Hiện giờ trong nhà Thẩm Ngang không có ai nên Dịch Khuynh cũng không tiện đi loanh quanh nhà trong khi chủ nhân đang nấu ăn, vì vậy cô quyết định vào bếp phụ giúp cậu một tay.
Nguyên nhân chính là cô vẫn không quá yên tâm khi để Thẩm Ngang vừa mới trưởng thành tự mình nấu ăn.
Lúc còn nhỏ Dịch Khuynh cũng hay sang giúp gia đình họ Thẩm những chuyện bếp núc nhỏ nhặt.
Thẩm Ngang thật ra cũng không quá rụt rè, cậu vặn vòi nước liền bắt đầu rửa rau.
Mãi cho đến lúc này, Dịch Khuynh mới phát hiện trên cánh tay trần của cậu có không ít những vết sẹo khác nhau, có vết dài, có vết ngắn, có vết mới, có vết cũ, nếu không chú ý kỹ thì cũng sẽ không nhìn thấy.
Dịch Khuynh nhịn không được muốn lên tiếng một câu, nhưng nghĩ đến hai người đã mấy năm không gặp, có lẽ không thích hợp hỏi thẳng nhau những vấn đề liên quan đến thân thể riêng tư, vì thế nên cô liền mím môi nhịn xuống.
Thẩm Ngang trời sinh đã mất nhạy cảm với những đau đớn, có lẽ là đến mức gần như không hề cảm nhận được chúng.
Những đứa trẻ khác sẽ khóc to lên vì đau mặc dù chỉ bị va chạm một chút, nhưng nhưng ngược lại cho dù bị một vật dụng sắc nhọn rạch trúng da đến mức làm lộ cả xương, Thẩm Ngang sẽ chẳng hề cau mày.
Giống như mèo không thể đi nếu không có chân, và chim không thể bay nếu không có cánh, việc mất đi hầu hết khả năng nhận thức về nỗi đau không phải là tài năng siêu phàm của một đứa trẻ, mà là sự tước đoạt tàn bạo cách nhìn nhận thế giới đúng đắn của chúng.
Thẩm Ngang không biết nhiệt độ cao và dụng cụ sắc bén sẽ gây hại cho cậu như thế nào, ngay cả khi cậu bị bệnh, cơ thể cậu cũng sẽ không tiếp nhận được một dấu hiệu đau đớn nào.
Có lần Thẩm Việt đã khóc thét lên vì vô tình cắt vào tay khi đang làm bài tập trong lớp học thủ công, Dịch Khuynh ở phía sau đã nhìn thấy Thẩm Ngang tự cắt ngón tay của chính mình bằng chính con dao đó một cách vô cảm.
So với Thẩm Ngang đang chảy máu không dứt, Dịch Khuynh mới là người bị dọa cho sợ hãi.
Khi Dịch Khuynh gọi xe cứu thương, Thẩm Ngang còn bình tĩnh giơ bàn tay chảy máu của mình lên và hỏi cô "Tại sao chị lại khóc?", điều này gần như đã trở thành cái bóng thời thơ ấu trong tâm trí cô.
Mặc dù Dịch Khuynh không định hỏi, nhưng có lẽ nhìn thấy tầm mắt của cô đã nán lại trên tay Thẩm Ngang một lúc lâu, chính chủ đã chú ý giơ tay lên và cười hỏi: "Những vết sẹo này sao? Một số là do chơi thể thao, một số là bị bỏng do nấu ăn không thành thạo gần đây."
"Chơi thể thao?" Dịch Khuynh ngay lập tức nắm bắt cơ hội hỏi ngược lại cậu.
“Ừm.” Thẩm Ngang vẩy vẩy tay cho khô nước rồi kiên nhẫn giải thích: “Bác sĩ đề nghị em nên làm nhiều việc liên quan đến thể chất để điều chỉnh trạng thái của mình. Em cảm thấy tập thể dục rất tốt nên em đã bắt đầu tập thể dục từ khi còn học cấp hai, quả nhiên là có tiến bộ."
Nghe cậu nhắc tới kinh nghiệm trị bệnh của mình mà không gặp trở ngại gì, Dịch Thanh mới yên tâm một phần: "Vậy bây giờ tình hình có khá hơn không?
“Đương nhiên là không khỏi hoàn toàn…” Thẩm Ngang ngẩng đầu nghĩ nghĩ, dùng hai tay ước lượng ra một đoạn chiều dài: "Nếu như tri giác người bình thường có thể cảm nhận được mười phần,..." đầu ngón tay của cậu tiếp tục nhích lại gần một chút: “sau khi trải qua điều trị thì em đã có thể cảm nhận được sáu, bảy phần, như vậy cũng đủ để em có thể sinh hoạt giống người bình thường mà không gặp trở ngại khó khăn gì."
Nhìn nụ cười hồn nhiên của Thẩm Ngang, Dịch Khuynh vô thức đưa tay sờ sau gáy cậu như khi còn bé: “Thật tốt quá, từ khi rời Vinh Thành chị vẫn luôn lo lắng cho em, bây giờ cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi.”
Cậu vừa nói được vài chữ thì đột nhiên dừng lại không nói tiếp mà mỉm cười đẩy một đĩa nhỏ đưng cà chua bi ngon lành cho Dịch Khuynh: “Chị ăn cái này trước cho đỡ đói đã, còn phải đợi một lúc nữa mới có đồ ăn.”
Cậu không nói, Dịch Khuynh cũng không hỏi, cô đưa tay cầm lấy dĩa cà chua cậu đưa qua.
Động tác thái thịt và nấu ăn của Thẩm Ngang khá thành thạo, thậm chí cậu còn không cho cô cơ hội giúp đỡ.
Dịch Khuynh nhìn bóng dáng ngay ngắn của cậu, cô chợt nhớ tới cuộc phỏng vấn với một tờ tạp chí vào khoảng một, hai năm trước, lúc đó có một phóng viên đã hỏi cô hỏi về "tiêu chuẩn chọn bạn đời".
Vào thời điểm đó, Dịch Khuynh đang ở thời điểm bận rộn nhất của sự nghiệp, cô vẫn chưa hoàn toàn có được chỗ đứng vững chắc trong ngành này, cũng như chưa thiết lập cho mình quy tắc sắt “không tăng ca sau 6 giờ”, thành ra lúc đó cô bận đến nỗi không ăn không ngủ, thường xuyên mượn cà phê như một liều thuốc giúp chấn chỉnh tinh thần.
Khi được hỏi về "quan điểm chọn bạn đời", Dịch Khuynh đã buột miệng thốt ra từ "người chồng nội trợ" mà không cần suy nghĩ, nữ phóng viên nghe vậy liền nhìn cô cười với vẻ thích thú.
Sau khi Dịch Khuynh trả lời xong, cô mới cảm thấy câu trả lời của mình có thể hơi thiên vị, sau một hồi suy nghĩ, cô nói thêm: "Tôi có thể ra ngoài kiếm tiền."
Cuối buổi phỏng vấn, nữ phóng viên còn an ủi Dịch Khuynh: "Nếu trên đời đã có những người phụ nữ muốn ở nhà làm bà nội trợ thì ắt hẳn cũng sẽ có những cánh mày râu muốn đảm đương công việc này".
Sau khi cuộc phỏng vấn được phát sóng rộng rãi, Dịch Khuynh vẫn chưa thoát khỏi cái mác "người chồng nội trợ" này, thỉnh thoảng có người nói đùa trước mặt cô rằng hỏi cô đã tìm được người đàn ông nào sẵn sàng ở nhà làm nội trợ chưa.
Mặc dù Dịch Khuynh không nhất thiết phải kết hôn, chứ đừng nói là ghét kết hôn, nhưng từ góc độ "có thể nấu ăn" mà nói, Thẩm Ngang có thể là kiểu người khá phù hợp với tiêu chí của cô.
Dịch Khuynh buồn cười lắc đầu rồi ném ý tưởng đùa giỡn này ra khỏi đầu.
Đùa chút thôi, Thẩm Ngang nhỏ hơn cô tận sáu tuổi, tháng trước cậu mới vừa bước sang tuổi trưởng thành, làm người là nên biết điểm mấu chốt.
Lúc Dịch Khuynh đặt đũa xuống là cô vẫn còn đang kinh ngạc: "Em nói em bắt đầu học nấu ăn bao lâu rồi?"
Thẩm Ngang vừa đặt bát xuống vừa nhớ lại: "Ước chừng cũng khoảng nửa năm trước.”
“Quả đúng là thiên phú." Dịch Khuynh cẩn thận rút ra kết luận.
Nếu là cô, ước chừng nửa năm chỉ mới làm được món cà chua trứng mà thôi, còn chưa kể đến thỉnh thoảng sẽ bị cháy do sơ suất.
Trình độ nấu ăn của Thẩm Ngang đã hoàn toàn đuổi kịp các dì quản gia mà Dịch Khuynh đã thuê trước đó.
Tất nhiên, người quản gia mà Dịch Khuynh đã thuê trước đây không thể chuyển đến sống theo cô, cho nên từ khi đến Vinh Thành, cơm hộp lại trở thành bạn đồng hành thân thương với cô.
Dịch Khuynh thở dài: Thật đáng tiếc khi cô không thể thuê một nam sinh viên đại học vừa mới lớn để vừa làm giúp việc nhà vừa giúp cô nấu ăn.
Thẩm Ngang không định nhờ Dịch Khuynh giúp gì cả, cậu ấn Dịch Khuynh ngồi lên ghế, thu dọn bát đĩa gọn gàng rồi cho vào máy rửa bát, đồng thời dọn sạch sẽ rác trong ngày.
Đến khi làm xong xuôi mọi thứ, Dịch Khuynh thấy rằng thời gian cũng đã muộn, cô chủ động nói lời tạm biệt: "Hay là hai chúng ta cùng đi đổ rác đi? Để chị phụ em một tay."
Thẩm Ngang vui vẻ đồng ý rồi chọn cái túi nhẹ nhất đưa cho Dịch Khuynh: “Vậy chị xách giúp em cái này đi.”
Trước khi ra khỏi cửa, Thẩm Ngang còn lén liếc nhìn điện thoại một cái.
Dịch Khuynh sững sờ nhìn thấy cậu hình như đang bấm gì đó nhưng cô cũng không hỏi gì, cô yên lặng xách túi rác đi vào thang máy cùng Thẩm Ngang.
Thang máy vừa đến tầng một, Dịch Khuynh liền nghe thấy bên ngoài có tiếng cười nói lớn tiếng không kiêng nể ai.
Cô nghi ngờ quay đầu lại hỏi người bên cạnh: “Thẩm Ngang, em có nghe thấy không ?”
Thẩm Ngang mơ hồ “Ừm” một tiếng, nhưng rất nhanh đã bừng tỉnh lại và nói: “Thang máy cách âm không tốt lắm, có lẽ những người bên ngoài đang xem Douyin.”
“Có thể bật nhỏ âm lượng mà…” Dịch Khuynh nhỏ giọng phàn nàn, cô cảm thấy không hài lòng với hành vi thiếu đạo đức chốn công cộng như thế này.
Hai người vừa mới trao đổi xong thông tin liên lạc, nhưng khi Dịch Khuynh vừa lên xe, Thẩm Ngang như thể chợt nhớ ra điều gì đó liền cúi xuống gõ cửa kính xe của cô.
Dịch Khuynh hạ cửa kính xe xuống, thấy cậu chớp chớp mắt, dùng giọng điệu ngây thơ hỏi cô: “Có phải lúc nãy chị nói chị vẫn ở nhà cũ đúng không?”
“Ừm.” Dịch Khuynh suy nghĩ một chút rồi nói: “Khi nào em rảnh thì có thể tới chơi, chỉ cần báo trước với chị một tiếng là được."
Thẩm Ngang cười cười, dùng ngón trỏ gãi gãi gò má, giống như có chút ngượng ngùng: "Trường học của em cũng ở gần đó, trùng hợp nhà cũ cũng không bán. . , em vốn định khai giảng xong liền chuyển đến đó sống cho tiện, nếu vậy thì từ nay về sau chúng ta lại là hàng xóm lầu trên lầu dưới rồi."
Dịch Khuynh kinh ngạc, sau đó lại cười tủm tỉm: “Vậy sau này chị có thể thường xuyên đến ăn chực được không?”
“Đương nhiên là có thể rồi.” Thẩm Ngang cười cười, làm ra một động tác OK: “Em cũng đang muốn nói điều đó đấy, trên đường lái xe cẩn thận, về đến nhà nhớ nhắn tin cho em nhé.”
Vẫy vẫy tay chào tạm biệt Dịch Khuynh, khuôn mặt tươi cười nãy giờ của Thẩm Ngang lập tức liền biến mất.
Cậu đặt bàn tay đang giơ lên xuống, quay đầu nhìn ga-ra đang chất đầy xe, nhớ lại phương hướng giọng nói vừa mới nghe được trong thang máy rồi lập tức nhấc chân đi tới đó.
Quả nhiên hai thiếu niên du côn ăn mặc bảnh bao, trên người đeo đầy phụ kiện kim loại vẫn đang đứng đó đợi cậu.
Nhìn thấy Thẩm Ngang đi tới, người tóc vàng hưng phấn đứng thẳng người: “Thẩm Ngang, vừa rồi cậu làm cái gì vậy? Gọi điện cũng không thèm nhấc máy, tôi ở đây đợi cậu cả buổi. Hôm nay chúng ta đi uống rượu đi, bữa nay có người mời, có rất nhiều em gái xinh đẹp đi theo nữa.”
Anh ta vừa nói vừa bước tới đưa cho Thẩm Ngang một điếu thuốc: "Có muốn hút không?"
“Tôi bỏ thuốc rồi.” Thẩm Ngang quay đầu tránh bàn tay người tóc vàng, thậm chí còn không thèm nhìn điếu thuốc lá đắt tiền: "Cầm đi."
"Sao vậy?" Tên tóc vàng sửng sốt một lúc: "Chẳng phải tửu lượng hút thuốc của cậu chẳng thua kém bất kì ai sao, sao đột nhiên lại bỏ vậy?"
Thẩm Ngang lạnh lùng liếc nhìn anh ta, dáng vẻ trông hoàn toàn không giống như một cậu thiếu niên mười tám tuổi mà trông giống như một con chó hoang muốn ăn thịt người.
Tên đàn ông có mái tóc vàng thấy Thẩm Ngang nhìn mình với thái độ như vậy liền lập tức co người lại theo phản xạ, anh ta xấu hổ rút lại điếu thuốc và mỉm cười xin lỗi.
Một người đàn ông tóc đỏ khác tiến lên xoa dịu mọi chuyện: "Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, không hút thì không hút, bỏ thuốc là tốt, nhưng đừng nói là cậu bỏ rượu luôn đấy? Hay là đến quán rượu vui chơi chút đi?”
Thẩm Ngang không kiên nhẫn đẩy bọn họ ra: “Mấy ngày nay đừng đến chỗ tôi, tôi có việc phải làm.”
"Có chuyện gì vậy?" Tên tóc vàng không vui hỏi: "Còn gì quan trọng hơn việc ra ngoài vui vẻ sao? Nghỉ hè chỉ còn mấy ngày nữa mà cậu cũng chịu ra ngoài chơi, hay là ở bên ngoài tìm được con chó mới nào rồi sao?”
“Anh đang chửi ai đó?”
Tên tóc vàng: "...Mẹ kiếp, tôi có mắng ai sao?”
Thấy tình hình không ổn, tên tóc đỏ lập tức chen vào giữa hai người: “Không, không, không, ý chúng tôi không phải vậy, bây giờ cậu đang bận, có gì chúng tôi sẽ liên lạc với cậu qua điện thoại, cần gì nhớ gọi cho chúng tôi đấy nhé.”
Thẩm Ngang hừ một tiếng coi như đáp lại lời anh ta rồi đi về phía thang máy.
Tên tóc vàng lúc này mới dám thả lỏng, anh ta xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, kinh ngạc nói: “Tôi còn tưởng hôm nay xác suất mình bị đánh là 100%, nhìn cái cách đánh người điên cuồng của Thẩm Ngang, xác suất tôi phải vào viện là cái chắc."
Tên tóc đỏ bực mình tát vào đầu anh ta: "Không phải do cậu đòi ăn đòn sao?"
"Này! Chẳng phải tôi... ai bảo cậu ta không nói chuyện tử tế với tôi, tôi mới không thèm đi hắn gây sự với cậu ta, tại sao cậu ta cái gì cũng tốt!" Tên tóc vàng không phục nói.
Tên tóc đỏ nghe xong lời này liền trầm ngâm: "Nói mới nhớ, vừa rồi cậu có ngửi thấy mùi khói dầu trên người Thẩm Ngang không? Có vẻ giống như mùi trên người vừa mới nấu ăn xong.”
“Hả? Thẩm Ngang? Nấu ăn sao? Làm tôi cười chết có ích lợi gì với anh sao?”
“...Cậu nói đúng, có lẽ là tôi đã suy nghĩ quá nhiều.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT