<!--StartFragment-->Tóm tắt: Là lúc nên kén Phò mã cho Triều Ca

"Đúng vậy." Dù hoàng đế hiểu biết rộng rãi, nhân tài xung quanh nhiều vô cùng, nhìn thấy Lý Triều Ca vẫn cảm thấy ngạc nhiên như cũ, "Không biết vì sao phía sau núi có một con gấu đen xông tới, Thiên hậu không thấy được đâu, con gấu kia cao chừng một trượng (1), nhìn qua như một ngọn núi nhỏ, nhưng Triều Ca chỉ cần một tay đã ngăn được đòn tấn công của nó, cuối cùng còn giết con gấu kia. Người nhận nuôi nàng, ắt hẳn là thần tiên lánh đời, nếu không, năm đó cũng không thể cứu nó từ trong loạn lạc."

Dù đã qua mười năm, hoàng đế nhớ tới cuộc phản loạn năm đó, vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía như cũ.

Sóc Phương là nơi đóng quân phía Bắc Trường An, phía Nam giáp Quan Trung, là biên giới phía Bắc của nhà Đường, số lượng quân đóng giữ chiếm một phần tư cả nước, xem như quân khu mạnh nhất, phát triển nhất triều Đường. Sóc Phương vốn nên là thành lũy kiên cố nhất của Trường An, nhưng năm Vĩnh Huy thứ mười hai, lại suýt thành mối nguy diệt Đại Đường.

Tiết độ sứ (2) Sóc Phương cấu kết yêu đạo, ý đồ tấn công chiếm Trường An, cầm binh tự lập, bởi vì năm đó nhà họ Lý cũng lên ngôi như thế. Cùng với sáu mươi năm thống trị Trung Nguyên của Lý Đường, sau khi dựng triều giảm nhẹ thuế má, cổ vũ nông canh, tiền gạo từ một đấu (3) ba nghìn văn (4) triều trước hạ xuống còn một đấu sáu mươi văn, lúc đó làm phản Lý Đường, so với việc trước kia nhà họ Lý làm phản hoàn toàn khác nhau. Nhưng Tiết độ sứ Sóc Phương thuận buồm xuôi gió, thế như chẻ tre, gần như ép triều đình tới bên ngoài Đồng Quan.

Trường An đại loạn, hoàng đế và triều định vội vã rời khỏi Trường An, chạy tới châu Ích. Ngàn dặm ruộng đồng châu Ích tươi tốt, là đất trời cho, hơn nữa xung quanh có lá chắn thiên nhiên, là nơi thích hợp nhất để giữ sức. Tiết độ sứ Sóc Phương có thể ép hoàng tộc đến như thế, cũng không phải do quân đội Sóc Phương hùng mạnh cỡ nào, hay quân triều đình mục nát, mà bởi Sóc Phương cấu kết yêu đạo, có quỷ binh quỷ tướng giúp đỡ.

Theo lời những tướng sĩ tiền tuyến năm đó kể lại, phản quân tới đây vốn là người bình thường, quân triều đình chống cự như thường lệ, khi hai quân giao đấu, trận doanh đối phương đột nhiên vang lên tiếng chuông, có một ít binh lính, chim thú bằng giấy nhẹ nhàng bay xuống đất, đột nhiên sống lại, không sợ chết không sợ đau, tấn công quân triều đình như nổi điên. Lũ quái vật đó tuy làm bằng giấy, nhưng lực cắn không hề nhỏ hơn hổ con, hơn nữa người bị bọn họ cắn, miệng vết thương sẽ hiện ra một luồng khí đen, chỉ qua vài ngày đã thối rữa mà chết.

Quân triều đình hoảng loạn, sĩ khí xuống dốc không phanh, liên tục thua trận. Rất nhanh, Đồng Quan thất thủ, hoàng đế mang theo hậu phi hoảng hốt chạy về phía Nam. Trên đường lẩn trốn, Lý Triều Ca rơi vào giữa phản quân và thú giấy, cứ như vậy không còn tin tức.

Lúc đó hoàng đế đau đớn mất con, lại thêm bốn phía nổi lên khói lửa, nước nhà không còn, trong lòng vô cùng hậm hực. Ông vốn tưởng giang sơn Lý Đường sẽ mất ở đời này, không nghĩ đến không bao lâu sau khi Lý Triều Ca đi lạc, đội binh thú giấy kì lạ đó đột nhiên biến mất. Tiết độ sứ Sóc Phương đột ngột chết trong doanh trướng, yêu đạo được phản quân tôn là quốc sư cũng không biết trốn đi đâu, quân triều đình đến bước đường cùng lại phản kích, từ từ chiếm lại thế thượng phong.

Ngay từ đầu, thứ nguy hiểm nhất lần phản loạn này là binh giấy thú giấy, mà không phải quân đội Sóc Phương. Sau khi yêu đạo biến mất, phản quân như rắn mất đầu, không bao lâu sau khi loạn Sóc Phương xảy ra, Lý Trạch mang theo triều đình, hậu cung, về Trường An.

Phản loạn bình ổn, nhưng cuối cùng thì con gái họ vẫn không về được. Bao nhiêu năm qua trong lòng hoàng đế vẫn áy náy, vì thế ông ta đem toàn bộ yêu thương dành hết cho Lý Thường Nhạc, để bù lại những thiếu sót đối với con gái lớn. Thiên hậu vô cùng yêu thương Lý Thường Nhạc, chắc hẳn, cũng giống hoàng đế.

Xa cách mười năm, người trong cung, đến cả hoàng đế cũng hiểu rằng Lý Triều Ca đã chết. Binh sĩ cơ thể cường tráng còn không sống được trong tay binh giấy thú giấy, huống chi là một đứa bé sáu tuổi? Không ngờ rằng, nàng lại có được cơ duyên như thế, được một cao nhân ẩn sĩ cứu giúp, hơn nữa mai danh ẩn tích mười năm, luyện được năng lực phi phàm.

Hoàng đế thổn thức nhớ lại năm đó, cũng không để ý đến Thiên hậu rũ mắt, không thể hiện thái độ gì. Sau khi hoàng đế nói xong, tình cảm trong người không có chỗ trút, tình thương của cha trỗi dậy: "Mấy năm nay nó lưu lạc bên ngoài, không biết đã chịu bao nhiêu khổ sở. Rõ ràng nó là công chúa, vốn nên cẩm y ngọc thực, chúng tinh phủng nguyệt, kết quả lại chịu khổ ở dân gian mười năm. Nếu nó đã quay về, vậy tất cả đãi ngộ phải ngang với Quảng Ninh, thậm chí còn phải cao hơn một chút. Phong hào của nó đã có, tiếp tục dùng An Định là được rồi, giờ cũng đến lúc xây phủ công chúa. Đúng rồi, phong ấp của nó nhiều hay ít, có cần thêm không?"

Thiên hậu nghe những lời này, ánh mắt chuyển động, nói: "Thánh nhân, phong ấp của công chúa chẳng qua chỉ có ba trăm năm mươi hộ, mấy năm nay thực ấp của An Định đã gần một ngàn hộ. Nó vừa mới về, cần phải làm quen nhiều người, từ từ hòa nhập vào Đông Đô. Nếu ngài lại thưởng nó, tôn thất khác sẽ nghĩ thế nào? Quảng Ninh sẽ nghĩ thế nào?"

Thiên hậu xử sự khéo léo đưa đẩy hơn hoàng đế nhiều, hoàng đế nghĩ ngợi, Lý Triều Ca vốn đã tự dưng xuất hiện, nếu cho... nó thêm nhiều đặc thù, vậy chỉ gây thù cho nó, không có lợi cho việc hòa nhập hoàn cảnh. Hoàng đế xóa bỏ suy nghĩ này trong đầu, nói: "Vậy bồi thường nó thứ khác đi. Hiện giờ cả nhà ta đoàn tụ, ngày tháng còn dài, không vội."

Thiên hậu cũng nghĩ vậy, tốt quá hóa dở, loại chuyện này vẫn nên tiến hành theo chất lượng, mưa thuận gió hòa cho thỏa đáng. Điểm chú ý của mẹ khác cha, Thiên hậu nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Hiện giờ là năm thứ hai mươi hai, năm nay Triều Ca mười sáu tuổi?"

"Phải." Hoàng đế gật đầu, xúc động nói, "Tháng năm không đợi người, đã mười năm rồi."

Thiên hậu thấy hoàng đế không nghe ra ý tứ trong lời nói, chỉ có thể nhắc nhở lần nữa: "Thánh nhân, luật pháp nước ta có quy định, con gái mười bảy tuổi phải gả chồng, năm nay nó đã mười sáu tuổi."

Lúc này cuối cùng hoàng đế cũng nghĩ ra: "Đúng thế, nó đã mười sáu, nên kén phò mã."

Dựa theo Đường luật, con gái mười bảy tuổi phải kết hôn, nếu không triều đình sẽ phái quan môi (5), cứng rắn phối hôn cho nam nữ. Đến lúc đó gả cho mắt mù chân què hay không không phải tự mình chọn. Hiển nhiên, không có quan môi nào dám chỉ trỏ công chúa, nhưng đúng là tuổi Lý Triều Ca không còn nhỏ, đã đến lúc lo đến chuyện kết hôn.

Đúng lúc hôm nay Bùi Đại phu nhân cầu hôn Lý Thường Nhạc, Thiên hậu nói với hoàng đế, nói: "Vừa rồi Bùi Đại phu nhân đến, nói với ta chuyện của Bùi Đại lang quân và Thường Nhạc. Theo ý ta, hai chị em nó không kém nhau mấy tuổi, chuyện tốt thành đôi, cũng giải quyết chuyện hôn sự của Triều Ca đi."

Hoàng đế vừa nghe thấy hai đứa con gái phải xuất giá, theo bản năng nhíu mày: "Sao cả hai đứa phải lập gia đình? Các con mới bao lớn?"

"Năm nay Thường Nhạc đã mười bốn, Triều Ca đã mười sáu, đã đến lúc chuẩn bị. Bằng không đợi đến mười bảy mười tám còn chưa gả, chẳng phải khiến dân chúng chê cười?"

Được được, chuyện trong nhà hoàng đế toàn nghe hoàng hậu, vì thế gật đầu nói: "Được, chuyện này, Thiên hậu cứ sắp xếp đi. Bùi Đại lang quân và Thường Nhạc lớn lên cùng nhau, phẩm hạnh có thể tin được, ngược lại là Triều Ca, nàng nhất định phải tìm cho nó một phò mã mười phần vẹn mười."

Thiên hậu đồng ý, cười nói: "Trên đời nào có người mười phần vẹn mười. Thánh nhân, ngài chỉ lo Triều Ca mà không để ý Thường Nhạc, nếu như bị bọn nhỏ nghe thấy, chỉ sợ lại trách ngài bất công."

Hoàng đế lắc đầu. Hiển nhân ông cũng thương con gái nhỏ, nhưng vừa mới tìm được Lý Triều Ca về, còn chịu nhiều khổ sở ở dân gian, người làm cha như ông hiển nhiên phải bồi thường gấp bội. Ông không thể che chở con lớn lên vô lo vô nghĩ, vậy tìm cho nàng một vị hôn phu tốt, bảo vệ nàng cả đời yên ổn không lo, là điều duy nhất mà người cha này có thể làm được.

Hoàng đế nói: "Triều Ca khác Thường Nhạc, lòng dạ Thường Nhạc lương thiện thuần khiết, nhân nghĩa hào phóng, nó sẽ hiểu. Sau này, Bùi Kỷ An sẽ là người số một số hai của Trường An Lạc Dương, Thường Nhạc tuyển hắn làm phò mã, sau này có nhà họ Bùi giúp đỡ, hôn sự đã hơn Triều Ca nhiều. Như vậy, càng cần phải chọn cho Triều Ca một phò mã tốt, cho dù kém Bùi Kỷ An, cũng không thể kém quá nhiều. Bằng không sau này hai chị em hơn kém nhau nhiều, vậy mới là mối họa ngầm, chia rẽ tình cảm chị em."

"Ta hiểu." Thiên hậu nói, "Những điều thánh nhân lo lắng ta đều hiểu, ta sẽ tìm cho tốt, chọn cho Triều Ca một phò mã không hề kém Bùi Kỷ An."

Hoàng đế nói: "Hiển nhiên là trẫm tin nàng. Những lời vừa rồi của trẫm, chẳng qua là tình cảm bộc phát, lời nói thế thôi. Nhiều năm qua, nàng làm việc cẩn thận, chu đáo, chưa có lần nào sai sót. Dù trẫm không tin mình, cũng sẽ không nghi ngờ nàng."

Thiên hậu mím môi cười khẽ, nói: "Hai ta là vợ chồng nhiều năm, há còn nói lời này. Thánh nhân, đã không còn sớm, lát nữa còn mở tiệc. Ngài mau đi trước, ta đi xem Triều Ca."

Hoàng đế vô cùng yên tâm với Thiên hậu, lúc này như trút được gánh nặng, không hề lo lắng gì mà ra cửa. Thiên hậu lẳng lặng ngồi trong điện Thiên Thu một lúc, gọi cung nữ đến, hỏi: "Đại công chúa đâu?"

"Công chúa thay quần áo phía sau điện ạ."

Thiên hậu nhẹ nhàng gật đầu, dặn bảo: "Các ngươi phải tận tâm, không được sơ sót công chúa."

"Nô tỳ tuân mệnh."

Phía sau điện Thiên Thu, cung nữ nối đuôi như theo sau Lý Triều Ca, trong tay cầm chai chai lọ lọ, cần phải tắm rửa thay quần áo cho Lý Triều Ca. Nữ quan biết vị An Định công chúa mới trở về này là người trong giang hồ, chỉ sợ không thích người khác hầu hạ gần người, vì thế cố tình nói: "Công chúa, lát nữa có tiệc tối, lễ phục phức tạp rườm rà, cần nhiều người phối hợp mới có thể mặc. Đám người nô tỳ phụng lệnh vua hầu hạ công chúa tắm rửa, sau đó, lại hầu hạ công chúa thay quần áo."

Lý Triều Ca hiểu quy củ trong cung, dù nàng không cần hình tượng, cũng không thể mặc bộ quần áo vải thô xanh bạc màu tham gia yến hội cung đình. Nàng gật đầu, nói: "Ta đã biết. Ta mới tới, không hiểu quy củ, các ngươi cứ dựa theo đúng quy trình sắp xếp là được."

Nữ quan hơi giật mình, nghe nói vị công chúa này cả người đầy khí chất thổ phủ, có thể một mình giết gấu, nàng ta vốn tưởng là một công chúa mãnh liệt hung hãn, không ngờ, lại dễ tính ngoài ý muốn. Nữ quan thưa lời, dặn các cung nữ đổ nước, đốt hương, dẫn Lý Triều Ca đi tắm rửa.

Sau khi Lý Triều Ca tắm rửa xong, các cung nữ lấy trung y cho nàng, muốn tự tay mặc vào cho nàng. Lý Triều Ca không từ chối, kệ các nàng đi tới đi lui bên người mình, nhìn cơ thể nàng rõ ràng.

Kiếp trước Lý Triều Ca và Thiên hậu sống chung lâu như thế, vô cùng hiểu rõ bản tính của vị nữ hoàng này. Lý Triều Ca biết Thiên hậu đã tin nàng là Lý Triều Ca, nhưng cũng không ngăn cản việc Thiên hậu muốn kiểm chửng, thăm dò liên tục. Trong đám cung nữ này tất nhiên có tay chân của Thiên hậu, xem xét bớt hoặc nốt ruồi của nàng, trở về bẩm báo với Thiên hậu. Đứa bé do Thiên hậu sinh ra, đương nhiên biết một ít đặc điểm rất nhỏ, cuối cùng có phải là thật hay không, so sánh là biết.

Hơn nữa, Thiên hậu cũng sẽ phái người đi Kiếm Nam, đối chiếu kiểm tra với dân ở đó về thân phận của Lý Triều Ca. Chẳng qua, Thiên hậu ắt phải tay trắng ra về. Mấy năm nay ông Chu sợ bị người ta tìm thấy, hành tung vô cùng cẩn thận, trừ phi người của Thiên hậu đi qua rừng Hắc Lâm, tìm được thôn Hắc Lâm, bằng không, hiển nhiên không tìm được dấu vết gì.

Lý Triều Ca cũng không quá lo lắng điều này. Nàng là Lý Triều Ca thật, tra trăm lần nghìn lần cũng không sợ. Nàng và khuôn mặt giống như đúc trước đây, giống như mặt con gái nhà họ Võ, đó là chứng cớ tốt nhất.

Khi các cung nữ thay quần áo cho Lý Triều Ca, phát hiện tuy vị công chúa này nhìn qua gầy gò, nhưng sau khi cời quần áo dáng người vô cùng yểu điệu. Chỗ nên nhỏ thì nhỏ, chỗ cần lồi cũng lồi, hơn nữa do nhiều năm tập võ, làn da căng mọng, hai chân vừa thon vừa thẳng, nơi thắt lưng thậm chí còn có đường cong xinh đẹp.

Các cung nữ thay quần áo yên lặng đỏ mặt. Hai cung nữ buộc váy cho Lý Triều Ca, các nàng cúi đầu, thấy trên ngực Lý Triều Ca có một vết thương có chiều dài khoảng hai tấc (6). Tuy rằng màu sắc không đậm, không nhìn kĩ thì vốn không để ý đến, nhưng đặt ở trên làn da trắng nõn của Lý Triều Ca, vẫn rất chướng mắt.

Cung nữ thấy từ đầu đến cuối Lý Triều Ca vô cùng phối hợp, thoạt nhìn tính cách rất dễ chịu, vì thế mạnh dạn hỏi: "Công chúa, vết sẹo này là gì ạ?"

Lý Triều Ca cúi đầu liếc mắt, vết sẹo này là do một kiếm xuyên tim kiếp trước của Bùi Kỷ An để lại, đời này sống lại, rất nhiều dấu vết trên người nàng biến mất, duy chỉ có vết sẹo này, đi theo nàng đến thế giới mới.

Lý Triều Ca hồn nhiên không thèm để ý, thản nhiên nói: "Trước kia không cẩn thận bị thương, là bài học để lại thôi."

Các cung nữ này tuy là nô tỳ, nhưng cuộc sống mười ngón tay không dính nước xuân, các nàng nghe thấy lời Lý Triều Ca, đều thở dài: "Miệng vết thương lớn như thế, đau biết bao? Công chúa, về sau ngài phải cẩn thận, không thể lại bị thương."

Lý Triều Ca làm ngơ việc đau trong lời họ, chỉ khi nghe thấy một câu cuối, nàng lại gật đầu: "Về sau sẽ không."

Ngã một lần, trước kia có thể nói tuổi trẻ không hiểu tình yêu, không biết gì, đời này nếu nàng lại dễ tin vào đàn ông, bị đàn ông hại chết, vậy nàng xứng đáng chết không có chỗ chôn.

Những người khác bưng khay, mâm tới, cung nữ buộc đai lưng cho Lý Triều Ca, buộc ngọc bội kêu đinh đinh đang đang lên đai lưng, mặt đỏ tai hồng lui ra, cúi đầu nói: "Công chúa, đã đổi xong lễ phục ạ."

"Ừ." Lý Triều Ca từ từ buông hai tay, như đã thành thói quen. Kiếp trước nàng làm công chúa nhiều năm, vừa mới về còn chưa thích nghi, sau một thời gian, cũng quen để thị nữ giúp nàng thay quần áo. Dù sao triều đình có rất nhiều lễ phục, một người thật sự không tự mặc được.

Ba cung nữ khác tiến lên, hành lễ nói: "Công chúa, nô tỳ chải đầu cho ngài."

Lý Triều Ca ngồi trước gương, ánh mắt hơi chuyển, nhìn thấy một cung nữ lặng lẽ đi ra ngoài. Lý Triều Ca hiểu rõ, không tiếng động thu hồi tầm mắt, coi như mình không thấy gì.

Tiền điện điện Thiên Thu, sau khi Thiên hậu nghe cung nữ bẩm báo, hoàn toàn thả lỏng. Tiếp theo, phái người đi Kiếm Nam tra xét, chuyện này có thể kết thúc rồi. Thực ra trong lòng Thiên hậu đã nhận định, nhưng thói quen nhiều năm khó đổi, cẩn thận chút luôn không thừa.

Bên kia, Lý Triều Ca đổi quần áo xong, trang điểm xong, người trong gương như một viên ngọc sáng lau đi tro bụi, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Các cung nữ bị khuôn mặt của Lý Triều Ca làm cho kinh ngạc, đều khen: "Công chúa thật đẹp."

Loại lời này Lý Triều Ca đã nghe chán, nàng tùy ý gật đầu, nói: "Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lúc. Các ngươi lui ra trước đi."

Cung nữ đồng loạt quỳ lạy: "Tuân mệnh."

Cung nữ như quân cờ chỉnh tề từ từ lui ra. Đám người đi rồi, Lý Triều Ca ngồi vào tháp trên, tự rót cho mình một chén trà, từ tốn nói: "Xuống đi."
_______ Chú thích:
(1): Đơn vị đo chiều dài bằng 0.33m
(2): Tên một chức quan võ. Đời Đường chia thiên hạ thành châu, huyện và đặt các đạo. Mỗi đạo có các Quan sứ trông coi. Tại các miền biên cương có giặc giã quấy phá, Vua cho thêm cờ và mao tiết để tăng thêm uy tín. Do đó mới mệnh danh là Tiết độ sứ.
(3): Dụng cụ đong lường hạt rời, như ngô, gạo, làm bằng gỗ.
(4): Là tiền kim loại khi dùng đơn độc được
(5): Quan lại làm nghề mai mối
(6): Đơn vị cũ đo độ dài, bằng một phần mười thước mộc (0,0425 mét) hoặc bằng một phần mười thước đo vải (0,0645 mét).<!--EndFragment-->

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play