Trích Tiên

Đính hôn


1 năm

trướctiếp

<!--StartFragment-->Tóm tắt: Bữa tiệc đính hôn cướp người

Lý Triều Ca lập tức dừng lời. Thiên hậu vẫn mừng rỡ như cũ, lôi kéo Lý Triều Ca nói: "Anh trai và em trai, em gái của con đến rồi. Thái tử, Thường Nhạc, mau vào gặp chị em ruột của các con đi."

Thái tử Lý Thiện, Triệu vương Lý Hoài và Quảng Ninh công chúa Lý Thường Nhạc cùng nhau đi vào điện Thiên Thu. Bọn họ tới cùng lúc như thế, hiển nhiên là có hẹn từ trước. Hiện giờ, chỉ sợ trong cung không ai không biết, đã tìm được công chúa An Định đi lạc năm nào.

Thái tử và Triệu vương hành lễ với Thiên hậu, Lý Triều Ca đứng lên, tránh sang một bên. Đợi mấy người đó đứng lên xong, Lý Triều Ca đáp lễ: "Tham kiến Thái tử."

Thái tử Lý Thiện lớn hơn Lý Triều Ca ba tuổi, nhưng Lý Hoài, Lý Thường Nhạc đều nhỏ hơn Lý Triều Ca. Lý Triều Ca thỉnh an Thái tử, còn hai người còn lại sẽ thỉnh an Lý Triều Ca.

Lý Hoài và Lý Thường Nhạc cùng nhau cúi lạy, giọng nói so le không đều: "Ra mắt chị."

Thái tử Lý Thiện vô cùng hiền hòa nói: "Em hai mau đứng lên. Mấy năm nay, em lưu lạc bên ngoài, đã chịu khổ."

Lý Triều Ca lắc đầu, nói: "Không hề. Cha mẹ đều còn, khỏe mạnh an khang, anh chị em đầy đủ, có gì khổ?"

Thái độ của Thái tử với Lý Triều Ca cũng coi như không tồi, dù sao hắn cũng là anh trai, khi Lý Triều Ca đi lạc, hắn đã có trí nhớ. Hắn nhớ rõ khi đó hắn khóc mấy ngày, ồn ào bảo người hầu đi tìm em gái, hắn khóc, mẹ cũng khóc, phụ hoàng đứng một bên, im lặng nhìn đất chằm chằm.

Sau này hắn lớn lên, cũng từng nghĩ cách tìm Lý Triều Ca, chỉ tiếc như đá chìm đáy biển, không hề có tin tức. Lâu dần, hắn cũng đã quên, không nghĩ tới hôm nay, gặp lại người em gái xa cách đã lâu.

Thái tử vẫn còn ấn tượng với Lý Triều Ca, nhưng đối với Lý Hoài và Lý Thường Nhạc, đây hoàn toàn là điều kì diệu. Khi Lý Triều Ca đi lạc bọn họ còn nhỏ, đợi đến khi lớn lên, trong cung cũng không có ai nhắc tới Lý Triều Ca. Trong ấn tượng của Lý Hoài và Lý Thường Nhạc, anh em họ chỉ có ba người, Lý Triều Ca chẳng qua chỉ là câu chuyện mà một cung nữ già hay kể.

Nhưng giờ đây, đột nhiên một cô gái xuất hiện, nhận là chị gái của bọn họ. Lý Hoài và Lý Thường Nhạc thực sự không có cách nào thân thiết ngay lập tức, thậm chí, bọn họ còn nghi ngờ a phụ bị lừa. Cô gái này xuất hiện vô cùng đáng ngờ, trên thế giới này làm gì có chuyện gì trùng hợp như thế?

Nhưng, hoàng đế có thể bị lừa, Thiên hậu tuyệt đối sẽ không. Mẹ nói đúng, vậy dù Lý Hoài và Lý Thường Nhạc đều không cam lòng, cũng phải cúi đầu gọi "chị".

Sau khi bốn đứa nhỏ chào hỏi lẫn nhau, không khí rơi vào xấu hổ, ai cũng không mở miệng nói chuyện. Thiên hậu cũng xấu hổ đứng dậy, bà ta đang nghĩ cách giảng hòa, vừa đúng lúc nữ quan đến gần. Thiên hậu nhẹ nhàng thở ra, thuận thế hỏi: "Làm sao thế?"

Nữ quan hành lễ, trả lời: "Thiên hậu, Thái tử, yến hội phía trước đã chuẩn bị xong, sắp khai yên. Thánh nhân bảo nô tỳ đến đây mời Thiên hậu ra cửa."

Thiên hậu đúng lúc đứng dậy, nói với bọn nhỏ: "Tiệc tối bắt đầu rồi, đi thôi."

Hành cung cách xa kinh thành, không có lệnh cấm đi lại ban đêm, cung quy không nghiêm, cuộc sống ban đêm vô cùng náo nhiệt. Từ ban ngày, mọi người đã biết tối hôm nay Thánh nhân và Thiên hậu sẽ tổ chức yến hội, khung cảnh vô cùng long trọng."

Vào buổi chiều, nhóm cung nhân nữ quan chuẩn bị yến hội, nhóm thần từ về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, mệnh phụ và tiểu nương tử trang điểm ăn mặc, tất cả đều tiến hành tuần tự từng bước. Nhưng đến chạng vạng, một tin tức đột nhiên bùng nổ trong vòng luẩn quẩn này.

An Định công chúa Lý Triều Ca đi lạc mười năm, thế mà trở lại.

Tin tức này quá mức bất ngờ, đến cả chuyện hoàng đế bị tấn công ở sau núi cũng bị làm mờ đi. Mọi người đều chú ý đến tin tức, chắc hẳn đã biết được thông tin trực tiếp. Trước khi tiệc tối bắt đầu, các nhà lục tục đến, người quen biết nói chuyện với nhau trong yến hội, một nửa câu chuyện trong sân, đều xoay quanh vị công chúa An Định thần bí này.

Hoàng hôn dần tàn, đèn đuốc sáng trưng, tiếng bước chân trong ngoài điện lớn đột nhiên dày lên. Nhóm thần tử biết hoàng đế sắp đến đây, ngừng trò chuyện, ngồi xuống theo thứ tự.

Mọi người đợi tiếp một lúc, bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói cất cao, bên cạnh hoàng đế là Thiên hậu, hai người như vầng trăng được sao vây quanh, thản nhiên đi vào trong yến hội. Chúng thần thấy thế đều đứng dậy, cúi đầu quỳ lạy: "Tham kiến bệ hạ, tham kiến Thiên hậu. Bệ hạ vạn tuế, Thiên hậu thiên thu."

Hoàng đế và Thiên hậu sóng vai đi đến vị trí cao nhất, hoàng đế quay lại, nhẹ nhàng nâng tay với đám người đông nghìn nghịt bên dưới: "Các khanh miễn lễ, bình thân."

"Tạ ơn Thánh thượng, tạ ơn Thiên hậu."
Nhóm hoàng thân thần tử và mệnh phụ trong ngoài lục tục đứng lên, sau một loạt tiếng sột soạt, một người ngồi xong, bọn họ ngẩng đầu, thấy bên trên ngoại trừ Thái tử, Triệu vương và công chúa Quảng Ninh, còn thêm một người. Đó là một cô gái, mặc áo ngắn màu trắng, váy dài màu đỏ, trên tay là phi bạch ánh nhũ đỏ bạc. Tuổi nàng không lớn, nhưng ánh mắt lại có một loại trầm ổn và anh khí không hợp với tuổi, vốn không giống cô gái mười lăm mười sáu... Ngược lại giống một tướng quân bình thường ra trận giết địch.

Hơn nữa vị trí của nàng, thậm chí còn cao hơn công chúa Quảng Ninh. Phải biết rằng, công chúa Quảng Ninh là người được thương yêu nhất trong cung, không chỉ Thánh nhân, Thiên hậu yêu thương, còn có hai người anh trai và rất nhiều anh họ nâng niu trong lòng bàn tay, có thể nói là công chúa nhỏ danh xứng với thực.

Hiện giờ, vị trí của công chúa nhỏ thế mà bị một cô gái không biết tên đè lên.

Mọi người phía dưới nhanh chóng trao đổi tầm mắt, trong lòng đều tự cân nhắc. Hoàng đế ngồi trên cao, không chú ý tới mạch nước ngầm bên dưới bắt đầu khởi động, ông ta đứng lên, giơ cao chén rượu, vui mừng phấn chấn nói: "Hôm nay, trẫm muốn tuyên bố hai chuyện vui."

Tiếng thì thầm của đám quần thần lập tức dừng lại, ngẩng đầu cùng lúc, đều tâng bốc: "Không biết bệ hạ có việc gì vui? Thần nguyện dính chút không khí vui mừng."

Hoàng đế cười ha ha, hứng thú của ông ta lên cao, nói: "Chuyện thứ nhất là hôm nay cuối cùng trẫm và Thiên hậu đã tìm được công chúa An Định đi lạc, người thân ruột thịt cuối cùng cũng được đoàn tụ. Đây là chuyện vui thứ nhất."

Mọi người cùng nhau vỗ tay, trong phút chốc tiếng chúc mừng bên tai không dứt. Thiên hậu và các cung nữ đều cười nhìn về phía Lý Triều Ca, tiêu điểm của bữa tiệc lập tức tập trung trên người Lý Triều Ca. Vẻ mặt Lý Triều Ca không đổi, không kiêu ngạo cũng không luống cuống, vẫn bình tĩnh hào phóng ngồi ngay ngắn tại vị trí cũ.

Mọi người nhìn thấy biểu hiện của Lý Triều Ca, trong lòng có hơi bất ngờ. Thật ra bọn họ đã nghe về vị công chúa Lý Triều Ca đột nhiên xuất hiện này, bất kể mọi người tin hay không tin, Thánh nhân và Thiên hậu nói phảu, vậy đó chính là công chúa An Định. Bọn họ vốn tưởng vị công chúa lớn lên như cây cỏ ở dân gian này, thấy trường hợp lớn như thế hoặc là khiếp sợ, hoặc là lâng lâng, không nghĩ tới thế mà nàng vô cùng bình tĩnh, biểu hiện còn tốt hơn cô gái lớn lên ở gia đình quý tộc.

Biểu hiện của Lý Triều Ca đồng thời cũng vượt qua dự đoán của Thiên hậu, Thiên hậu vốn tưởng Lý Triều Ca có thể không bối rối, không luống cuống đã là tốt lắm rồi, không ngờ đến, dáng vẻ nàng thong dong, khí chất hào phòng, rất có phong thái hoàng gia dù núi Thái Sơn đổ trước mắt cũng không động, không kém Lý Thường Nhạc từ nhỏ đã quen việc công chúng.

Thậm chí còn tốt hơn Lý Thường Nhạc.
Lý Thường Nhạc ngây thơ xinh đẹp, mà Lý Triều Ca chững chạc thành thạo, về hình tượng hoàng thất mà nói, biểu hiện của Lý Triều Ca còn giống hơn Lý Thường Nhạc.

Trên mặt Thiên hậu sáng lên, trong lòng càng vừa ý Lý Triều Ca hơn. Hoàng đế nghe đủ lời chúc mừng, sau khi lòng hư vinh được thỏa mãn, mới tiếp tục nói: "Chuyện thứ hai, là chuyện tốt của con gái nhỏ của trẫm công chúa Quảng Ninh và Bùi gia Đại lang quân đã thành, vĩnh viễn đồng tâm. Đó là chuyện thứ hai."

Lý Triều Ca vẫn ngồi vững, lời chúc mừng của mọi người, nàng chỉ nghe một chút, dù sao trong trường hợp này chẳng ai nói thật cả. Nhưng đợi đến khi nghe được lời chúc mừng chuyện vui thứ hai của hoàng đế, ánh mắt này thay đổi, giống như con rồng được điểm mắt trong bức vẽ cuộn tròn, trong bóng tối lóe ra ánh kiếm sắc lạnh, cả người lập tức dựng lên.

Tay áo Lý Triều Ca không động, chỉ có tua rua trên đầu khẽ lay động, lẳng lặng nhìn về phía Bùi Kỷ An nhà họ Bùi. Sau khi Lý Triều Ca trở về Đông Đô, gần đây vội nhận hoàng đế, Thiên hậu, thứ hai là thật sự không muốn liên quan đến Bùi Kỷ An, cho nên vẫn coi như hắn không tồn tại.

Kiếp này Bùi Kỷ An sống hay chết không liên quan gì đến nàng, hai người bọn họ đã thành người lạ. Trước đây Lý Triều Ca còn do dự không biết có nên tính tất cả hành vi kiếp trước của hắn lên kiếp này không. Tuy rằng kiếp trước đúng là Bủi Kỷ An phản bội nàng, nhưng kiếp này hai người họ sẽ không thành người nhà nữa, hiển nhiên không tồn tại chuyện phản bội. Bùi Kỷ An này hoàn toàn không biết gì cả, trực tiếp trả thù hắn hình như có hơi thiếu đạo đức. Vậy mà, không đợi Lý Triều Ca suy nghĩ ra kết quả, Bùi Kỷ An đã đưa nàng một món quà lớn như thế.

Hắn cũng sống lại. Lý Triều Ca giận đến bật cười. Được, Bùi Kỷ An đúng là si tình không thay đổi, kiếp trước ngang nhiên của Lý Thường Nhạc ở chung, trước mặt cả triều đình khiến Lý Triều Ca ghê tởm, đời này sống lại, liền lập tức thỉnh hoàng đế tứ hôn cho hắn và Lý Thường Nhạc.

Bước tiếp theo hắn tính làm gì nữa? Nói với hoàng đế tất cả những gì Thiên hậu làm, ngăn chặn tấu chương châu Nhung gửi đến Đông Đô, bôi nhọ nàng là công chúa giả, hay là nói, trực tiếp phái người đến Kiếm Nam giết nàng?

Ánh mắt Lý Triều Ca như một thanh kiếm lạnh lẽo, tỏa ra sát khí đằng đẳng. Bùi Kỷ An vốn được giả như không biết, nhưng nàng nhìn chăm chú hồi lâu, đến mức Bùi Kỷ An không thể giả vờ được nữa.

Hắn vốn cảm thấy tất cả những gì mình làm là chuyện đương nhiên, kiếp trước đã hết, chẳng lẽ hắn còn tiếp tục dây dưa với Lý Triều Ca sao? Nhưng giờ phút này đối diện với ánh mắt của Lý Triều Ca, không hiểu sao Bùi Kỷ An cảm thấy chột dạ.

Hắn chột dạ gì? Nàng cũng không phải vợ hắn, hai người họ đã không còn quan hệ. Hắn cưới người mình yêu thật lòng, cuối cùng có cái gì không đúng?

Nhận ra sự thay đổi rất nhỏ trên vẻ mặt Bùi Kỷ An, Lý Triều Ca nhếch môi nở nụ cười, trong lòng lại rét lạnh. Nàng thu tầm mắt, không nhìn về phía Bùi Kỷ An nữa.

Trước đây Lý Triều Ca không biết Bùi Kỷ An sống lại, nàng còn muốn đôi bên coi nhau như người xa lạ, dù sao việc kiếp trước hắn làm còn chưa xảy ra, không có lý nào lại làm khó đối phương. Nhưng giờ đây, nếu hóa ra vẫn là người kia, vậy nàng còn khách sáo cái gì?

Bùi Kỷ An, ân oán kiếp trước, có thể tính từng chuyện từng chuyện một.

Lý Triều Ca vô cùng có kiên nhẫn đấy.

Sau khi hoàng đế nói xong, mọi người đều chúc mừng, trong phút chốc nhà họ Bùi náo nhiệt vô cùng. Ngọn đèn dầu trong điện lớn lay động, đàn sáo êm tai, tầm mắt Lý Triều Ca và Bùi Kỷ An giao nhau ngắn ngủi cũng không khiến người khác chú ý, ngoại trừ Cố Minh Khác.

Cố Minh Khác là biểu công tử nhà họ Bùi, vị trí sẽ không phải rất đẹp, chàng cũng vui vẻ ẩn mình nơi thanh tịnh. Chẳng qua, dù sao Bùi Kỷ An cũng là đối tượng nhiệm vụ của chàng, tâm lý Bùi Kỷ An vừa loạn, Cố Minh Khác đã phát hiện.

Tình hình Lý Triều Ca Cố Minh Khác cũng biết rõ, trong lòng chàng yên lặng thở dài. Ngày chàng về thiên đình xem ra lại bị chậm lại rồi.

Hiển nhiên, nhiệm vụ trở nên khó khăn. Trước kia Cố Minh Khác chỉ cần đề phòng Bùi Kỷ An đi vào đường rẽ, giờ đây, chàng phải đề phòng Bùi Kỷ An bị người ta giết.

Ánh mắt vừa rồi của Lý Triều Ca, chẳng giống nhìn chồng trước hay tình cũ gì cả, càng giống nhìn kẻ thù hơn.

Thật phiền phức. Cố Minh Khác thở dài yếu ớt.

Sau khi hoàng đế tuyên bố xong việc vui, không khí yến hội lên cao, từng hồi ca múa nối tiếp nhau, tâm trạng mọi người cũng ngày càng cao. Khi yến hội qua một nửa, giữa sân đã loạn thành một mớ, nơi nơi đều là tiếng cười nói vui đùa. Thiên hậu tìm cơ hội, nhỏ giọng nói với Lý Triều Ca: "Triều Ca, hôm nay tham dự yến tiệc đều là năm họ bảy vọng, con cháu công khanh. Con xem xem, phía dưới có người con thích không?"

Lý Triều Ca cho mẹ thể diện, hạ mình nhìn lướt qua, sau đó lẳng lặng cúi đầu. Thiên hậu mỉm cười, trêu ghẹo nói: "Triều Ca, không cần ngại. Con là công chúa, không cần học mấy cái tam tòng tứ đức(1), khuê dự khuê huấn(2) kia, đó đều để lừa mấy kẻ ngu dốt thôi. Nếu con thích ai, cứ nói thẳng, a nương tứ hôn cho con, xem bọn hắn ai dám không theo?"

Lời này của Thiên hậu, thật đúng là có tinh túy của việc năm đó Lý Triều Ca cướp hôn. Lý Triều Ca nghĩ thầm, nàng có thể làm ra loại chuyện cường thủ hào đoạt, ép người ta lập gia đình, chỉ sợ không phải không liên quan đến mẹ nàng. Lý Triều Ca đang muốn từ chối, bỗng ánh mắt ngừng lại, phát hiện một người.

Thiên hậu thấy Lý Triều Ca nhìn về hướng ghế nhà họ Bùi, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Lý Triều Ca và Lý Thường Nhạc là chị em, không lẽ hai đứa lại thích cùng một người đàn ông? Thiên hậu vội vàng nhắc nhở: "Triều Ca, Bùi Đại lang quân là em rể con, không bao lâu nữa sẽ lập gia đình với Thường Nhạc. Đàn ông trong thiên hạ nhiều như thế, không cần phải nhìn chằm chằm vào nhà họ Bùi bọn họ, con nói có đúng không?”

Sao người mà Lý Triều Ca nhìn lại là Bùi Kỷ An được! Bản thân Lý Triều Ca cũng không dám tin, thế mà nàng nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở chỗ ngồi nhà họ Bùi. Chàng ngồi ở xa, khuôn mặt biến mất trong bóng đêm, không thấy rõ ngũ quan. Nhưng thân hình, cử chỉ của chàng, nhất là khí chất bay bổng như tiên đó, Lý Triều Ca tuyệt đối không nhận nhầm.

Ánh mắt Lý Triều Ca thật sự rất rõ ràng, Thiên hậu nhìn theo tầm mắt của nàng, thấy điểm rơi không phải là Bùi Kỷ An, ít nhiều thở ra nhẹ nhàng. Nếu không phải Bùi Kỷ An, vậy tùy ý đi. Thiên hậu không để ý đến Lý Triều Ca nữa, dù sao con gái bà ta sẽ không bị thiệt thòi, thích thì chơi, nếu gia thế tài mạo đối phương không có vấn đề gì, vậy chiêu làm Phò mãn; nếu không qua được, thì thay người khác.

Công chúa trộm nuôi trai lơ, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

Sau khi Thiên hậu lộ ra thái độ cam chịu, Lý Triều Ca thả lỏng, từ từ đứng lên đi xuống phía dưới tìm người. Hôm nay nàng vốn là tiêu điểm yến tiệc, khi nàng mặc nhu váy màu hồng sáng bước xuống bậc thâng, quần đỏ như ngọc, phi bạch tỏa sáng rạng rỡ, như là ánh sao trời tụ tập trên người, thật sự diễm lệ kinh người. Nàng đi thẳng xuống phía dưới, càng nhiều người hai bên bị hấp dẫn quay đầu lại, nhìn thấy vẻ kinh diễm của nàng.

Bùi Kỷ An đang nói chuyện với Bùi Sở Nguyệt, Lý Thường Nhạc, Lý Hoài, bỗng nhiên cảm giác phía sau có tiếng động. Hắn quay đầu lại, thấy Lý Triều Ca hùng hổ đi tới chỗ này, ánh mắt hệt như muốn cướp người.
______ Chú thích:
(1): Tam tòng, tứ đức là những quy định mang tính nghĩa vụ đối với phụ nữ phương Đông thời xưa xuất phát từ các quan niệm của Nho giáo.
Tam tòng gồm:
Tại gia tòng phụ: người phụ nữ khi còn ở nhà phải nghe theo cha.
Xuất giá tòng phu: lúc lấy chồng phải nghe theo chồng.
Phu tử tòng tử: nếu chồng qua đời phải nghe theo con trai.
Tứ đức gồm:
Công: Việc nữ công, gia chánh phải khéo léo. Tuy nhiên các nghề với phụ nữ ngày xưa chủ yếu chỉ là may, vá, thêu, dệt, bếp núc, buôn bán, với người phụ nữ giỏi thì có thêm cầm kỳ thi họa.
Dung: dáng người đàn bà phải hòa nhã, gọn gàng, biết tôn trọng hình thức bản thân
Ngôn: lời ăn tiếng nói khoan thai, dịu dàng, mềm mỏng
Hạnh: Tính nết hiền thảo, trong nhà thì nết na, kính trên nhường dưới, chiều chồng thương con, ăn ở tốt với anh em họ nhà chồng. Ra ngoài thì nhu mì chín chắn, không hợm hĩnh, cay nghiệt.
(2): Khuê dự: Danh dự của người con gái
Khuê huấn: Những quy định, quy tắc người con gái phải tuân thủ<!--EndFragment-->

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp