Yến Vi Sí vì muốn chuyến đi thú vị hơn nên cũng không có cho người đến trước để dọn dẹp ngôi chùa, cậu cùng Trần Vụ vừa mở cửa ra là liền bị một cổ mùi ẩm mốc cùng bụi bặm ập ngay vào mặt.

 “Cót két, loảng xoảng”

Tấm cửa sổ bằng gỗ đã tồi tàn sau nhiều năm cứ như đang vui mừng chào đón bọn họ trở về vậy.

 “A Sí, đêm nay chúng ta phải ngủ ở đây thật sao?” Trần Vụ đứng ở trong điện thờ bị gió từ bốn phương tám hướng thổi đến run cầm cập, anh hơi dọ dự nói: “Hay là thôi đi, chúng ta đến đây xem một chút là được rồi ha, về trễ xíu cũng được, cho nên cũng không cần ngủ lại một đêm đâu.”

Yến Vi Sí đưa tay qua nắm lấy dây mũ Lôi Phong của Trần Vụ, kéo anh đến gần mặt của mình, sau đó hôn một cái thật kêu lên chóp mũi bị đông lạnh đến ửng đỏ của anh một cái: “Đừng hòng dùng lời ngon tiếng ngọt làm em lung lay.”

 “. . . .” Trần Vụ túm túm bao tay: “Chúng ta sẽ không. . . .” anh cẩn thận đem bốn chữ [đông lạnh mà chết] đổi thành “Bị cảm chứ?”

 “Sợ cái gì chứ, đã có túi ngủ giữ ấm cùng với người bạn trai tinh lực tràn đầy của anh ở đây rồi còn gì.” Yến Vi Sí tỏ ra rất là hăng hái, cậu lôi kéo Trần Vụ đi xuyên qua điện thờ, dẫm lên nền đất trải đầy tro bụi, sau đó bước qua ngạch cửa cũ nát để đi vào thiền viện phía sau.

 “Anh chỉ là sợ em bị cảm lạnh làm ảnh hưởng đến công việc mà thôi, dù sao thì thể chất của em vốn dĩ yếu hơn anh mà, ai da, đừng nhéo tay, đừng nhéo tay, thể chất của em cũng rất tốt rất tốt ha, A Sí, em đi chậm thôi.” Trần Vụ bị nắm tay đi nhanh về phía trước, hơi lạnh cũng những bông tuyết vờn quanh mắt kính làm cho anh có chút nhìn không rõ hoàn cảnh xung quanh.

Yến Vi Sí đẩy cánh cửa của một gian phòng nhỏ bên trong ra: “Chính là nơi này.”

Trần Vụ nhìn quanh bốn phía, bắt đầu dựa vào những hình ảnh trong trí nhớ để phân biệt đây là nơi nào: “Chỗ này là nơi em đã ở sao?”

 “Uhm.”

 “Hóa ra phòng của chúng ta ở gần nhau như vậy.” Trần Vụ chỉ chỉ gian phòng nhỏ ở đối diện, anh nhớ rất rõ, vị trí đó chính là nơi anh ở. Trong trí nhớ của anh, gian phòng mà Yến Vi Sí ở không hề có chút ấn tượng nào.

Yến Vi Sí lấy cái balo nặng trịch phía sau lưng xuống cầm ở trên tay, còn một tay khác thì nắm lấy bàn tay của Trần Vụ: “Không những vậy, chúng ta còn thường xuyên ngủ chung một cái giường nữa cơ.”

Trần Vụ ngạc nhiên: “Có chuyện đó sao?”

 “Em nhát gan, nửa đêm sẽ suy nghĩ chuyện không đâu tự dọa cho mình sợ.” Yến Vi Sí tìm khăn giấy lau mắt kính cho anh, trên mặt cũng hiện lên một chút xấu hổ: “Sợ ma.”

Trần Vụ: “…… Ừm.”

Anh tò mò hỏi: “Vậy mẹ của em lúc đó ở chỗ nào?”

 “Được sắp xếp một chỗ khác. Chỗ ở bên Tịnh Dương đó, lúc đó phòng của sư phụ anh ở bên trái, còn phòng của mẹ em ở bên phải.” Yến Vi Sí loay hoay một hồi cũng không tìm được chỗ nào để đặt balo xuống: “Shit, bụi gì mà lắm thế này.”

Sau đó cậu quay đầu nhìn về phía Trần Vụ: “Anh vừa mới bĩu môi có đúng không?”

Trần Vụ nghiêm túc lắc đầu: “Không có nha.”

Yến Vi Sí lạnh lùng hừ một tiếng: “Em rõ ràng nhìn thấy.”

 “Đã nhìn thấy rồi còn hỏi làm cái gì, anh đúng là cạn lời với em mà, chỗ này đã bao nhiêu năm không có người ở khẳng định là phải có rất nhiều bụi rồi, chúng ta phải lau đến khi nào mới sạch được chứ, ngoài trời lạnh như vậy thì giếng nước chắc chắn đã đông thành đá hết rồi, lấy đâu ra nước mà chùi.”

Thấy bạn trai chằm chằm nhìn mình, Trần Vụ ngoan ngoãn không nói nữa.

Mặt Yến Vi Sí lúc này hầm hầm cứ như bị người giựt nợ vậy, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười: “Nói tiếp đi, đang nói khí thế lắm mà, trong lòng của anh đang cho rằng bạn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play