ mà thôi. Không phương hướng, không mục tiêu, đi đâu
cũng được.
Chân bà chủ như sắp gãy tới
nơi, bà không hiểu sao thanh niên này bệnh cảm còn chưa khỏi, người lại tiều tụy,
ỷ dựa vào đâu mà đi lâu như vậy.
Dựa vào khả năng thể chất
con người là làm được sao?
Bà chủ bắt chiếc xe theo
sau, nghĩ mãi không hiểu.
Bất tri bất giác, bà chủ đi
theo đến cầu, chứng kiến cảnh thanh niên đi trên c� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.