Lý Triều Ca vừa dứt lời, trong cung điện vẫn tĩnh lặng. Lý Triều Ca không để ý, cúi đầu cầm chén trà, thong dong thổi bớt hơi nóng.
Trong sương mù dày đặc, một bóng người từ trên xà nhà nhảy xuống, không một tiếng động đáp lên mặt đất, chỉ có một lớp bụi mỏng nhẹ nhàng bay xuống. Bạch Thiên Hạc nhảy xuống đất, vừa mới đứng vững, đã nói: "Nói rõ trước một chút, ta vừa mới đến, lúc cô thay quần áo ta không ở đây."
"Ta biết." Lý Triều Ca bình tĩnh uống một ngụm trà, nhẹ giọng nói, "Nếu không, cậu không sống được đến giờ."
Bạch Thiên Hạc phút chốc không biết nói gì, nhưng cũng hiểu Lý Triều Ca không nói điêu. Nếu y có bất kì ý tưởng bất chính nào, chưa cần thực hiện, mới nảy lòng tham đã bị Lý Triều Ca một kiếm giết chết rồi.
Bạch Thiên Hạc thấy giữa hai người không có hiểu lầm gì, có thể nói chuyện bình tĩnh, liền tự mình tìm chỗ ngồi xuống, tiện tay bóc một quả quýt: "Cô biết à?"
"Đương nhiên là ta biết." Lý Triều Ca thản nhiên liếc y một cái, "Nếu ta không biết, vì sao phải đến Đông Đô?"
Bạch Thiên Hạc bóc lớp vỏ vàng óng ra, tiện tay ném một miếng vào miệng. Có hơi ngoài dự kiến, nhưng nghĩ lại, cũng nằm trong tình lý.
Lúc trước khi y hỏi tên họ Lý Triều Ca, Lý Triều Ca không chịu nói, chắc hẳn vì nàng là công chúa. Lễ nghi dùng cơm của nàng không hợp với bộ quần áo trên người, vô cùng hiểu biết cơ cấu triều đình, và biểu hiện kì lạ khi nhìn thấy hoàng đế hoàng hậu, hiện tại đều rõ ràng.
Bạch Thiên Hạc tự nhiên ăn hết quýt, xoa xoa tay, hỏi: "Cô là thật à?"
"Đương nhiên." Lý Triều Ca buông chén trà, cúi đầu sửa sang lại tay áo. Mặc dù kiếp trước đã mặc nhiều rồi, lại mặc lại, nàng vẫn cảm thấy váy ngắn bất tiện vô cùng. Nàng vừa đánh nhau với cổ tay áo rộng thùng thình, vừa bình thản hỏi: "Nếu ta là giả, bằng tính cách khôn khéo đấy của Thiên hậu, có thể để ta chiếm lấy vị trí của con gái bà ta không?"
Cũng phải. Bạch Thiên Hạc ăn xong rồi, hỏi cũng hỏi xong rồi, không còn lý do gì để ở lại nữa. Bạch Thiên Hạc đứng dậy, ôm quyền nói: "Bạch Thiên Hạc ta tung hoành giang hồ mười năm, từng gặp rất nhiều anh hùng, cũng từng gặp vô số phường trộm cướp. Cô em trí dũng song toàn, đáng một câu thiếu niên anh tài. Có thể gặp được cô là may mắn của Bạch Thiên Hạc, nhưng, người giang hồ không qua lại với quan phủ, cô đã là người trong triều đình, từng nay về sau chúng ta đừng qua lại. Sau này nếu có duyên gặp lại, chỉ cần cô đồng ý lui tới với những người như chúng ta, vi huynh tự mình cùng cô và Phò mã tương lai uống chút rượu mừng."
Bạch Thiên Hạc nói xong, định rời đi. Lý Triều Ca không cản, vào lúc y bước ra cửa, đột nhiên hỏi: "Cậu thay người ta chạy đôn chạy đáo, trộm thứ này thứ kia, chẳng qua là vì tiền tài. Nếu ta có thể cho cậu nhiều hơn thì sao?"
Bạch Thiên Hạc không quay đầu lại, nhẹ nhàng cười cười: "Giang hồ và triều đình nước sông không phạm nước giếng. Được công chúa coi trọng, ta chỉ là tên trộm, không dám bước vào tầm mắt công chúa."
Lý Triều Ca gật gật đầu, tùy tiện hỏi: "Giang hồ là gì, triều đình lại là gì?"
Một câu này khiến Bạch Thiên Hạc dừng chân. Y ngây người một lát, nói: "Giang hồ là giang hồ, triều đình hiển nhiên là quan phủ."
"Giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, quan phủ cũng giải oan vì dân; giang hồ chém chém giết giết, trong triều đình, cũng không chỗ nào không phải chiến trường không thấy máu. Làm hiệp khách giang hồ, chỉ cứu được một người, một vật, một phương dân chúng. Chỉ có triều đình, mới có thể cứu thiên hạ."
Bạch Thiên Hạc bị lời này làm cho bật cười, y xoay người, nhìn Lý Triều Ca, nhướn mày hỏi: "Trước kia không biết cô nương là công chúa, có nhiều thất kính. Hiện giờ cô được như ý nguyện, cha mẹ cũng nhận rồi, công chúa cũng làm rồi, bằng sức mạnh của cô, về sau bất kể là cung đình hay là hậu trạch, không có ai có thể làm cô bị thương. Cô đã có được tất cả, vì sao còn muỗn giữ ta lại? Cuối cùng cô muốn làm gì?"
Đối với những lời này, Lý Triều Ca chỉ nhẹ nhàng cười. Nàng từ từ nâng mắt lên, khuôn mặt nàng như tranh vẽ, khóe mắt xếch lên, có phần tươi đẹp mạnh mẽ, mà ánh sáng trong ánh mắt, lại sáng ngời chói lòa, dằng dặc không dứt: "Ai nói, về sau ta phải về hậu trạch?"
Nàng tốn bao công sức làm công chúa, thế mà không phải vì vinh hoa phú quý? Bạch Thiên Hạc đang muốn nói gì đó, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân. Bạch Thiên Hạc rùng mình, lập tức thi triển khinh công chuẩn bị rời đi. Lý Triều Ca lạnh lùng liếc đến chỗ y đứng một cái, không chút khách sáo nói: "Quay lại, lấy vỏ quýt của cậu đi."
Bạch Thiên Hạc đã chạy xa, lại nhanh chóng quay lại, dọn vỏ quýt chạy tiếp.
Không bao lâu sau khi Bạch Thiên Hạc đi, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cốc cốc. Mấy cung nữ đứng ở bên ngoài, thấp giọng hỏi: "Công chúa, ngài có ở bên trong không?"
Lý Triều Ca từ tốn uống hết chén trà nói: "Ta ở. Vào đi."
Các cung nữ đẩy cửa ra, cúi đầu hành lễ với Lý Triều Ca: "Công chúa, Thiên hậu mời ngài tới gặp."
Lý Triều Ca biết chỗ này nàng vừa thay xong quần áo, Thiên hậu chắc chắn sẽ nhanh chóng truyền nàng. Lý Triều Ca cũng không bất ngờ, nàng buông chén trà, đứng dậy nói: "Làm phiền, đi thôi."
Lý Triều Ca ra cửa, đi gặp Thiên hậu. Trong tiền điện, Thiên hậu đang đọc sách, nghe thấy cung nhân bẩm báo, Thiên hậu khép sách lại, ngẩng đầu cười nói: "Triều Ca, con đến rồi."
Trước đó lúc Thiên hậu nhìn thấy khuôn mặt của Lý Triều Ca, đã biết nàng thay một bộ quần áo nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp, nhưng dù đã sớm có chuẩn bị, khung cảnh trước mắt vẫn khiến Thiên hậu ấn tượng sâu sắc. Cô gái trước mặt đang tuổi trẻ thanh xuân, phong nhã hào hoa, khuôn mặt như tranh, da trắng tóc đen, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt như ẩn như hiện. Mày lá liễu và nốt ruồi lệ, khuôn mặt như thế ở trên người cô gái khác là khổ vì tình, yếu ớt, nhưng khóe mắt Lý Triều Ca hơi xếch, con ngươi đen nhánh, khí chất của nàng lại lạnh lùng mạnh mẽ, trong nháy mắt có vẻ sáng ngời chói mắt, xinh đẹp dọa người, đến cả nốt ruồi lệ cũng đằng đằng sát khí.
Trong mắt Thiên hậu hiện lên vẻ tán thưởng. Trong lòng bà ta lại cảm thán lần nữa, bà ta đã già rồi.
Nhà họ Lý có huyết thống người Hồ, nhưng nhà họ Võ lại là người châu Tịnh, người Hán thuần khiết. Mấy chị em nhà họ Võ, toàn là mặt trứng ngỗng, mày lá liễu, môi anh đào, nhìn dịu dàng dễ gần, quyến rũ kiều diễm. Cũng bởi vì thế, Thiên hậu mới từ Chiêu nghi lên làm Hoàng hậu, sinh cho hoàng đế hai trai hai gái, vẫn luôn thịnh sủng không suy.
Bà ta có thể có được vị trí ngày hôm nay, đương nhiên nhờ vào trí thông minh và năng lực chính trị xuất sắc, nhưng ban đầu được sủng ái, cũng nhờ vào khuôn mặt.
Trong mấy đứa con của Thiên hậu, Thái tử Lý Thiện, Triệu vương Lý Hoài giống hệt người nhà họ Lý, đến cả cơ thể, tính cách cũng giống cha bọn họ, bệnh nặng bệnh nhẹ không dứt, đặc biệt dễ mệt mỏi. Thể chất con gái nhỏ Lý Thường Nhạc giống Thiên hậu, trời sinh dồi dào năng lượng, hoạt bát khỏe mạnh, nhưng khuôn mặt lại giống bác, hoàn toàn không di truyền được đặc điểm nào của người nhà họ Võ. Chỉ có Lý Triều Ca là giống Thiên hậu nhất.
Thiên hậu càng nhìn càng thích. Xa cách mười năm, giờ đây con gái lớn bình an trở về, Thiên hậu cũng mong muốn đền bù gấp bội tình yêu thương của mẹ cho Lý Triều Ca. Bà ta ý bảo Lý Triều Ca ngồi bên cạnh mình, nắm tay Lý Triều Ca, nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi gấp quá, chưa kịp hỏi xem mấy năm nay con sống thế nào. Mấy năm nay, con ở đâu, có chịu khổ hay không, có bị người ta bắt nạt hay không?"
Lý Triều Ca không am hiểu việc giao tiếp, vấn đề của Thiên hậu, nàng chỉ trả lời đúng sự thật: "Chuyện trước đó con không nhớ rõ, nghe ông Chu kể ông nhặt được con năm sáu tuổi, trước năm mười hai tuổi chúng con ở núi Bình, sau lại có chuyện, ông mang con đến thôn Hắc Lâm núi Thập Lý. Tập võ khó tránh khỏi phải chịu khổ, nhưng cuộc sống trong núi bất tiện, nguy cơ khắp nói, chịu khổ là đúng, không chịu khổ thì phải chết. Bị người ta bắt nạt... Chuyện này thì không có."
Lời của Lý Triều Ca là lời nói thật. Từ nhỏ ông Chu đã dạy nàng một nguyên tắc, bị người ta bắt nạt là do mình vô dụng, luyện tập mạnh lên đánh trả, khóc sướt mướt mách cha mẹ, thật đúng là vô dụng. Lúc còn nhỏ Lý Triều Ca bị người ta cười nhạo là đứa không cha không mẹ, sau này nàng mạnh lên, ai dám nhục mạ nàng, nàng liền đánh cho người đó thành đầu heo, thù oán lúc nhỏ tự mình trả, cũng không coi là bị người ta bắt nạt."
Thiên hậu nghe những lời này, trong lòng vừa chua sót vừa bùi ngùi. Anh em Thái tử, Lý Thường Nhạc từ nhỏ sống thế nào, mà Lý Triều Ca lại sống thế nào. So với con cháu công khanh Lạc Dương, cuộc sống của Lý Triều Ca hoàn toàn là một thế giới khác.
Thiên hậu nhớ rõ năm Lý Thường Nhạc tám tuổi không muốn viết chữ, bị thầy đánh lòng bàn tay, khóc ba ngày ba đêm, hoàng đế, Thái tử, Triệu vương còn có nhà họ Võ, nhà họ Bùi, nhà họ Trưởng Tôn thay nhau tặng quà, tìm đủ mọi cách dỗ Lý Thường Nhạc vui vẻ, khó khăn lắm mới khiến cho Lý Thường Nhạc bật cười một lần nữa. Còn Lý Triều Ca sao, có thể thản nhiên nói ra "Chịu khổ là đúng, không chịu khổ thì phải chết."
Trong lòng Thiên hậu thở dài, bà ta lại hỏi: "Nghe nói hôm nay là con cứu Thánh nhân. Vì sao sức lực con lớn thế, có thể đỡ được đòn tấn công của gấu đen?"
"Nó thì được coi là yêu quái lợi hại gì." Giọng điệu Lý Triều Ca vô cùng coi thường, nói, "Ở thôn chúng con, bên ngoài là rừng Hắc Lâm bao quanh, sau lưng là núi Thập Lý, nhà nhà đều kiếm sống nhờ săn thú, đứa bé năm tuổi cũng có thể giết sói. Sương mù Kiếm Nam dày đặc, trong núi nhiều yêu quái, từ nhỏ con đi theo ông Chu vào núi, gặp được không ít yêu quái nguy hiểm, con gấu đen kia chỉ có sức mạnh thôi, coi là cái gì."
Thiên hậu lại thở dài lần nữa. Chẳng qua lời Lý Triều Ca thì bà ta tin, năm đó loạn Sóc Phương bọn họ chọn đi Kiếm Nam, vốn là coi trọng địa hỉnh bên đó hiểm yếu, đạo pháp hưng thịnh, không ít ẩn sĩ tài ba... Nghe lời này của Lý Triều Ca, nàng được cao nhân nhận nuôi, còn lớn lên ở một thôn núi bị ngăn cách, võ nghệ phi phàm. Người trong thôn có thể không nhận ra, nhưng ra bên ngoài, chỉ sợ bọn họ đều là cao thủ tuyệt đỉnh.
Năm tuổi giết sói, chuyện này cũng không phải chuyện một đứa bé bình thường có thể làm được.
Thiên hậu thử hỏi: "Không biết hiệp khách và thôn trang nhận nuôi con ở chỗ nào? Bọn họ thu nhận con, còn che chở con lớn lên, nên ban thưởng phong phú."
Lý Triều Ca lắc đầu, nói: "Năm con mười bốn tuổi ông Chu đã biến mất. Thôn bị núi rừng bao quanh, rừng Hắc Lâm toàn đất cằn sỏi đá, nhiều năm qua ít người sống có thể đi ra. Người bên ngoài vào không được, mà trong thôn có tổ huấn, trừ khi trời phạt nếu không thì không được rời khỏi quê hương. Vậy nên, chỉ sợ ban thưởng không đến được tay bọn họ?"
Thiên hậu vốn chỉ tùy tiện dò hỏi, nghe được lời Lý Triều Ca, bà ta biết người như vậy là khó mượn sức nhất, liền bỏ qua ý định mời chào trong đầu. Chẳng qua, Thiên hậu để ý đến một chi tiết: "Con không chỉ biết võ công, mà còn có thể giết yêu?"
Lý Triều Ca gật đầu khẽ, thật thà nói: "Không thể coi là giỏi, cố lắm có thể giết."
Thiên hậu đã sớm nghe người hầu kể lại chuyện sau núi, như người hầu miêu tả, Thiên hậu cũng không cảm thấy Lý Triều Ca "cố lắm". Trong đầu Thiên hậu thấp thoáng một suy nghĩ, nhưng bây giờ còn quá sớm, Thiên hậu dịu dàng cười, nói với Lý Triều Ca: "Có bản lĩnh trong người là chuyện tốt. Tuy ta thương con chịu khổ, nhưng nhìn thấy con có thể tự bảo vệ mình, yên tâm đi những nơi mình muốn đi, lại cảm thấy vui mằng. Con gái trời sinh yếu đuối, rời khỏi hậu viện và chồng thì không là gì cả, nhưng con thì khác, về sau bất kể con gả cho ai, a nương cũng không lo Phò mã ức hiếp con."
Có lẽ, ngược lại phải lo lắng Phò mã bị Lý Triều Ca ức hiếp.
Lý Triều Ca không tiếp lời, nhưng sắc mặt vô cùng tán thành. Nàng chỉ biết Thiên hậu không giống thế, phụ nữ trong thiên hạ, Lý Triều Ca chỉ phục Thiên hậu. Có mấy lời Lý Triều Ca còn muốn nói với Thiên hậu, cũng chỉ có Thiên hậu, mới có thể hiểu được suy nghĩ của Lý Triều Ca.
Bỏ qua thân phận người mẹ, Lý Triều Ca thật sự khâm phục người phụ nữ này. Sau này Lý Triều Ca xưng đế là nhờ vào vũ lực, mà Thiên hậu xưng đế, mỗi một dấu chân, mỗi một lần tiến lên, đều dựa vào trí thông minh và năng lực chính trị của mình.
Trăm năm một minh quân, ngàn năm một Võ thị. Lý Triều Ca cũng không biết, nếu mẹ ruột mình không xưng đế, nếu mẹ không bước từng bước kia, cho nàng thấy một người phụ nữ có thể đạt tới độ cao nào, tạo ra quang cảnh thế nào, nàng còn có suy nghĩ vào triều làm quan, tự lập làm vua không. Có lẽ đời này của nàng, cũng chỉ là chồng quý vợ vinh, giúp chồng dạy con, cũng không khác gì so với Lý Thường Nhạc, Bùi Sở Nguyệt.
Thiên hậu đánh giá Lý Triều Ca, càng nhìn càng thấy con gái mang lại cho bà ta niềm vui lớn. Năm đó sau khi lạc mất, Thiên hậu vốn tưởng tình mẹ con đời này đã đứt, ai ngờ, mười năm sau còn có thể gặp lại.
Thiên hậu thay nàng sửa sang lại phi bạch (1) ở khuỷu tay áo, cười nói: "Ta nhớ rõ trước đây con thích nhất là màu vàng, quần áo phải là màu vàng, đến cả hoa quả cũng chỉ ăn màu vàng. Hôm nay sao lại không mặc bộ màu vàng kia?"
Lý Triều Ca nhíu mày, trước đây nàng thích màu vàng? Hoàn toàn không nhớ rõ. Lý Triều Ca nói đúng sự thật: "Con không nhớ rõ. Nếu mẹ thích, giờ con đi thay?"
"Không cần." Thiên hậu nói, "Chẳng qua là ta tùy tiện nhắc tới, sao có thể để con đi thay quần áo? Haiz, ta chỉ hối hận mấy năm nay không biết con ở đâu, không thể cùng con lớn lên, giờ đến cả sở thích của con cũng không biết."
Lý Triều Ca không biết nên tiếp lời thế nào, nàng do dự một lúc, thử nói: "Sau khi con lạc đường, rất nhiều kí ức trước sáu tuổi đã không rõ, bằng không cũng không đến mức lưu lạc bên ngoài nhiều năm như thế. Nhưng bất kể thế nào, con cuối cùng vẫn là con của mẹ."
"Cũng được." Thiên hậu nhanh chóng thông suốt, nói, "Con cũng đã mười sáu tuổi, sở thích sao có thể giống năm sáu tuổi như đúc? Không sao, về sai chúng ta có nhiều thời gian ở chung, từ từ nhớ lại là được rồi."
Trong lòng Lý Triều Ca cảm động, nàng nhớ tới những gì mình làm kiếp trước, càng thêm áy náy. Nàng định nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng cung nhân bẩm báo: "Thái tử điện hạ tới. Triệu vương, công chúa Quảng Ninh tới." ______ Chú thích: (1): Phối sức đi kèm (một dải lụa trắng)<!--EndFragment-->
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT