Khi Thẩm Ngang trở về nhà, cậu thả người trên ghế sô pha và ngửa đầu ra sau.
Một lúc sau, cậu như nhớ ra điều gì liền ngồi thẳng dậy, lấy bao thuốc lá trong ngăn kéo bàn cà phê ở phòng khách ném vào thùng rác, rồi quay về phòng và nhà tắm đi thu dọn toàn bộ số thuốc còn sót lại, còn không thèm kiểm tra kỹ xem đó có phải là của mình không liền trực tiếp quăng hết tất cả vào thùng rác.
Chiều nay cậu đã quan sát thấy Dịch Khuynh không thích mùi thuốc lá.
Ngoài ra, người đàn ông ngồi cùng Dịch Khuynh chiều nay có lẽ đã cảm nhận được địch ý của cậu.
May mắn thay trước khi Dịch Khuynh quay đầu lại, Thẩm Ngang đã kịp thời ngụy trang dáng vẻ của chính mình.
Trong lúc Thẩm Ngang đi đến nhà để xe dưới lòng đất để vứt rác, cậu đã nghiêm túc làm một bản kiểm điểm để nhắc nhở bản thân lần sau không được để xảy ra sai lầm tương tự như vậy nữa.
Sau khi cậu vứt hết thuốc lá và về nhà, ba người nhà họ Thẩm trước đó bị cậu “đuổi” ra ngoài ăn tối cũng trùng hợp vừa về đến nhà.
Thẩm Ngang dựa vào ghế sofa lười biếng liếc nhìn họ một cái, những người còn lại trong nhà họ Thẩm cũng đã hoàn toàn quen với thái độ lười biếng này của cậu.
“Con về sớm vậy?” Mẹ Thẩm kinh ngạc: “Anh con nói con không ăn cơm với mẹ, mẹ còn tưởng con lại chạy đi chơi đâu đó tối muộn mới về.”
“Không đi đâu cả.”
Thẩm Việt vào cửa cuối cùng nghe vậy liền liếc nhìn cậu một cái.
Cha Thẩm nãy giờ cứ đi vòng quanh phòng khách như thể đang tìm kiếm thứ gì đó: “Thẩm Ngang, con có nhìn thấy điếu thuốc của cha đâu không?”
Thẩm Ngang không để ý đến ông mà chỉ lo chuyên tâm nhìn vào cửa sổ trò chuyện trống rỗng trên điện thoại, cậu cứ bấm vào, thoát ra rồi lại bấm vào, hành động đó lặp đi lặp lại mãi từ nãy đến giờ.
Đó là giao diện trò chuyện của Dịch Khuynh.
Cô chỉ mới rời đi không lâu, chắc là chưa về đến nhà đâu.
Nếu lúc này cậu mà gửi tin nhắn thì có thể làm ảnh hưởng đến việc lái xe của cô.
Thẩm Việt lặng lẽ đi ra phía sau ghế sô pha, liếc nhìn màn hình điện thoại của Thẩm Ngang, trêu chọc nói: "Thêm vào thông tin liên lạc? Bước đầu tiên trong công cuộc chinh phục con mồi sao?"
Vừa nghe giọng nói của cậu ta, Thẩm Ngang theo phản xạ vội vàng nhấn tắt màn hình và nhìn cậu ta với khí thế đầy đe dọa.
Mặc dù bọn họ là anh em cùng cha cùng mẹ, hơn nữa Thẩm Việt còn lớn hơn cậu hai tuổi nhưng Thẩm Ngang không chỉ cao hơn cậu ta năm centimet mà tính cách của hai người họ cũng hoàn toàn trái ngược.
Có thể nói một con chó điên với tính khí hung bạo như Thẩm Ngang đặt vào gia đình nhà họ Thẩm thì quả thực là một gen đột biến khác thường.
Còn chưa kể đến những thứ khác, Thẩm Việt từ lúc mười tuổi đến giờ vẫn chưa có thể đánh bại Thẩm Ngang.
Vì vậy Thẩm Việt lập tức đứng thẳng dậy, giơ hai tay đầu hàng để tránh bị cậu ra đòn: “Anh chỉ là có chút hiếu kỳ, dù sao hôm nay cũng là anh giúp em mà chẳng phải sao?”
Thẩm Ngang cúi đầu không nói lời nào, cáu kỉnh nhấn phím bật rồi lại tắt điện thoại, rồi còn cố tình tắt chế độ im lặng như sợ lỡ mất âm thông báo tin nhắn.
Thẩm Việt có chút buồn cười, cậu ấy nói đùa: “Em còn muốn giấu cô ấy sao?”
“…” Thẩm Ngang nhìn chằm chằm cậu ấy.
Mặc dù Thẩm Ngang không lên tiếng nhưng Thẩm Việt cũng đủ hiểu ẩn ý của cậu.
Thẩm Nguyệt mang tâm tình phức tạp đè lại bả vai Thẩm Ngang, động tác rất nhẹ nhàng: “Em trai, em đừng nhìn anh trai như vậy, ánh mắt đó rất dễ thôi thúc anh làm ra hành động vì nghĩa diệt thân.”
Thẩm Ngang chán ghét hất tay cậu ấy ra.
“Anh hỏi này…” Thẩm Việt cẩn thận hạ thấp giọng nói: “Em có thể giả bộ rất tốt, nhưng lỡ như có một ngày nào đó Dịch Khuynh phát hiện ra bấy lâu nay em lừa gạt cô ấy thì sao?”
Thẩm Ngang thờ ơ chạm vào vết sẹo thật nhỏ trên cánh tay: “Vậy nếu có thể lừa gạt cả đời thì sao.”
Thẩm Việt thở dài, định vỗ vai Thẩm Ngang hai cái, nhưng đến cái thứ hai đã bị người sau mất kiên nhẫn hất tay ra.
Cha Thẩm còn đang thắc mắc không biết hộp thuốc lá của mình để phòng khách đã bay đi đâu, mẹ Thẩm thò đầu ra khỏi bếp tò mò hỏi: "Thẩm Ngang, con ở nhà nấu cơm à? Có một người mà dùng nhiều bát như vậy à?"
“Thanh niên đang tuổi ăn tuổi lớn ăn nhiều một chút cũng là chuyện bình thường, điều đó chứng tỏ rằng Thẩm Ngang còn có thể cao lớn thêm nữa.” Thẩm Việt cười cười đi vào phòng bếp hóng chuyện, nhân tiện giúp trả lời câu hỏi của mẹ Thẩm.
Vợ chồng nhà họ Thẩm đều là những người có tính cách rất vô tư, không phải vô cớ mà Thẩm Ngang lo lắng rằng hai người họ sẽ tiết lộ bí mật của mình khi họ gặp Dịch Khuynh.
Ngay cả bản thân Thẩm Việt, nếu không phải trùng hợp thì cậu ta cũng sẽ không biết bí mật mà Thẩm Ngang muốn che giấu Dịch Khuynh.
Nghĩ đến đây, Thẩm Việt theo bản năng quay đầu liếc nhìn Thẩm Ngang đang ngồi trên sô pha.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Thẩm Ngang bỗng vang lên tiếng chuông thông báo.
Thẩm Ngang đang khom người cuộn tròn trên ghế sô pha như một đám mây đen khổng lồ lập tức thẳng lưng ngồi dậy cầm điện thoại di động đi về phòng, trước khi đóng cửa phòng còn không quên ném một ánh mắt mang ý cảnh cáo về phía Thẩm Việt.
“Em muốn dùng cái chiến lược che giấu đó cả đời sao?" Thẩm Việtbuồn cười lắc đầu.
Thẩm Ngang thuận tay đóng cửa lại, ngã xuống giường, cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn "Chị về rồi" của Dịch Khuynh một lúc lâu, sau đó cậu mở danh sách biểu tượng cảm xúc ra và thận trọng trả lời Dịch Khuynh bằng một icon dễ thương [Mèo con giơ ngón tay cái.jpg]
Sau đó cậu suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi nhắn lại thêm một tin nhắn khác: [Có lẽ em sẽ chuyển đến đó sớm hơn vài ngày, trường dạy lái xe hình như cũng ở gần đó.]
Thực ra Thẩm Ngang vẫn chưa đăng ký trường dạy lái xe.
Hay nói cách khác là trước khi Dịch Khuynh hỏi cậu ta ngày hôm nay, cậu chưa bao giờ nghĩ đến một việc rắc rối như đi học lấy bằng lái xe.
Dịch Khuynh mau chóng trả lời lại: [Nếu cuối tuần em dọn tới thì chị có thể giúp em một tay.]
Thẩm Ngang theo bản năng cười cười, ngón tay lướt trên bàn phím một hồi mới gõ tin: [Vậy em mời chị ăn cơm.]
Tất nhiên Thẩm Ngang không sẵn lòng nhờ Dịch Khuynh giúp đỡ công việc di chuyển nặng nhọc như thế, nhưng cậu không thể bỏ lỡ bất kì cơ hội gặp gỡ nào với cô.
Thẩm Ngang căng thẳng ngồi dậy khỏi giường, liếc nhìn giá sách và máy tính xách tay trên bàn.
...Cậu cần phải cất và đem giấu một số thứ đi trước mới được, đến lúc đó không thể để Dịch Khuynh nhìn thấy chúng.
Có lẽ là do tâm trạng vui sướng khi gặp mặt nói chuyện với Dịch Khuynh nên vào ban đêm khi chìm vào giấc ngủ, Thẩm Ngang lại mơ về những ký ức từ thời thơ ấu của mình.
Cậu đã sớm nhận ra rằng mình "không bình thường" so với những đứa trẻ đồng trang lứa khác bởi vì có Thẩm Việt, một tài liệu tham khảo "bình thường" ở ngay bên cạnh cậu.
Thẩm Việt sẽ khóc lóc bởi vì ngón chân của cậu ấy vô tình bị kẹp ở cửa, hoặc sẽ la hét bởi vì nước tắm quá nóng, nhưng khi điều tương tự xảy ra với Thẩm Ngang, cơ thể cậu lại không có phản ứng như vậy.
Khi Dịch Khuynh và cha cô chuyển đến làm hàng xóm bên cạnh, Thẩm Ngang đã trưởng thành và biết cách giả mạo những phản ứng giống người bình thường giống như Thẩm Việt.
Lúc đầu Dịch Khuynh cũng như những người khác không nhận thấy bất cứ điều kì lạ gì.
Cho đến một ngày, khi Thẩm Việt đang làm bài tập về nhà cho một lớp nghệ thuật ở trường, cậu ta vô tình bị một con dao rọc giấy rỉ sét cắt vào ngón tay và kêu lên một cách đau đớn.
Mẹ Thẩm tình cờ đang đi công tác xa, chỉ còn bố Thẩm sợ đến mức vội vàng đưa Thẩm Việt đến bệnh viện để tiêm phòng uốn ván, ông ngại ngùng nhờ Dịch Khuynh sống ở tầng dưới vốn rất hòa thuận với hai đứa con của ông trông chừng giúp Thẩm Ngang.
Thẩm Ngang nhìn cha và anh trai mình đi ra ngoài, cậu tình cờ nhìn thấy một con dao rọc giấy tương tự trên bàn của Dịch Khuynh, chỉ khác là nó không có rỉ sét và có một lưỡi dao hoàn toàn mới, trắng và rất sắc bén.
Khi Dịch Khuynh rời đi một lúc để cắt trái cây, Thẩm Ngang đã dùng con dao rọc giấy tự cắt vào ngón tay mình làm cho máu chảy ròng ròng không ngừng.
Dịch Khuynh quay lại đột ngột đến nỗi Thẩm Ngang thậm chí không có thời gian để bắt chước dáng vẻ bật khóc như Thẩm Việt.
Dịch Khuynh lúc đó vẫn còn là học sinh tiểu học, nhìn thấy cảnh đó cô liền bị dọa sợ đến mức tái nhợt mặt mày, vừa khóc vừa bấm số điện thoại di động ở nhà, suýt chút nữa còn không biết nên gọi cho 110 hay 120.
Thẩm Ngang không cảm nhận được đau đớn, đối với mọi thứ đều thờ ơ, nhìn mặt mũi Dịch Khuynh đỏ bừng vì khóc, cậu khó hiểu hỏi cô: “Chị cảm thấy đau sao?”
Mỗi khi Thẩm Việt cảm thấy đau đớn cũng khóc lóc tèm lem như vậy.
Dịch Khuynh phớt lờ cậu, lấy khăn giấy trên bàn để cầm máu cho cậu và cứ lẩm bẩm trong miệng “Đừng chết…đừng chết…”
Thẩm Ngang năm tuổi vẫn chưa biết từ "chết" nghĩa là gì, cậu chỉ biết khi "đau" là sẽ phản ứng giống như Thẩm Việt.
Vì vậy Thẩm Ngang cho rằng Dịch Khuynh cảm thấy đau đớn là do cậu gây ra.
Cậu không hiểu lắm mối liên hệ của những thứ phản ứng này nhưng chung quy vẫn cảm thấy đó là lỗi của mình.
“Không sao đâu, em không đau.” Vì vậy Thẩm Ngang liền an ủi Dịch Khuynh: “Trước kia bị như thế này, cha mẹ em cũng không khóc giống như chị.”
Phải một lúc sau Dịch Khuynh mới hiểu được ý của cậu: “…Chú và dì không biết à?”
Thẩm Ngang gật đầu. Cậu bình tĩnh chỉ vào mình: “Bởi vì em không bình thường.”
Dịch Khuynh ngơ ngác nhìn cậu một lúc, sau đó ôm cậu vào lòng, như muốn dùng hai tay của mình để bảo vệ cậu.
“Nhưng lần này bọn họ sẽ biết.” Thẩm Ngang lại nói.
"..." Dịch Khuynh nghiến răng và đưa ra quyết định: "Nếu em không muốn họ biết thì chúng ta sẽ không nói gì cả, nhưng em phải hứa với chị một điều."
Thẩm Ngang liền lập tức đồng ý, nhưng lúc đó cậu cũng không biết điều đó tượng trưng cho cái gì.
Và như mong muốn lần đó cậu không bị vạch trần, bởi vì Dịch Khuynh đã nói với mọi người rằng ngón tay của Thẩm Ngang bị trầy xước là do cô nghịch ngợm nghịch dao trúng cậu.
Cha mẹ Thẩm gia cũng không tức giận lắm - chủ yếu là vì so với hai cậu nhóc cứng rắn, Dịch Khuynh khóc lóc vô cùng thảm thương.
Mặt khác, cha Dịch nghe vậy liền vội vã quay lại, tức giận đến mức mắng Dịch Khuynh nặng nề, bắt cô đến xin lỗi nhà người ta một cách long trọng, và thậm chí còn chủ động thanh toán tất cả các chi phí y tế.
Sau ngày hôm đó, mấy ngày sau Thẩm Ngang cũng không gặp được Dịch Khuynh.
Cuối cùng, cậu đã chủ động chạy tới gõ cửa nhà Dịch Khuynh để tìm cô khi cậu vừa đi học về.
Chính cha của Dịch Khuynh là người mở cửa, ông ấy cũng sững sờ trong giây lát khi nhìn thấy Thẩm Ngang, theo bản năng cậu liền ngó nghiêng ra phía sau lưng gia chủ để tìm kiếm bóng hình mình cần tìm.
“Con tới tìm Dịch Khuynh.” Thẩm Ngang ngẩng đầu nói.
Cha Dịch do dự một lúc nhưng rồi vẫn để cậu vào, ông chỉ về phía phòng của Dịch Khuynh: "Con bé đang làm bài tập... Hai đứa không được nghịch những thứ nguy hiểm nữa, hiểu chưa?"
Thẩm Ngang hoàn toàn không biết cái gì là nguy hiểm cái gì là không nguy hiểm nhưng cậu vẫn gật đầu.
Sau khi vào phòng của Dịch Khuynh, Thẩm Ngang trên người đang mang một cái cặp sách cố gắng kéo ghế cô quay lại đối mặt với mình, và đưa tay ra cho cô xem: "Chị và em có một bí mật, chị đã hứa sẽ không tiết lộ cho ai."
Hai tay cậu ngoại trừ vết thương do con dao rọc giấy cắt phải vài ngày trước, còn lại đều không tổn hại gì.
Cậu sợ rằng Dịch Khuynh sẽ lại khóc vì vết thương mà cậu gây ra nên những ngày nay Thẩm Ngang không dám làm tổn thương bản thân mình nữa.
“Cho nên…” Thẩm Ngang ôm mặt Dịch Khuynh, nhìn chằm chằm vào quầng mắt đỏ hoe của cô, cậu nghiêm túc nói: “Em sẽ không làm chị đau nữa.”
Nghĩ đến mấy ngày trước Dịch Khuynh bối rối lẩm bẩm một mình, cậu chợt dừng lại, mặc dù cậu không hiểu lắm nhưng cậu vẫn hứa với Dịch Khuynh: “Em cũng sẽ không chết.”
Dịch Khuynh bị cậu chọc cười.
Cô sờ gáy cậu, sau khi khóc xong một trận liền thì thầm gọi tên cậu bằng giọng mũi: “Thẩm Ngang, em không có gì bất thường, em chỉ bị bệnh mà thôi.”
Thẩm Ngang hoàn toàn không hiểu từ “bệnh” này nghĩa là gì.
Cậu chớp mắt và hỏi điều mình đã hiểu: “Chị còn đau không?”
Dịch Khuynh nhìn miếng băng cá nhân trên ngón tay mình.
Cô suy nghĩ một chút rồi nhăn mũi nói: "Đau. Chị rất sợ đau."
Thần kinh của Thẩm Ngang có chút căng thẳng, cậu cảm thấy chính mình cũng nên có trách nhiệm bảo vệ Dịch Khuynh với cha Dịch, tuyệt đối không thể làm cô đau một lần nào nữa.
“Thực xin lỗi, về sau em sẽ cẩn thận.” Cậu gằn từng chữ từng chữ hứa hẹn với cô rồi gật đầu thật mạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT