Trạm tàu phía Nam Xuân Quế
Hành khách thưa thớt tản ra ở
giao lộ.
Tài xế taxi và ông chủ khách
sạn ánh mắt nóng rực, nhắm ngay mục tiêu đi lên lôi kéo khách hàng.
Không ai chú ý đến thanh
niên tóc đen đang ngồi trên chiếc túi du lịch dưới gốc cây quế, dưới chân cậu
ta là một túi hồng đỏ rực, giữa mỗi hai quả hồng cách nhau một tầng giấy.
Người thanh niên đang rút giấy
vệ sinh cho người bên cạnh.
Hoa giấy vụn tung bay trong
gió.
Người nọ ngồi cùng hàng với
thanh niên trên xe buýt, đến từ cùng thành phố, coi như là nửa đồng hương, người
kia nôn mửa dữ dội đến nỗi người thanh niên phải giật lấy giấy vệ sinh hai lần.
“Cảm ơn cảm ơn!”
Thanh niên xua tay, quầng
thâm dưới mắt cậu ta rất nặng, khoanh hai tay lại đánh một giấc, không thèm để
ý bãi nôn tản ra mùi khó chịu kia.
Không lâu sau, những bóng
người trong khu vực này dần rời đi, chỉ còn lại một mình người thanh niên. Cậu
ta dúi vé xe vẫn luôn cầm trên tay vào túi áo khoác bông, bất cẩn làm rơi một
thứ gì đó.
Là thẻ chứng minh thư.
Họ tên: Trần Vụ.
Trần Vụ cởi khuy áo khoác
bông, đặt chứng minh thư vào túi áo trong, anh tháo chiếc kính đã hơi mờ, dùng
giấy vệ sinh còn dư lại lau tròng kính rồi đeo lên, đứng dậy, một tay xách túi
du lịch, một tay xách bịch hồng băng qua đường cái.
Không phải lần đầu đến Xuân
Quế, cũng không phải lần đầu từ nhà ga đi đến trường cấp hai, Trần Vụ biết đường.
Nhưng anh không đón xe ba
bánh trực tiếp tại nhà ga như trước.
Bởi vì không có.
Trần Vụ từ nãy đến giờ vẫn
không thấy chiếc xe ba bánh nào, anh đành phải đi bộ lên một đoạn nhìn thử.
Ngang qua một con hẻm, bên
trong có một nhóm thiếu niên bất lương đang đánh nhau.
Trần Vụ chưa kịp phản ứng
thì đứa trẻ bị đánh đã chạy về phía anh như nhìn thấy cứu tinh, anh vô thức nhấc
quả hồng ra xa để tránh bị dập nát.
Đứa trẻ trốn đằng sau Trần Vụ.
Mấy thiếu niên bất lương đuổi
theo, Trần Vụ bị một thanh sắt quật vào cánh tay trái, anh vung loạn xạ chiếc
túi du lịch.
Trong túi du lịch có một hòm
thuốc nhỏ, làm bằng gỗ, đập vào người rất đau.
Tiếng la thảm thiết xen lẫn
với lời chửi mắng bẩn thỉu, trong khung cảnh hỗn loạn, Trần Vụ kéo tay đứa nhóc
kia bỏ chạy.
Chạy trốn truy đuổi, thiếu
niên vẫn đi theo Trần Vụ suốt một đường.
“Không dám đi một mình sao?”
Trần Vụ kiểm tra trái hồng trong túi, tất cả đều tốt không bị dập, anh thở
phào, nói đối với đứa nhỏ: “Nhà cậu ở chỗ nào?”
Đứa trẻ mặt mũi bầm dập, hít
nước mũi sắp chảy tới miệng, rụt rè nói địa chỉ.
Lòng tốt của người xa lạ,
soi đường về nhà.
Trần Vụ đưa đứa trẻ về nhà,
cho nó một ít thuốc trị bầm tím, và thêm hai quả hồng.
Ra khỏi tiểu khu cũ nát, Trần
Vụ thành công ngồi lên xe ba bánh.
Ông chủ ra sức đạp xe, nhiệt
tình tán gẫu với anh, hỏi anh là người ở đâu, bao nhiêu tuổi, học ở đâu, trong
nhà có mấy người, tới Xuân Quế làm gì.
Anh nói: “Tôi tới gặp bạn trai.”
Hoàn toàn kết thúc chủ đề.
Xe ba bánh đi qua khu dân cư
nghèo đông đúc, tiến vào con phố nơi nhiều hàng quán chiếm đóng đường đi, ông chủ
vừa lái xe vừa hét: "Nước sôi! Nước sôi!”
Tới ngày hôm nay, Trần Vụ
chưa một lần đi dạo thị trấn nhỏ Xuân Quế này, anh chỉ quen thuộc tuyến đường từ
trạm tàu phía nam đến trường trung học số 1, cùng vài khách sạn giá rẻ ở khu vực
gần đó. Con đường trước mắt này anh chưa từng đi qua, phong cảnh xung quanh
cũng là thấy lần đầu, rất mới mẻ, anh nhìn vô cùng chăm chú.
Không chuẩn bị trước, dường
như thân ảnh của em trai xuất hiện trong tầm nhìn.
Ở quán bar cách đó không xa.
Trần Vụ vội vàng kêu ông chú
dừng xe ở chỗ ngoặt, anh trả tiền lấy đồ của mình xuống xe, quay lại băng qua.
Hai tiếng “Minh Xuyên” đã vọt
tới cổ họng, ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.