Sau khi hoàng đế nói xong, trong một khoảnh khắc, Lý Triều Ca cảm thấy hốt hoảng. Nàng từ nơi ngàn dặm xa xôi đuổi tới Lạc Dương, sớm mai phục ở hành cung, chính là bởi những lời này. Hiển nhiên nàng biết mình là Lý Triều Ca, nàng cũng đã tính toán kĩ lưỡng mỗi bước tiếp theo. Nhưng trong kế hoạch lạnh như băng này, lại nghe được tiếng cha gọi tên nàng chân thật như thế, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Kiếp trước nàng liều mạng cả đời, tranh đoạt cả đời, lại vẫn không thể nghe được tiếng cha gọi nàng, Lý Triều Ca con ta.
Ánh mắt Lý Triều Ca bỗng hiện lên vẻ ghen tuông, chỉ vụt qua trong nháy, nàng ép nước mắt lại, khàn giọng hỏi: "Có phải thật không?"
"Đương nhiên là thật rồi." Hoàng đế mỉm cười nhìn nàng, càng nhìn càng thấy giống. Lý Triều Ca đi lạc khi còn nhỏ, nhưng nhìn ánh mắt, dáng người, môi cằm, giống y như đúc hồi sáu tuổi, chẳng qua lớn lên càng đẹp hơn. Ông và Thiên hậu đều thông văn sử, không thông võ nghệ, không ngờ con gái lớn lại có thiên phú như thế, tập được bản lĩnh cả người. Hoàng đế hỏi: "Mấy năm nay, con sống thế nào? Con ở chỗ nào Kiếm Nam, có bị uất ức không?"
Hoàng đế như muốn lôi kéo Lý Triều Ca tâm sự, nội thị sợ trong rừng rậm nguy hiểm, không thể không nhắc nhở: "Thánh nhân, gấu đen mới bị xử tủ, gần đây không chừng có gấu nữa. Thánh nhân và công chúa xa cách đã lâu nay gặp lại, không bằng về cung từ từ nói."
Hoàng đế vui mừng hoan hỉ, nóng lòng muốn mang Lý Triều Ca lập tức về gặp Thiên hậu. Người hầu xung quanh thấy Hoàng đế thích thú, đều yên lặng cúi đầu. Hoàng đế bị niềm vui choáng hết tâm trí, nhưng mà, đây có thật là công chúa An Định không? Nếu đúng như lời nàng nói, mấy năm nay nàng ở Kiếm Nam, vậy sao hôm nay lại xuất hiện ở cung Tử Quế?
Bùi Kỷ An xen lẫn trong đám người, im lặng nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt. Hắn vốn đã hạ quyết tâm, đời này tuyệt đối không thể để Lý Triều Ca đi lên, nhưng khi nhìn thấy nàng và cha ruột nhận nhau, không hiểu sao Bùi Kỷ An lại cảm thấy chua xót.
Kiếp trước đúng là Lý Triều Ca là một nữ ma đầu, nhưng cũng phải thừa nhận, nàng là người rất có năng lực. Khi còn nhỏ nàng đi lạc, niên thiếu bị vứt bỏ, cả đời đều tìm kiếm tình yêu và sự tán thành của người thân. Tiếc rằng nàng sinh ra ở gia đình đế vương, một nơi nhất định không thể có tình yêu.
Bùi Kỷ An nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm rằng thôi. Nếu hắn sống lại, Lý Triều Ca cũng sống lại cũng coi như hòa nhau. Kiếp trước hai người bọn họ đồng quy vu tẫn, nàng giết người hắn yêu và gia tộc, hắn cũng hủy hoại tính mạng và sự nghiệp của nàng, xem như hòa nhau. Kiếp trước nàng vẫn luôn cầu mà không được, kiếp này, chỉ cần có thể ngăn cản Võ hậu xưng đế, để Lý Triều Ca làm một cô công chúa bình an như ý, cả đời vui vẻ thuận hòa thôi.
Nhưng, người hoàn thành ý nguyện của nàng sẽ không phải là Bùi Kỷ An. Hắn vốn không yêu nàng, kiếp trước dây dưa nửa đời đã là tra tấn, đời này, hai người đều nên tự buông tay, tìm bạn đời khác.
Đám người hầu không quá tin cô gái trước mặt đúng là công chúa An Định đi lạc, nhưng không ngăn nổi sự tin tưởng của hoàng đế. Bọn họ không dám nhiều lời, lặng lẽ theo sau đế giá, hộ tống bệ hạ và "công chúa" về cung. Bùi Kỷ An đi lẫn trong đám người, lặng yên không một tiếng động lui về phía sau, lặng yên rời xa phía trước.
Hoàng đế lôi kéo Lý Triều Ca đi tuốt đằng trước, vừa đi vừa không ngừng nói chuyện. Bùi Kỷ An không muốn lại khiến cho Lý Triều Ca chú ý, hiển nhiên nếu tránh được thì tránh.
Thực ra hắn biết, Lý Triều Ca tuyệt đối sẽ không bỏ qua như thế. Nàng là người rất cố chấp, chuyện mình đã nhận định sẽ không thay đổi, kiếp trước nàng có thể vừa gặp đã yêu hắn, kiếp này chưa chắc đã đồng ý buông tay. Nhưng, dù sao đời này bắt đầu một lần nữa, Bùi Kỷ An có thể làm như không biết kiếp trước, cố gắng tránh để hai người gặp mặt. Đợi tiếp đó thánh nhân công bố thánh chỉ tứ hôn, tất cả đã trần ai lạc định (1) rồi.
Bùi Kỷ An cố ý đi sau đám người, khi hắn kéo dài thời gian, đúng lúc nhìn thấy Cố Minh Khác. Bùi Kỷ An ngơ ngác, lúc này mới nhớ tới, biểu huynh cũng đi theo hắn ra đây.
Bùi Kỷ An không khỏi nhíu mày. Từ trước đến nay biểu huynh yếu ớt, đi đường thấy gió cũng ho khan, vì thế mà cô suy nghĩ không biết bao nhiêu lần. Cơ thể Cố Minh Khác như thế, sao có thể cưỡi ngựa?
Bùi Kỷ An điều khiển ngựa đến bên cạnh Cố Minh Khác, nhỏ giọng hỏi: "Biểu huynh, sao huynh lại ở chỗ này? Cơ thể huynh có sao không?"
Cố Minh Khác lắc đầu, thản nhiên nói: "Không sao."
Bùi Kỷ An nhìn chằm chằm vào sườn mặt xinh đẹp nhưng trong trẻo lạnh lùng của Cố Minh Khác, lông mày nhíu càng chặt. Ngại đang ở bên ngoài, Bùi Kỷ An không tiện nói rõ, chỉ có thể âm thầm nhắc nhở: "Biểu huynh, huynh yếu ớt nhiều bệnh, cần phải nghỉ ngơi. Vừa rồi khi huynh cưỡi ngựa đến đây, có thấy gấu đen không? Con gấu kia hung hãn man rợ, nguy hiểm vô cùng, nếu huynh quấy nhiễu gấu đen, sao có thể đến được chỗ này?"
Cố Minh Khác suy nghĩ, ăn ngay nói thật nói: "Ta cưỡi ngựa, cứ tự nhiên mà đi qua thôi. Nó không tấn công ta, chắc có thể do không thấy ta."
Bùi Kỷ An nghe thế, nghĩ lại vừa sợ vừa tức, không khỏi nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Biểu huynh, may mà lần này huynh may mắn, không bị gấu đen phát hiện. Nhưng lần sau há có thể có vận may tốt như thế, biểu huynh phải cẩn thận một chút."
Cố Minh Khác nghe thấy thế, không hiểu sao lại cười. Chàng ngoảnh đầu lại, đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong trẻo như ánh mặt trời chăm chú nhìn Bùi Kỷ An: "Cậu cũng thế."
Những lời này không có gì không ổn, chỉ là biểu huynh quan tâm hắn mà thôi, nhưng khi Bùi Kỷ An nghe, không hiểu sao cảm thấy khó chịu.
Bùi Kỷ An chầm chậm gật đầu, tự mình cũng không hiểu vì sao hắn phải chần chờ: "Được. Đa ta biểu huynh quan tâm."
Hoàng đế vội vã lôi kéo Lý Triều Ca trở lại cung Tử Quế, xem chừng hận không thể mọc ra đôi cánh, bay nhanh ngàn dặm. Sau khi hoàng đế trở lại hành cung, không kịp sửa sang quần áo, đã vội vã hỏi: "Thiên hậu đâu?"
"Thiên hậu ở điện Thiên Thu, đang nói chuyện với Bùi Đại phu nhân."
Hoàng đế không để ý đến tên người sau mà cung nữ nói, sốt ruột tìm kiếm bóng dáng của Lý Triều Ca: "Triều Ca, mau theo trẫm, mẹ con ở điện Thiên Thu."
Lý Triều Ca ngồi trên lưng ngựa, lần lữa không xuống ngựa. Nàng nắm dây cương trong tay, ngón tay không chủ đích mà nắm chặt dây cương, gần như nắm đứt dây. Nhưng ngày này sớm muộn gì cũng đến, Lý Triều Ca dùng sức bấm lòng bàn tay mình, nhanh nhẹn bay người xuống ngựa, gật đầu nói: "Dạ."
Cung nữ vốn đang cảm thấy lạ là sao trong đội ngũ xuất hành của bệ hạ sao lại có phụ nữ, đợi nghe được tiếng trả lời của Lý Triều Ca, bọn họ đều hoảng sợ. Cô gái này là người phương nào, sao dám dùng giọng điệu như thế nói chuyện với bệ hạ? Nhưng dáng vẻ hoàng đế lại không hề để ý, kiên nhẫn đợi Lý Triều Ca đến gần, sau lại tự mình dẫn đường, mang nàng đến điện Thiên Thu. Cung nữ dập đầu, cung tiễn hoàng đế rời đi. Rất nhiều tiếng bước chân đi qua nàng ta, bấy giờ cung nữ đột nhiên bừng tỉnh, vừa rồi khi hoàng đế gọi Thiên hậu, dùng là "mẹ con".
Mẹ? Chẳng lẽ, đây là...
Trong điện Thiên Thu, Thiên hậu đang nói chuyện với Bùi Đại phu nhân, cung nữ vội vàng tiến vào điện, ngồi xổm nói: "Điện hạ, bệ hạ đã trở lại."
"Ồ?" Thiên hậu lấy làm sợ hãi, sao lại nhanh như thế? Bà ta đứng lên tự nhiên, vừa hướng về phía cửa điện, vừa hỏi: "Bệ hạ có bình an không? Sao lại trở về sớm như thế, chắc hẳn đã săn được kì trân dị thú (2) à?"
Cung nữ đang muốn đáp lời, bên ngoài đã truyền đến giọng nói của hoàng đế. Cung nữ nghe thấy, lập tức quỳ xuống, cung kính dập đầu: "Tham kiến bệ hạ."
Bùi Đại phu nhân cũng nhanh chóng hành lễ. Hoàng đế nhanh chóng bước qua ngạch cửa, vui mừng nói: "Thiên hậu, trẫm có một tin tốt muốn nói với nàng!"
Thiên hậu đã lâu không thấy hoàng đế vui vẻ như thế, bà ta ngạc nhiên, tiến lên hỏi: "Thiếp thân tham kiến bệ hạ. Bệ hạ săn được thứ gì, thế mà vui mừng như vậy?"
"Cũng không phải con mồi." Hoàng đế đi vào trong cung điện, mới phát hiện Bùi Đại phu nhân đã ở. Ông ta kinh ngạc, hỏi: "Bùi Đại phu nhân cũng ở đây?"
Bùi Đại phu nhân tiến lên hành lễ với hoàng đế. Địa vị nhà họ Bùi cao quý, sau khi tiến cung không ai dám sơ suất, theo lý khi ở cửa cung, hoàng đế hẳn có thể nghe được cung nhân điện Thiên Thu bẩm báo rồi, nên biết Bùi Đại phu nhân đã ở.
Nhưng ông ta lại không để ý đến. Cuối cùng thứ gì chiếm lấy tâm trí hoàng đế, có thể để hoàng đế xem nhẹ nhà họ Bùi? Lúc này Bùi Đại phu nhân phát hiện phía sau hoàng đế còn có một cô gái, nhìn tuổi không lớn, nhưng mà đôi mắt sáng trong, khi nhìn qua, thậm chí còn mang theo sát khí.
Không giống cung quyến quan quyến, ngược lại giống nữ thủ lĩnh thổ phỉ. Nhưng dung mạo nàng kia lại đặc biệt hơn người, mới nhìn thoáng qua, Bùi Đại phu nhân đã có một cảm giác quen thuộc mãnh liệt, nhưng khi nghĩ lại, luồn cảm giác kia lại biến mất.
Trực giác của Bùi Đại phu nhân nói rằng bà ta đã bỏ sót điều gì đó rất quan trọng. Không đợi Bùi Đại phu nhân suy nghĩ kĩ càng, hoàng đế đã điềm đạm nói thẳng: "Bùi Đại phu nhân, trẫm có một số việc muốn nói với Thiên hậu. Cảm phiền phu nhân thay trẫm hỏi thăm Bùi tướng, ngày khác, trẫm hẹn Bùi tướng tiến cung chơi cờ."
Bùi Đại phu nhân lập tức nói: "Tạ ơn thánh nhân mong nhớ. Thiếp thân cáo lui, mong thánh nhân và Thiên hậu dừng bước."
Thường ngày hoàng đế đều nhún nhường nhà họ Bùi ba phần, nhưng lần này, sau khi Bùi Đại phu nhân đưa ra lời cáo từ, hoàng đế cũng không giữ lại, để kệ bà ta đi ra ngoài. Khi rời khỏi điện, Bùi Đại phu nhân nhìn thoáng qua cô gái kia. Vẻ mặt cô gái lạnh nhạt, nhìn không chớp mắt, không biết vì sao Bùi Đại phu nhân cảm nhận được một luồng khí lạnh dày đặc.
Chờ ra khỏi điện, Bùi Đại phu nhân ôm trái tim đập thình thịch, không hiểu sao lại thế: "Ta như thế này là làm sao thế?"
Trong điện Thiên Thu, đợi Bùi Đại phu nhân đi rồi, cung nhân cũng nối đuôi nhau lui ra. Rất nhanh, trong điện chỉ còn ba người hoàng đế, Thiên hậu và Lý Triều Ca. Ánh mắt Thiên hậu đảo qua hoàng đế, cười nói: "Thánh nhân, cuối cùng chàng muốn nói gì, sao phải trịnh trọng như vậy?"
Hoàng đế vẫy tay với Lý Triều Ca, nói: "Triều Ca, mau tới gặp mẹ con đi."
Thiên hậu vốn đang cười, nghe thấy cái tên kia, bà ta sợ run lên, cả người đều cứng lại.
Hoàng đế vừa nói gì? Triều Ca?
Lý Triều Ca từ từ tiến lên, khép tay quỳ xuống, mạnh mẽ dập đầu ba cái với Thiên hậu: "Mẹ."
Một quỳ này cho người mẹ đã sinh ra nàng, cũng là quân vương kiếp trước đã dùng nàng. Cuộc đời nàng đều do Võ hậu ban tặng, thân thể da tóc của nàng, thân phận công chúa của nàng, việc nàng tàn ác hoành hành Lạc Dương, đặc quyền bao trùm triều đình của nàng.
Không có Võ hậu, tuyệt đối không có Chỉ huy sứ Trấn Yêu tư Lý Triều Ca. Nhưng đến cuối cùng, nàng lại giết Võ hậu, giết mẹ ruột của nàng.
Lý Triều Ca không hối hận vì những chuyện đã làm, đại trượng phu dám làm dám chịu, người là nàng giết, sau này giả bộ có tác dụng gì? Nhưng trong lòng nàng, không lúc nào không bị tra tấn.
Tình cảm nàng dành cho cha là tiếc nuối và tò mò, đối với mẹ, là áy náy vô cùng.
Từ khi nàng sống lại đến nay, vẫn muốn tự mình tạ lỗi với mẹ. Cả hai kiếp của Lý Triều Ca nàng, người duy nhất thật sự phải xin lỗi, chính là mẹ.
Thiên hậu nghe thấy cái tên "Triều Ca" quen thuộc mà xa lạ này, trong lòng cuộn sóng cuồn cuộn, lập tức ánh mắt ươn ướt: "Con là... Triều Ca?"
"Đúng thế." Hoàng đế thấy người vợ luôn mạnh mẽ của mình sắp khóc, trong lòng mình cũng chua xót, "Trẫm đến sau núi săn thú, trên đường gặp một con gấu, cũng may là con cứu trẫm. Trẫm thấy nàng khá quen, sau khi hỏi mới biết nàng lớn lên ở Kiếm Nam, sáu tuổi đi lạc người nhà, năm nay vừa đúng mười sáu. Giống Triều Ca như đúc."
Đám hạ thần người hầu đều hoài nghi nàng là công chúa giả, nhưng hoàng đế và Thiên hậu là không hề hoài nghi. Con là do bọn họ sinh ra, huyết thống không thể lừa người khác, Thiên hậu vừa thấy Lý Triều Ca, bản năng đã sinh ra trực giác mạnh mẽ, đây là con gái của bà.
Năm Vĩnh Huy thứ mười hai, đứa con gái mà bà mất đi giữa loạn lạc.
Lý Triều Ca còn quỳ trên mặt đất, trán chạm sàn. Thiên hậu lau khô nước mắt, vội vàng nâng nàng dậy, nắm tay nàng nhìn kĩ.
Thiên hậu cẩn thận nhìn qua từng chi tiết trên mặt Lý Triều Ca, một lát sau, nói với hoàng đế: "Giống, khi Triều Ca còn nhỏ ánh mắt đã xếch lên, bên mắt phải có một nốt ruồi lệ. Thánh nhân có nhớ không, khi đó người lo Triều Ca có nốt ruồi lệ, sau khi lớn lên sẽ khổ vì tình, vì yêu mà khốn đốn, hở ra là rơi nước mắt. Không nghĩ đến lớn lên, lại không phải đứa bé thích khóc.”
Hoàng đế nghe thế ngạc nhiên: "Trẫm có nói những lời này sao?"
"Đương nhiên đã nói." Thiên hậu trắng mắt liếc hoàng đế một cái, lôi kéo Lý Triều Ca nói, "May mà con không giống với lời người nói. Cả đời người con gái vốn ít ỏi, nếu bị tình yêu vây khốn, vậy quá khổ sở rồi."
Lý Triều Ca rũ mắt, có hơi không biết tiếp lời thế nào. Kiếp trước nàng không biết cách ở chung với người nhà, nàng cũng biết nàng không lớn lên bên cạnh cha mẹ từ nhỏ, tình cảm vốn lạ lẫm, nếu nàng lại lạnh như băng, thế thì mẹ con muốn thân mật thế nào? Nhưng, có một số việc không phải muốn làm là có thể làm được.
Nàng đã lớn như vậy nhưng chưa từng làm nũng, từ nhỏ nàng bị ông Chu nuôi lớn như bao tải, ngã thì tự mình đứng lên, làm gì có chuyện khóc kêu đau? Nàng chưa bao giờ cảm thấy mình cần được người ta nuông chiều, việc đàn ông làm được thì nàng cũng có thể làm được, việc đàn ông không làm được, nàng cũng có thể làm.
Thay vì ngây ngốc đợi người khác đưa đến trước mặt nàng, Lý Triều Ca thích tự mình đi lấy.
Nếu đã không biết nói chuyện vậy thì đứng nói. Thiên hậu lôi kéo xem xét Lý Triều Ca, Lý Triều Ca cứ im lặng, tùy bà xem. Dù sao Thiên hậu cũng không phải người phụ nữ bình thường, bà nhanh chóng khôi phục cảm xúc, nói: "Trở về là tốt rồi. Mấy năm nay con không ở trong cung, mấy anh trai em gái đều rất nhớ con. Con đi thay quần áo trước, đợi lát nữa, ta gọi Thái tử và Thường Nhạc đến đây, mấy anh em các con nói chuyện cho tốt."
Lý Triều Ca gật đầu, mạnh mẽ đồng ý: "Dạ."
Rất nhanh có cung nhân tiến lên, dẫn Lý Triều Ca đi thay quần áo. Đợi sau khi các nàng rời khỏi đây, Thiên hậu và hoàng đế ngồi lên trên tháp, bùi ngùi nói: "Mấy năm nay nó lưu lạc dân gian, đã chịu nhiều khổ sở. Ta nhìn trên tay nàng toàn là kén."
Thật ra hoàng đế không chú ý đến những điều này. Ông chỉ vui mừng khi tìm được con gái, sao còn để ý đến những chi tiết khác? Hoàng đế thở dài: "Dù sao con bé cũng lớn lên ở dân gian, tính cách khác với con gái kinh thành. Nói chuyện cũng chỉ thành thật ngồi nghe, đến tiếp lời cũng không biết. Chẳng qua nó được một hiệp khách nhận nuôi, tập võ từ nhỏ, cũng khó trách."
Thiên hậu nghe thế, đuôi lông mày hơi nâng: "À, tập võ?" _______ Chú thích: (1): Mọi chuyện đã xong xuôi (2): Con thú kì lạ, trân quý, khác thường<!--EndFragment-->
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT