"Lang quân xướng, nương tử tùy, ngươi phương xướng bãi ta gặt hái. A nương từ, nữ nhân hiếu, thiên tử đường tiền cạnh đi yêu."
Năm Nguyên Gia thứ nhất, tháng mười hai, một bài đồng dao truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Đông Đô. Đứa bé tóc trái đào hát ca nô đùa trên đường, người đi hai bên đường nghe xong không dám nói chuyện với nhau, quấn chặt quần áo, vội vàng đi qua. Chỉ có cha mẹ đứa bé vội vã che miệng nó, kéo về nhà mắng: "Không muốn sống nữa à, chuyện của vị kia cũng dám nói? Nếu không nghe lời, tao đặt mày ở trước cửa, để yêu quái Trấn Yêu Tư đến tha mày đi!"
Trẻ con vốn không hiểu ca dao nghĩa là gì, chỉ là nghe thấy Trấn Yêu Tư, chúng sợ tới mức khóc to, không dỗ được.
Năm Nguyên Gia thứ nhất, cũng chính là năm Thùy Củng thứ tám, nữ hoàng Võ Chiếu đã đăng cơ tám năm, tiếng ác của Chỉ huy sứ Trấn Yêu Tư đã vang vọng khắp bốn phía Thần Châu, ngăn em bé khóc đêm. Cùng nổi tiếng còn có Chỉ huy sứ Trấn Yêu Tư, người đã mời chào vây cánh, thêu dệt tội danh, mưu hại tạo thành vô số án oan, án sai, hãm hại không biết bao nhiêu danh môn vọng tộc(1) nhà tan cửa nát, An Định công chúa Lý Triều Ca.
Lý Triều Ca biết rất nhiều người hận nàng, trong Đông Đô có không biết bao nhiêu người cầu thần bái phật, ngày ngày đêm đêm mong ngóng nàng chết.
Em trai em gái của nàng, anh họ em họ của nàng, thậm chí chồng nàng, đều chờ mong ngày này.
Đáng tiếc, cuối cùng vẫn để bọn họ thất vọng. Nữ quan mặc cung trang(2) đỏ tươi quỳ gối trước người Lý Triều Ca, vẽ mi, tô mắt, thoa phấn trôi chảy, cuối cùng, các nàng đội mũ miện hoa lệ long trọng đính chuỗi ngọc lên đầu Lý Triều Ca, đồng loạt quỳ xuống: "Bệ hạ vạn tuế."
Trong ngoài điện Đại Nghiệp, mọi người theo đó quỳ phục trên mặt đất, mềm mại hạ thấp cổ, trong miệng hô: "Bệ hạ vạn tuế."
Lý Triều Ca không nhúc nhích nhìn người trong gương. Lông mày mảnh mà nhọn, cái mũi cao mà thẳng, đôi mắt đẹp mà sắc bén, đội cổn miện đính ngọc trên dải lụa, đẹp mà đầy tính công kích, khí thế mạnh mẽ. Bên ngoài đồn đại nàng bướng bỉnh khó trị, nhưng không ai có thể phủ nhận, đây là một khuôn mặt cực kì xinh đẹp.
Nàng là An Định công chúa, một người lớn lên ở dân gian, tiếng xấu lan xa, sống như một nàng công chúa bị cười chê. Nhưng giờ đây, nàng là nữ hoàng mới của Đại Đường.
Đại Thánh hoàng đế Võ Chiếu tháng trước đột ngột băng hà, trước khi chết, truyền ngôi hoàng đế cho trưởng nữ Lý Triều Ca. Lý Triều Ca thuận theo ý trời, kế vị là đế, hôm nay là lễ đăng cơ của nàng.
Nhóm nữ quan rũ mắt suy nghĩ, vốn không dám nhìn Lý Triều Ca. Nữ quan Thượng Nghi Cục bước lên phía trước, cung kính hành lễ, lên tiếng: "Bệ hạ, đã đến giờ lành, mời di giá đến điện Hàm Nguyên."
Lý Triều Ca thản nhiên gật đầu, mười hai dải lụa đính ngọc khẽ va chạm, phát ra tiếng động dễ nghe. Lý Triều Ca không cần cung nhân đỡ, tự mình đứng lên vững vàng từ trên đệm hương bồ(3). Lý Triều Ca vừa mới đứng vững, nữ quan vội vã đi tới, sắc mặt nàng ta trắng bệch, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào Lý Triều Ca. Vì sợ hãi quá mức, cơ thể nữ quan run khe khẽ.
Không cần mở lời, Lý Triều Ca đã hiểu: "Bên phía hoàng phu có chuyện gì? Đại điển sẽ bắt đầu ngay lập tức, hoàng phu muốn nói gì, đợi sau khi điển lễ kết thúc rồi nói sau."
"Không phải." Nữ quan nơm nớp lo sợ nói, "Hoàng phu không mặc cát y(4). Hoàng phu còn nói, muốn gặp bệ hạ một lần."
Thế mà không mặc à. Lý Triều Ca thấy hơi tiếc, làm vợ chồng sáu năm, ở riêng hai nơi, trở mặt thành thù. Tuy là thế, sau khi đăng cơ, nàng vẫn muốn phong Bùi Kỷ An thành người duy nhất làm bạn bên gối.
Trên phố lan truyền Lý Triều Ca hoang dâm vô độ, vô số trai lơ, chỉ có Lý Triều Ca biết, chỉ có hắn mà thôi.
Lý Triều Ca hít sâu một hơi cực nhẹ, nói: "Thôi, nếu trong lòng hoàng phu không thích, điển lễ phong vị để sau đi. Người tới, truyền lời ra ngoài, đại điển đăng cơ bắt đầu ngay lập tức."
Nữ quan đáp lại, nghiêm mặt đi ra ngoài. Nhưng các nàng đi chưa tới hai bước, bị tiếng động bên ngoài ngăn lại. Thủ vệ và bọn thái giám bị người ta ném vào cửa điện như ném bao tải, thái giám cầm đầu đứng lên, ý muốn thỉnh tội với Lý Triều Ca: "Bệ hạ, nô tài có tội..."
Lý Triều Ca nâng tay, thản nhiên nói: "Được rồi, trẫm đã biết. Các ngươi lui ra đi."
Lý Triều Ca biết mình làm mất lòng rất nhiều người, cho nên bồi dưỡng vây cánh, vơ vét người tài, bên ngoài tẩm điện canh gác chặt chẽ. Nhưng Lý Triều Ca cũng hiểu, những người này chẳng qua chỉ biết chút công phu quyền cước thô thiển, há ngăn được người đã từng văn võ song toàn, Bùi lang nổi tiếng cả Trường An?
Nhóm cung nhân đều biết rất nhiều mắc mớ giữa nữ hoàng và hoàng phu, bọn họ không dám nhiều lời, chạy trốn như thế lòng bàn chân được bôi dầu. Người hầu giống như ráng chiều lui về phía sau, trong điện Đại Nghiệp trống rỗng rộng lớn, bao la hùng vĩ, có một cảm giác trống trải không một tiếng động và áp lực.
Trước cửa đại điện sáng ngời, một bóng dáng màu xanh bước qua ngưỡng cửa, đứng ở chính giữa điện, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Lý Triều Ca.
Lý Triều Ca đội mũ miện đế vương long trọng, đối diện với Bùi Kỷ An từ xa. Trên người nàng là quần áo lộng lẫy, mà Bùi Kỷ an vẫn mặc bộ quần áo xanh thường ngày hắn hay mặc nhất, cả người chỉ có một cây ngọc trâm, một thanh trường kiếm.
Năm mới gặp nhau đó, đến giờ Lý Triều Ca vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nàng nhìn thấy Bùi Kỷ An, Bùi Kỷ An cũng mặc như thế. Áo xanh quân tử, như trăng thanh gió mát, tiên nhân dưới ánh trăng, trong chớp mắt bắt lấy Lý Triều Ca.
Từ cái liếc mắt kia, Lý Triều Ca dùng mọi thủ đoạn cướp được hắn. Chỉ là nàng xuất hiện quá muộn, Bùi Kỷ An đã sắp đính hôn với hoàng muội Lý Thường Nhạc. Lý Thường Nhạc là đứa bé nhỏ nhất của mẹ, là công chúa được thương yêu nhất trong cung, từ nhỏ hưởng thụ cẩm y ngọc thực(5), danh tiếng tốt đẹp, lớn lên trong vinh quang, là viên ngọc mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, là ánh trăng sáng (6) Bùi Kỷ An bảo vệ mười năm. Bùi Kỷ An và Lý Thường Nhạc lập gia đình, có thể nói là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, ai cũng vui mừng đồng ý.
Chỉ có Lý Triều Ca không phục. Vì để cầu mẹ tứ hôn cho nàng và Bùi Kỷ An, nàng không tiếc từ bỏ tôn nghiêm và lương tri, từ ngoài sáng chuyển vào trong tối, thay mẹ làm một số chuyện không thể thấy được ánh sáng. Có người phản đối Thái hậu lâm triều, có người phản đối phụ nữ cầm quyền, có người phản đối mẹ xưng đế, mẹ không tiện ra mặt, thế nên Lý Triều Ca hãm hại họ, giết chết tất cả những người phản đối.
Lý Triều Ca dựa vào những công lao máu chảy đầm đìa đó, đổi lấy một tờ thánh chỉ tứ hôn. Từ nhỏ nàng lưu lạc dân gian, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đã quen dựa vào cướp đoạt để sống sót. Nàng thích một người, nhưng nàng không biết phải nói với hắn như thế nào, cũng không biết làm thế nào để người kia thích mình, vậy thì đoạt lấy hắn, sau đó đối xử tốt với hắn. Lý Triều Ca đã nghĩ, lâu ngày mới thấy rõ lòng người, chỉ cần nàng cho đi thật lòng, Bùi Kỷ An nhất định sẽ đổi ý.
Nhưng mà, không hề. Phò mã nàng yêu nhất, hoàng phu tôn quý nhất, ở lễ đăng cơ cùa nàng và lễ phong hoàng phu, mặc quần áo nhạt màu, trong trẻo nhưng lạnh lùng, liên tục đả thương người hầu, đến tẩm điện tìm nàng đối chất.
Lý Triều Ca cười với Bùi Kỷ An, nói: "Hoàng phu, sao chàng lại đến đây?"
"Đừng gọi ta là hoàng phu." Bùi Kỷ An nhìn nàng lạnh như băng, môi mỏng khẽ mở, từng lời nói ra sắc nhọn như dao, "Xưng hô này, khiến ta cảm thấy ghê tởm."
"Được." Lý Triều Ca dễ tính bao dung hắn, nói với hắn, "Chàng đã không thích, ta sẽ bảo người gọi chàng là Phò mã."
Sắc mặt Bùi Kỷ An vẫn lạnh lùng như cũ, hắn hoàn toàn không muốn có quan hệ gì với Lý Triều Ca, nhưng cuộc hôn nhân của hắn và Lý Triều Ca, lại viết rõ ràng trên thánh chỉ. Bùi Kỷ An nghĩ đến lý do mình đến đây, ánh sáng trong con ngươi lạnh xuống, chậm rãi hỏi: "Lý Triều Ca, đây là lần cuối cùng ta chủ động tới tìm ngài, những lời này, ta cũng sẽ không nói lại lần thứ hai. Ta hỏi ngài, Triệu vương có phải ngài giết hay không?"
Ý cười trong mắt Lý Triều Ca nhạt dần, sắc mặt cũng lạnh đi. Hóa ra, đây mới là mục đích thật sự của hắn. Nếu không phải vì những người này, chắc hẳn, hắn vốn khinh thường đến tẩm cung của nàng.
Đại trượng phu(7) dám làm dám chịu, Lý Triều Ca không do dự, gật đầu trả lời: "Là ta."
Triệu vương Lý Hoài, em trai của Lý Triều Ca, cũng từng là Thái tử. Bắt đầu từ năm trước, trong triều tiếng hô lập Triệu vương Lý Hoài làm người thừa kế ngày càng cao, rất nhiều bề tôi âm thầm nói chuyện thay Lý Hoài, mẹ cũng lộ ra khuynh hướng muốn truyền ngôi cho em trai. Lý Triều Ca đã làm mất lòng nhiều người như thế, nàng không làm hoàng đế, người tiếp theo phải chết sẽ là nàng. Lý Triều Ca chỉ có thể vu hãm Lý Hoài mưu nghịch, lưu đày hắn, cũng giết hắn trên đường đi đày.
Quả nhiên là nàng. Ngón tay Bùi Kỷ An nắm chặt thành quyền, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh: "Đại Thánh hoàng đế chết không rõ lý do, có phải do ngài không?"
Đại Thánh hoàng đế hay chính là mẹ Võ Chiếu. Lý Triều Ca thoải mái thừa nhận: "Là ta."
Sau khi tin Lý Hoài chết truyền vào trong cung, mẹ ho ra máu, bệnh tình bỗng nặng thêm. Tháng mười một, mẹ gọi Lý Triều Ca đến trước tháp, chất vấn nàng chuyện Lý Hoài mưu nghịch là thế nào.
Lý Triều Ca có thể làm gì bây giờ? Đi đến bước này, nàng đã không còn đường lui. Nàng chỉ có thể giết mẹ, làm giả thánh chỉ, tự lập mình làm vua.
"Thanh danh trăm năm của nhà họ Bùi ta, công huân mấy đời của nhà ngoại ta, cuối cùng lại rơi vào kết cục nhà hủy người vong, lột quan tước tước, có phải ngài làm hay không?"
"Là ta."
Nhà họ ngoại của Bùi Kỷ An là họ Trưởng Tôn, vọng tộc danh tiếng lẫy lừng Trường An. Nhà Trưởng Tôn đã từng có hoàng hậu, được hai vị hoàng đế Cao, Văn trọng dụng, mẹ muốn xốc bức rèm che kia lên, tự lập làm vua, cũng chỉ có thể diệt họ Trưởng Tôn. Cha Bùi Kỷ An cảm thấy không ổn, muốn cầu xin cho nhà họ Trưởng Tôn, cũng bị trách tội. Lý Triều Ca đã dùng hết sức lực bảo vệ tính mạng người nhà họ Bùi, nếu không, rơi vào trong tay đám quan lại tàn ác kia, nhà họ Bùi sao có thể toàn vẹn thoát ra?
Ánh mắt Bùi Kỷ An đỏ bừng, khóe mắt sắp nứt ra, hận không thể ăn tươi nuốt sống người phụ nữ này. Những năm gần đây, mỗi khi hắn nghĩ đến tất cả những gì ông ngoại, anh họ và người họ Bùi trải qua, chỉ hận không thể tự mình kết thúc, vĩnh viễn biến mất trong thế giới này. Đều tại hắn, trêu chọc người phụ nữ này, mang đến mối họa vô cùng cho gia tộc, ông ngoại.
Bùi Kỷ An cố gắng nhắm mắt, mạnh mẽ ép mình, tiếp tục hỏi: "Trên đường Sở Nguyệt tiến cung bị người ta tấn công, xe hủy người vong, lúc em mất đã có thai hơn ba tháng. Chuyện này cũng do ngài làm?"
Trước đó, khi Lý Triều Ca nói chuyện, ánh mắt nàng trầm tĩnh, ngữ khí kiên định. Nàng biết mình giết người, cũng biết nếu nàng không giết bọn họ, Lý Hoài, mẹ, nhà họ Trưởng Tôn sẽ giết nàng. Đấu tranh chính trị mà thôi, ai thua nấy nhận, có oan khuất gì mà kêu? Chỉ có lần này, Lý Triều Ca im lặng.
Bùi Sở Nguyệt là em gái ruột của Bùi Kỷ An, có quan hệ tốt với Lý Thường Nhạc, xem như là bạn tốt cùng nhau lớn lên. Khi Lý Triều Ca hạ lệnh giết Bùi Sở Nguyệt, cũng không biết nàng ta có thai.
Nhưng thế thì sao, giết chính là giết, Lý Triều Ca cũng không biện giải, thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy, là ta."
Những lời này giống như cọng rơm cuối cùng, hoàn toàn đè chết Bùi Kỷ An. Bùi Kỷ An vừa đau lại vừa hận nhìn chằm chằm vào Lý Triều Ca: "Vì sao? Lý Triều Ca, vì sao ngài phải làm như thế? Nếu ngài hận ta, có thể hướng vế phía ta, vì sao phải làm hại người thân của ta, làm nhục gia tộc của ta?"
Lý Triều Ca không muốn trả lời loại vấn đề này. Cuộc nói chuyện này hoàn toàn không thoải mái, Lý Triều Ca quay người, nhìn vào mình trong gương đồng rồi chỉnh ống tay áo cho ngăn ngắn, nói: "Đã đến giờ lành, quần thần còn chờ ở bên ngoài, ta muốn đến điện Hàm Nguyên. Nghĩ đến chắc chàng cũng không muốn cùng ta tham gia điển lễ, vậy thì, Phò mã, mời về cho."
Lý Triều Ca đưa lưng về phía Bùi Kỷ An, không biết rằng, trong ánh mắt Bùi Kỷ An mơ hồ tỏa ra sắc đỏ, yêu dị điên cuồng, vốn không giống người thường. Bùi Kỷ An ôm một chút may mắn, hỏi: "Thường Nhạc thì sao?"
Động tác chỉnh ống tay áo của Lý Triều Ca ngừng lại. Mắt nàng rũ xuống trong chốc lát, chậm rãi rũ tay áo, cong môi cười cười: "Cũng là ta."
Nàng giết nhiều người như thế, chỉ có khi giết Lý Thường Nhạc, là vui vẻ nhất.
Một chút ảo tưởng cuối cùng của Bùi Kỷ An tan biến, khi hắn hỏi câu này, thậm chí khẩn cầu Lý Triều Ca phủ nhận, cho dù nàng có nói dối cũng không sao. Nhưng mà, đến lừa hắn nàng cũng không thèm.
Người phụ nữ này, độc ác tuyệt tình như thế.
Sống lưng Bùi Kỷ An lập chùng xuống, hắn lui về sau hai bước, sụp đổ: "Lý Triều Ca, cuối cùng ngài muốn làm cái gì? Nàng chỉ là một công chúa ngây thơ, cả đời không lo không nghĩ, ngay cả một con kiến cũng không dám giết. Nàng vốn không thể gây khó khăn cho ngài, vì sao ngài phải giết nàng?"
Nghe những lời này, Lý Triều Ca tức đến mức bật cười. Vì sao phải giết Lý Thường Nhạc? Cũng mất công Bùi Kỷ An có thể nói ra cái loại lời này.
Lý Triều Ca nhịn Lý Thường Nhạc đã lâu, nhưng lý do cuối cùng khiến nàng lựa chọn ra tay, một là vì yếu tố chính trị, hai chính là Lý Thường Nhạc thật sự chạm vào điểm mấu chốt của nàng.
Tháng bảy năm nay, thời cuộc đã đến lúc sợ bóng sợ gió, trông gà hóa cuốc, mỗi ngày có biết bao nhiêu đại thần bị tội bỏ tù, tội danh từ tay Lý Triều Ca đưa ra càng nhiều vô số. Lý Triều Ca nhớ đã lâu không gặp Bùi Kỷ An, chuyện nhà họ Bùi đến cùng là nàng có lỗi với Bùi Kỷ An, thế nên, nàng nhân dịp sinh thần( của Bùi Kỷ An, muốn xin lỗi Bùi Kỷ An, nhân tiện hòa hoãn mối quan hệ vợ chồng.
Ngày mùng sáu tháng bảy đó, Lý Triều Ca cố ý xin nghỉ một ngày, lặng lẽ đến Bùi phủ, muốn làm cho Bùi Kỷ An một lễ sinh nhật. Bắt đầu từ hai năm trước, Bùi Kỷ An đã dọn ra khỏi phủ Công chúa, ở riêng với Lý Triều Ca. Lý Triều Ca không quan tâm đến ánh mắt căm thù của người hầu nhà họ Bùi, tự tay làm một bàn đồ ăn sinh nhật cho Bùi Kỷ An, sau đó vui mừng ngồi chờ ở trong phòng. Nàng xơ xác đợi một đêm, đồ ăn lạnh, hâm nóng, lại lạnh, Bùi Kỷ An vẫn không trở về.
Trái tim Lý Triều Ca cũng theo đó mà lạnh đi, nàng vứt hết tất cả đồ ăn, sáng sớm hôm nay, mang theo đôi mắt thao thức một đêm, sai người đi thăm dò hành tung của Bùi Kỷ An. Thủ vệ cửa thành bẩm báo, sáng sớm mùng sáu Bùi lang quân đã ra khỏi thành, đến Thượng Thanh quan trên núi Kinh Đình dự lễ sinh nhật của Quảng Ninh công chúa.
Sinh nhật của Lý Thường Nhạc là mùng bảy tháng bảy, chỉ kém Bùi Kỷ An một ngày. Khi Lý Triều Ca khô khan chờ đợi ở Bùi phủ, Bùi Kỷ An lại cùng Lý Thường Nhạc đón sinh nhật. Thám tử(9) thông báo, qua giờ Tý(10), Bùi Kỷ An là người đầu tiên chúc mừng Lý Thường Nhạc, công chúa vô cùng cảm động, hơn nữa hai người đều uống rượu, thế là cút lên trên giường.
Lý Triều Ca bị chọc giận hoàn toàn. Khi Bùi Kỷ An nghe thấy tiếng xưng hô "Hoàng phu" cảm thấy ghê tởm, cũng không biết rằng khi Lý Triều Ca nhìn Bùi Kỷ An, trong lòng cũng cảm thấy bẩn. Nàng vừa nhìn thấy Bùi Kỷ An, sẽ nhớ đến hình ảnh hắn và Lý Thường Nhạc lên giường, ghê tởm đến mức buồn nôn.
Sau này Lý Triều Ca bày ra án Triệu vương mưu phản, Lý Thường Nhạc bị liên lụy bên trong. Không đến vài ngày, Lý Thường Nhạc "sợ tội tự sát", thắt cổ tự tử ở Thượng Thanh quan.
Bây giờ, Bủi Kỷ An hỏi nàng vì sao.
Trong lòng Lý Triều Ca có rất nhiều phẫn nộ, thất vọng, nhưng đến khi nàng mở lời, đã giảm đi sự chất vấn trong lời nói, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ: "Ta muốn giết, thì giết thôi."
Ta muốn giết, thì giết thôi.
Những lời này hoàn toàn khiến Bùi Kỷ An nổi điên rồi, Bùi Kỷ An đột nhiên rút kiếm, bay người đánh úp về phía Lý Triều Ca. Lý Triều Ca chỉ không nhanh không chậm nghiêng người, dùng hai ngón tay kẹp lấy kiếm của Bùi Kỷ An.
Cơ thể Lý Triều Ca không di chuyển, chỉ có châu ngọc trên đầu nhẹ nhàng lay động. Lý Triều Ca hơi dùng sức, đẩy kiếm của Bùi Kỷ An ra. Bùi Kỷ An lảo đảo lùi về trên đại điện, Lý Triều Ca từ trên cao nhìn xuống, bao dung mà thương hại nhìn hắn: "Ta đã đột phá đến giới hạn, người kiếm là một, đao thương không đâm thủng được cơ thể da tóc, nhân gian đã không còn thứ gì có thể làm ta bị thương. Bùi Kỷ An, chàng không giết được ta."
Bùi Kỷ An nâng tay, lau đi vết máu bên khóe miệng. Đương nhiên hắn biết, người phụ nữ này lớn lên ở dân gian, nhưng không biết học được võ công uyên thâm ở đau, võ nghệ cao cường, trừ yêu diệt quỷ, chính bởi vì vũ lực của nàng không gì không làm được nên mới được nữ hoàng trọng dụng, Trấn Yêu Tư cũng vì thế mà có tiếng nói. Mấy năm nay Lý Triều Ca làm mất lòng nhiều người, không biết có bao nhiêu người đã thuê người giết nàng, tiếc là bất kể là sát thủ nổi tiếng cỡ nào, không một ai còn sống. Hơn nữa, người mua nhất định sẽ chịu sự trả thù điên cuồng của Lý Triều Ca.
Trấn Yêu Tư có thể ngăn em bé khóc đêm, đa số là nhờ có Lý Triều Ca. Mọi người trong triều mỗi khi nhắc tới Lý Triều Ca, ai lại không tức giận đến nghiến răng, rồi lại sợ hãi không thôi.
Ngay cả Bùi Kỷ An cũng không thể. Hắn dùng kiếm tấn công Lý Triều Ca, Lý Triều Ca không hề bị thương, ngược lại Bùi Kỷ An lại bị chân khí mạnh mẽ của nàng dao động làm cho kinh mạch đau nhức.
Lý Triều Ca vừa có một cuộc trò chuyện không vui vẻ cho lắm, không biết đã là lần thứ bao nhiêu ngăn cản Phò mã giết nàng, trong lòng đã mệt mỏi đến tột cùng. Hôm nay, vốn dĩ là ngày tốt để nàng đăng cơ.
Bởi vì vừa mới ra tay, miện phục của Lý Triều Ca đã lộn xộn. Lý Triều Ca vừa quay người đi chỉnh lý lại ngọc bội của mình, vừa vô tình nói với Bùi Kỷ An: "Giờ chàng về đi, ta có thể làm như hôm nay không xảy ra chuyện gì, chàng vẫn yên ổn làm hoàng phu của ta. Chàng nghe lời, những người còn lại của nhà họ Bùi và nhà họ Trưởng Tôn, mới có thể sống tiếp."
Bùi Kỷ An nuốt nước bọt trong miệng, châm chọc nở nụ cười. Trong mắt nàng, hắn cuối cùng là thứ gì, một con chim hoàng yến không có tôn nghiêm, không có chủ kiến à? Bùi Kỷ An biết trong triều có người muốn tự tiến chẩm tịch(11) với Lý Triều Ca, bất kể là nhan sắc hay quyền thế của Lý Triều Ca, đều là cao nhất. Nhưng mà đến một cái liếc mắt Lý Triều Ca cũng không cho bọn họ, dần dần, người phía dưới cũng không dám. Thế gian hâm mộ Bùi Kỷ An có diễm phúc, nhưng Bùi Kỷ An hận sao Lý Triều Ca không lưu luyến bụi hoa, nuôi dưỡng trai lơ.
Diễm phúc này, hắn hưởng không được.
Lý Triều Ca cũng không ngại để lộ phía sau lưng với Bùi Kỷ An, bởi vì trong nhận thức của nàng, thiên hạ này ngoại trừ ông Chu, đã không còn ai có thể làm nàng bị thương. Nhưng nàng đã quên, thiên hạ không kể, vậy trên nữa thì sao?
Bùi Kỷ An đưa tay đặt trên mũi kiếm, dùng sức cắt qua. Máu tươi ồ ạt chảy qua kiếm Tiềm Uyên, càng yêu dị hơn là thanh kiếm thoạt nhìn bình thường này, thế mà lại hấp thụ không sót một giọt máu nào.
Kiếm Tiềm Uyên uống no máu, bỗng tỏa ra ánh sáng đỏ. Lý Triều Ca cảm thấy phía một luồng sát khí ập đến sau lưng, trình độ này hơn xa người thường! Lý Triều Ca hoảng sợ, lập tức quay lại, dùng hết toàn bộ công lực ngăn cản. Đáng tiếc, muộn mất rồi.
Một kiếm xuyên tim, thanh kiếm lạnh như băng xuyên qua miện phục lộng lẫy, xuyên qua cơ thể ấm áp của Lý Triều Ca. Đôi tay Lý Triều Ca nắm lấy thanh kiếm, bất chấp đau đớn, cố chấp nhìn chằm chằm Bùi Kỷ An: "Chàng muốn giết ta đến thế sao? Không tiếc lấy thân mình tế kiếm?"
Lý Triều Ca quản lý Trấn Yêu Tư nhiều năm như vậy, đã gặp không biết bao nhiêu chuyện yêu ma quỷ quái, sao nàng có thể không nhận ra, đây là một thanh hung kiếm. Chủ nhân thanh kiếm hình như đã giết rất nhiều người, sát khí trên thân kiếm đã phá vỡ lá chắn hộ thể của bán tiên. Thanh kiếm như thế, không thể tùy tiện sử dụng.
Vậy mà Bùi Kỷ An có thể điều khiển được hung kiếm, còn ngoài ý muốn hơn, hắn thế mà không tiếc lấy máu tế kiếm. Một khi hung kiếm đã mở cấm, không hút hết máu người sử dụng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Vì ngày hôm nay, Bùi Kỷ An đã chuẩn bị rất lâu rồi, trước khi đến, hắn đã nghĩ đến mọi khả năng. Nhưng đợi đến sau khi hắn thực sự làm được từng đấy bước, thật sự đâm vào ngực Lý Triều Ca, trong lòng hắn lại mơ hồ có một mảnh hoang tàn thật lớn.
Hắn đã giết nàng thật rồi. Hắn đã thoát khỏi nàng thật rồi.
Ánh mắt Bùi Kỷ An nhìn chằm chằm nàng, gần như không chớp mắt. Hắn cảm thấy cả cơ thể mình mất hết cảm giác, tay hắn nắm lấy chuôi kiếm, rõ ràng hắn phải nhân cơ hội này đâm sâu vào, nhưng thật lâu hắn lại không thể dùng sức: "Rất xin lỗi. Kiếp sau, xin ngài đừng yêu ta nữa."
Lý Triều Ca nhìn Bủi Kỷ An, đột nhiên cười rộ lên. Nàng và hắn làm vợ chồng sáu năm, cuối cùng, hắn lại nói rằng xin đừng yêu hắn nữa. Cuộc hôn nhân này của họ mang đến cho Bùi Kỷ An rất nhiều khổ đau, nhưng với Lý Triều Ca, sao lại không đau?
Bỗng nhiên Lý Triều Ca đánh một chưởng về phía Bùi Kỷ An. Tâm mạch của nàng đã nứt vỡ, không sống được nữa rồi, tuy nhiên, không có lý gì mà người giết nàng còn có thể sống tốt. Cả đời này Lý Triều Ca chưa từng làm qua vài chuyện tốt, riêng chỉ việc có ân báo ân, có oán báo oán, không đối xử tệ bạc với ân nhân, cũng không tha thứ cho kẻ thù.
Dù cho Lý Triều Ca thích hắn thế nào, nàng chết, Bùi Kỷ An cũng đừng mong được sống.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo(12), cho dù Lý Triều Ca sắp chết, một chưởng của nàng cũng không phải thứ mà Bủi Kỷ An chịu được. Khoảng cách gần như thế, Bùi Kỷ An vốn không thể tránh được. Trên thực tế, hắn cũng không tránh.
Bùi Kỷ An bị một chưởng đánh trúng tâm mạch, ngay lập tức nội tạng vỡ vụn, xương ngực rạn nứt. Bùi Kỷ An hộc ra một ngụm máu, bị đánh bay ra vài thước(13), rơi mạnh xuống dưới đất. Lý Triều Ca cũng bị ảnh hưởng tới miệng vết thương, nàng bịt lấy nơi chuôi kiếm chảy máu ồ ạt, chậm rãi ngã trên đất.
Cả đời này của nàng, lúc nhỏ bị lạc người nhà, thiếu thời(14) bị ông Chu vứt bỏ, khó khăn lắm mới tìm được người nhà, lại thành cái bia cho tất cả mọi người căm hận. Nàng giết em trai, giết em gái, giết mẹ, giết ông ngoại chồng, giết em chồng, giết mẹ chồng, khiến bà nội bị bệnh, bà cụ tổ tức chết. Nàng đăng cơ làm đế, còn lại hai bàn tay trắng.
Cuối cùng, nàng bị chồng mình giết chết.
Tất cả đều là do Lý Triều Ca lựa chọn, Lý Triều Ca không hối hận. Nhưng nếu có lần sau, nàng không muốn lại bước lên con đường này.
Nhất là, nàng không muốn thích Bùi Kỷ An nữa. ______ Chú thích: (1): Gia đình quyền thế, nổi tiếng và được kính trọng. (2): Lối ăn mặc trong cung (3): Cây cỏ nến: họ thực vật hạt kín một lá mầm, thân thảo lâu năm, ở nước hay gần bờ nước. Thân rễ bò, hình trụ, đơn không mấu. Phía dưới có bẹ lá. Lá mọc cách, hình dải dài, bẹ có gân song song. Hoa đơn tính mọc thành bông dày đặc có mo dạng lá rất sớm rụng. Bông đực ở trên dính nhau ở chỉ nhị, bao phấn 4 ô, dính gốc, mở dọc. Bông cái ở dưới. Quả nhỏ, không mở hay chín lâu mới mở dọc, hạt vàng, nội nhũ thịt. Có 1 chi, 18 loài, phân bố khắp thế giới. Ở Việt Nam, có 3 loài, thường gặp: CN (Typha augustata) mọc ở nơi đồng lầy ngập nước, cây thảo cao 1,5 - 3 m. Lông vàng xung quanh nhị có thể dùng làm thuốc cầm máu, phấn hoa làm thuốc (gọi là bồ hoàng). (4): Quần áo mang ý nghĩa may mắn, tốt lành (5): Áo gấm – đồ ăn ngon → không thiếu thốn gì về vật chất (6): Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng) và chu sa chí (nốt ruồi son) là 2 hình ảnh xuất hiện trong tiểu thuyết “Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng” của tác giả Trương Ái Linh. Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, bạch nguyệt quang chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên. (7): Người có chí khí lớn. Theo Mạnh Tử, kẻ không vì giàu sang mà say mê, không vì đói kém mà đổi chí, không vì uy thế mà hạ mình, đó là đại trượng phu. (8): Sinh nhật (9): Người làm việc dò xét trong xã hội cũ. (10): 11 giờ đêm – 1 giờ sáng (11): Muốn quyến rũ, lên giường (12): Lạc đà và ngựa, gầy và béo là đại diện cho hai khái niệm “chất” và “lượng” trong Triết học. Con lạc đà có chất cao hơn nên dù con ngựa có lượng (béo) cao thế nào cũng không thể bằng con lạc đà (chất) dù có lượng thấp (gầy). (13): Đơn vị đo: 1 thước = 1⁄3 m (14): Thời còn trẻ, thời niên thiếu<!--EndFragment-->
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT