Dịch Khuynh vừa tan làm đã đến chỗ hẹn với Tôn Dữ.
Tôn Dữ đến còn sớm hơn cô một lúc.
Nhưng chỗ hẹn là do Dịch Khuynh đặt, quản lý nhà ăn lại quen biết cô nên cô vừa đi đến cửa đã được dẫn thẳng đến vị trí mà cô đặt trước.
Trên tay Tôn Dữ chỉ có một cốc nước, trên người anh ta mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và quần tây. Anh ta cẩn thận cài ống tay áo để che giấu hình xăm trên tay.
Dịch Khuynh hoàn toàn không đến muộn nên cô chào hỏi với Tôn Dữ: "Anh đến sớm thế."
"Thật xin lỗi." Tôn Dữ bóp tàn thuốc làm nó rơi xuống: "Tôi cần một chút thời gian để suy nghĩ xem nên kể lại chuyện trước đây như thế nào."
Dịch Khuynh tỏ vẻ hiểu rõ: "Có phải ở cạnh cha tôi làm anh không thể tập trung suy nghĩ được đúng không?"
Tôn Dữ: "..." Có lẽ anh ta không nên nhắc đến chuyện thầy đã tận tâm tận lực chỉ dạy cho anh ta cách làm gián điệp thế nào cho cô nghe.
"Gọi đồ ăn trước đã." Dịch Khuynh nhìn đồng hồ trên tay một chút: "Buổi tối tôi còn phải về nhà sớm nên chúng ta nói chuyện trước đi."
"Ở nhà có người đợi cô hả?" Tôn Dữ hỏi.
Dịch Khuynh vừa mở thực đơn ra xem vừa mỉm cười: "Đúng vậy."
"Tên của cậu ấy là gì nhỉ? Tôi không nhớ cho lắm."
"Là Thẩm Ngang."
Tôn Dữ uống một ngụm nước, vẻ mặt anh ta tỉnh táo: "Đúng đúng, tôi nhớ cậu ấy họ Thẩm."
Dịch Khuynh gọi hai món ăn rồi nhìn Tôn Dữ.
Tôn Dữ hiểu ý dùng tay làm động tác 'cô cứ tự nhiên' rồi nói: "Tôi không kén ăn."
Dịch Khuynh cực kỳ kén ăn lại chọn thêm hai món ăn và một cốc nước nữa: "Anh có uống rượu không? Tôi có đặt rượu ngon ở chỗ này."
"..." Ban đầu Tôn Dữ lắc đầu, nhưng sau đó anh ta lại nói lại: "Vậy cũng được, đúng là hôm nay tôi cần một chút cồn."
"Rót cho anh ấy một ly rượu đi, tôi là người lái xe." Dịch Khuynh nói với quản lý nhà ăn rồi mới đan mười ngón tay đặt lên bàn, ánh mắt cô lại rơi xuống người Tôn Dữ.
Tôn Dữ và Dịch Khuynh nhìn nhau một lúc, ánh mắt anh ta hơi lảng tránh: "Cô muốn hỏi tôi chuyện gì thế?"
"Về chuyện năm ấy, tôi muốn nghe một loạt tất cả những chuyện liên quan đến Thẩm Ngang." Dịch Khuynh từ từ nói: "Thẩm Ngang không muốn nói nên tôi chỉ có thể tìm hiểu chuyện đó từ chỗ anh mà thôi."
Tôn Dữ nhìn xuống đất, anh ta nhẹ nhàng mỉm cười một cách khó hiểu: "Rõ ràng chuyện năm đó hai anh em họ đều tham dự vào, sao cô chỉ hỏi có một người?"
"Anh biết lý do mà, tôi không muốn hỏi người xung quanh em ấy." Dịch Khuynh lạnh nhạt nói.
"Thế chuyện đó cô còn nhớ được bao nhiêu?" Tôn Dữ lại hỏi tiếp.
…
Dịch Khuynh nhận được thư tình không phải chuyện lớn mà cũng chẳng phải là chuyện nhỏ.
Nói nó không phải là chuyện lớn bởi từ trước đến giờ các bạn học nam đều có ấn tượng tốt với Dịch Khuynh. Thỉnh thoảng mọi người sẽ nói chuyện với nhau kiểu 'Người nào, người nào thích Dịch Khuynh' nên không ai cảm thấy đây là chuyện gì to tát cả.
Các nam sinh thích Dịch Khuynh là chuyện đương nhiên bởi cô có khuôn mặt xinh đẹp, thành tích học tập tốt làm người khác có cảm giác cô rất bí ẩn, hơn nữa cô còn thích ở một mình và không muốn chung đụng với mọi người.
Mà nói chuyện này không nhỏ là do bình thường Dịch Khuynh đều từ chối tình cảm của mọi người, nhưng lần này phản ứng của cô không giống với mọi lần.
Chuyện 'Dịch Khuynh nhận thư tình của đàn anh Tôn Dữ lớp mười hai' đã nhanh chóng truyền ra khắp trường.
Đúng lúc họ lại học trong một ngôi trường không quản lý chuyện yêu đương của học sinh, chỉ cần chuyện đó không làm ảnh hưởng đến thành tích học tập và làm hại thân thể của học sinh là được.
Chẳng qua Tôn Dữ là một học sinh đáng lo ngại, còn Dịch Khuynh lại là học sinh trọng điểm trong trường học nên chủ nhiệm lớp phải đến tìm Dịch Khuynh nói chuyện cẩn thận từng li từng tý.
"Dịch Khuynh." Chủ nhiệm lớp nửa muốn nói nửa không. Bà tháo kính xuống lau rồi lại đeo lên, bà nói: "Không phải cô muốn chỉ bảo em nên làm cái này cái kia, mà cô chỉ muốn hỏi em… Cô nghe nói em nhận thư tình của Tôn Dữ à."
Dịch Khuynh gật gật đầu: "Đúng ạ."
"À, sau đó thì sao? Các em muốn…"
"Sau đó em sửa lại lỗi chính tả rồi trả lại cậu ấy." Dịch Khuynh nói.
Chủ nhiệm lớp: "...À, được rồi."
"Sau đó em đưa cho cậu ấy một quyển từ điển Tân Hoa."
"..." Chủ nhiệm lớp lúng túng ho khan một tiếng: "Vậy cậu ta có tức giận hay nói gì quá đáng với em không?"
Dịch Khuynh nhớ lại phản ứng của Tôn Dữ khi đó: "Cậu ta tức giận đến mức khuôn mặt đỏ hết cả lên, nhưng cậu ấy không từ chối nhận cuốn từ điển của em ạ."
Chủ nhiệm lớp cảm thấy bà hoàn toàn không cần lo lắng cho vị học sinh giỏi và xinh đẹp trong lớp này.
"Nếu em muốn yêu đương với cậu ấy, có phải trường học sẽ gọi điện cho cha em nói về chuyện này không ạ?” Dịch Khuynh hỏi chủ nhiệm lớp mình.
"Sao em lại nghĩ thế?" Chủ nhiệm lớp hiền lành hỏi lại: "Em cảm thấy chuyện này ảnh hưởng đến em lớn đến mức phải gọi cha em đến trường nói chuyện, tâm sự ư?"
"Một tháng trước ông ấy đến nước Bangladesh làm phim phóng sự rồi ạ, nên điện thoại của ông ấy không gọi được." Dịch Khuynh tự đưa ra câu trả lời.
Đúng thế, dù trường học có tức giận và gọi điện cho người lớn trong nhà thì cũng không thể liên lạc được với cha Dịch.
Trong danh sách số điện thoại của người giám hộ cho Dịch Khuynh, người đầu tiên là cha Dịch, người thứ hai chính là cha Thẩm.
"Dịch Khuynh này." Chủ nhiệm lớp che lên bìa quyển giáo án dạy học. Bà kiên nhẫn nói: "Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì chuyện mà cô không muốn thấy nhất là học sinh của cô tự làm hại bản thân để trả thù người khác. Có lẽ giờ em đang cảm thấy nó xứng đáng, nhưng sau này nó sẽ khiến em cảm thấy hối hận, thậm chí nó còn biến thành thói quen không tốt và sau này sẽ rất khó sửa nữa."
Dịch Khuynh im lặng ngồi cạnh bàn làm việc một lúc lâu. Sau đó cô hỏi một vấn đề rất bén nhọn bằng giọng điệu trầm lặng: "Vì em vẫn đang là trong độ tuổi vị thành niên nên không được thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài hay sao ạ?"
Chủ nhiệm lớp nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp và hơi ngây thơ của cô, bà nở một nụ cười tự nhiên: "Dù em là người trưởng thành hay nhiều tuổi hơn cô đi nữa thì suy nghĩ của cô vẫn như cũ."
"..." Dịch Khuynh im lặng, mấy giây sau cô mới lên tiếng: "Nếu mẹ em còn sống cha sẽ không thế này."
Chủ nhiệm lớp nhìn cô chăm chú rồi dùng giọng điệu dịu dàng hỏi: "Dịch Khuynh, em đã bao giờ nghĩ đến cuộc sống sau này của mình sẽ thế nào chưa? Có lẽ đợi đến lúc em có thể buông bỏ mọi chuyện, có thể sống độc lập một mình, sẽ có một người đến bù đắp lại sự tiếc nuối này cho em."
"Chuyện sau này thì em không biết." Dịch Khuynh cũng nhìn bà, trong mắt cô lóe lên ánh sáng sắc bén và không chịu khuất phục: "Nhưng em cảm thấy, nếu đã vứt bỏ rồi thì cho dù có mua trở lại thứ đồ đó cũng không hề giống nhau."
Một người tới tuổi thiếu niên rồi vẫn còn cố chấp chứ đừng nói là từ mười hai tuổi Dịch Khuynh đã bắt đầu tự trưởng thành.
Cuối cùng chủ nhiệm lớp cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của cô. Bà đành phải lặp đi lặp lại dặn cô phải chú ý bảo vệ bản thân cho tốt, nếu xảy ra chuyện gì phải báo ngay cho người lớn rồi mới bảo cô trở về phòng học.
Đợi đến khi cô về đến lớp, tiết tự học đã trôi qua được hơn một nửa. Dịch Khuynh vừa về đến phòng học đã thấy Tôn Dữ đang đứng đợi cô ở cửa.
Các học sinh xấu trong trường cao trung thường rất dễ nhận ra, ví dụ như họ để kiểu tóc vi phạm nội quy hoặc là đeo trang sức, trang điểm hoặc không mặc đồng phục của trường bao giờ.
Tôn Dữ chính là kiểu người dễ nhận ra nhất, bởi anh ta nhuộm tóc vàng kim và đeo dây chuyền bằng thép trên cổ, anh ta là kiểu người mà các học sinh khác vừa thấy đã chủ động đi lách qua.
Dịch Khuynh bình tĩnh đến gần Tôn Dữ.
Tôn Dữ thấy cô đến gần thì đứng thẳng người và lấy ra một bức thư tình mới đã ghi đúng chính tả. Anh ta tự tin nói: "Tôi đã ghi lại chính xác rồi."
Dịch Khuynh nhận lấy nhìn lướt qua một lần, đúng là bức thư này không có lỗi chính tả thật.
Cô bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn về phía Tôn Dữ đề nghị: "Để tôi dạy bù cho anh vậy."
Tôn Dữ: "... Dạy bù ư? Cô học kém tôi một lớp mà?"
"Nhưng những kiến thức cần học tôi đều đã học xong." Dịch Khuynh lạnh nhạt nói: "Còn anh đến cả những thứ học được ở sơ trung còn không biết."
Tôn Dữ chỉ có thể tức giận trong sự bất lực.
Sau đó Dịch Khuynh dạy bù cho anh ta rồi mới biết đúng là anh ta không biết gì thật, cô bắt đầu dạy anh ta kiến thức từ sơ trung.
Cứ thế sau khi tan học Dịch Khuynh sẽ dạy bù cho Tôn Dữ. Lúc đầu chỉ có Tôn Dữ học một mình, dần dần tiểu đệ của anh ta cũng vì không có lão đại, không biết làm gì nên họ cũng đến nghe giảng.
Sau đó Dịch Khuynh giống như mở một lớp nhỏ huấn luyện học sinh lớp mười hai tại phòng học lớp mười một, khung cảnh này đã trở thành một cảnh tượng đặc biệt trong trường học.
Chuyện vui ngoài ý muốn đó là phần lớn đám người này đều thi đỗ đại học, mà hậu quả gần nhất chính là Dịch Khuynh ra trường rồi vẫn bị đồn là 'bạn gái của Tôn Dữ.'
Trên đường đi học về, Dịch Khuynh bị một đám tiểu lưu manh chặn đường, cô tỉnh táo gọi điện cho đồn công an cách trường học gần nhất.
—— đúng vậy, may mà thời đó cô đã có điện thoại di động.
Nhờ cuộc điện thoại đó và sự chăm chỉ của cảnh sát nhân dân trong đồn mà Dịch Khuynh chỉ bị chặn lại trong ngõ nhỏ một lúc, không phải chịu bất kỳ sự thương tổn nào.
Dịch Khuynh đeo cặp sách đi theo cảnh sát nhân dân đến đồn công an cho lời khai rồi về thẳng nhà. Lúc đi đến dưới tầng, cô ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện ra Thẩm Ngang đang dán mặt vào cửa phòng trộm nhìn xuống dưới như mọi lần.
Dịch Khuynh đứng nơi xa vẫy tay với cậu.
Cô mới đi lên tầng ba Thẩm ngang đã lao từ tầng trên xuống đón, cậu nắm lấy mấy ngón tay cô: "Hôm nay chị về muộn thế ạ."
"Ừm, do xảy ra một chuyện thôi." Dịch Khuynh chỉ xoa đầu Thẩm Ngang chứ không kể cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
"Thế chị nhanh sang nhà em ăn cơm đi, mọi người đợi chị lâu lắm rồi." Thẩm Ngang kéo cô lên tầng.
"Mọi người vẫn chưa ăn cơm ư?" Dịch Khuynh hơi ngạc nhiên. Hiện tại đã là bảy giờ tối, cô cứ nghĩ mình không kịp ăn chực cơm tối ở nhà họ Thẩm nên đã vào siêu thị mua sẵn mì tôm rồi.
Thẩm Ngang ngẩng mặt lên: "Mọi người đều ăn xong rồi, em bảo mẹ để lại cơm cho em và chị. Như thế em và chị có thể ăn cơm cùng nhau được rồi."
Dịch Khuynh ngồi xổm xuống ôm lấy cậu: "... Cảm ơn em, Thẩm Ngang. Chị cảm thấy sau này em sẽ là một người cha tốt đó."
Vẻ mặt Thẩm Ngang mờ mịt chỉ vào người mình: "Em có thể làm cha ư?"
"Đợi em lớn như cha em bây giờ là được mà." Dịch Khuynh dắt Thẩm Ngang cùng lên tầng: "Em về nhà trước đi, chị cất cặp sách xong sẽ lên ngay."
"Dạ!"
Hôm đó lấy lời khai ở đồn công an xong, Dịch Khuynh cứ nghĩ mọi chuyện đã qua rồi, nhưng kết quả không phải như vậy.
Mấy hôm sau tất cả thành viên trong lớp dạy bù nhỏ của Dịch Khuynh đều không có mặt, chuyện này rất kỳ lạ.
Bình thường dù có chuyện gì đi nữa chắc chắn Tôn Dữ cũng sẽ đến cổ động cho cô.
Thế là Dịch Khuynh đến tìm chủ nhiệm lớp nói rõ mọi chuyện, giao chuyện này cho người lớn xử lý rồi trở về nhà một mình.
Sau đó cô gặp cha Thẩm và mẹ Thẩm đang lo lắng, họ nói hôm nay từ lúc tan học đến bây giờ vẫn chưa thấy Thẩm Việt và Thẩm Ngang về nhà.
Hai người tìm loạn hết cả lên, sau đó mẹ Thẩm nhận được một cuộc điện thoại của người quen ở bệnh viện—— người này nói ba người chẳng liên quan gì đến nhau là Thẩm Việt, Thẩm Ngang và Tôn Dữ cùng được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Trong lòng Dịch Khuynh chợt vang lên tiếng 'lộp bộp.'
—— Thẩm Ngang vẫn luôn giấu cha mẹ cậu chuyện cậu không có cảm giác đau đớn, dù Dịch Khuynh có khuyên can thế nào cậu cũng không chịu nói cho cha mẹ cậu biết.
Tuy Thẩm Ngang đã hiểu Dịch Khuynh không thể có cảm giác đau đớn thay cậu được nhưng cậu vẫn cố gắng không để bản thân mình bị thương. Chẳng qua cậu không muốn thừa nhận mình bị thiếu hụt nên cậu coi chuyện này là bí mật mà cậu muốn giấu kín cả đời.
Lúc Dịch Khuynh vội vàng đến bệnh viện thì Thẩm Ngang và Thẩm Việt đã được chuyển cho bác sĩ chuyên khoa trực ca đêm. Tôn Dữ thì bị ngăn ở bên ngoài phòng cấp cứu, quần áo trên người anh ta toàn là vết máu.
Cha Thẩm và mẹ Thẩm lòng như lửa đốt đi tìm hai đứa bé còn Dịch Khuynh thì đứng lại trước mặt Tôn Dữ.
"Bọn họ nói trong lúc đánh nhau anh đã dùng dao đâm Thẩm Ngang bị thương." Lúc ở trên xe Dịch Khuynh nghe thấy có người nói chuyện điện thoại với mẹ Thẩm như vậy.
Tôn Dữ cúi thấp đầu không nói câu nào.
"Chuyện này là thật ư?" Dịch Khuynh hỏi.
"..."
"Sao mấy học sinh cấp ba như các anh đánh nhau lại liên quan đến Thẩm Việt và Thẩm Ngang?"
"..."
"Tôn Dữ, anh có biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này là gì không? Có khả năng anh sẽ phải ngồi tù đấy."
"..."
Cho dù Dịch Khuynh có hỏi thế nào đi nữa miệng của Tôn Dữ cũng như bị khóa lại vậy, anh ta không mở miệng nói câu nào cả.
Dịch Khuynh đành phải đi tìm người nhà họ Thẩm. Khi cô hỏi được một người đi ngang qua rồi tìm đường đến phòng bệnh thì đúng lúc nghe thấy tiếng Thẩm Ngang: "Là tự cháu không cẩn thận bị đâm vào, không phải anh kia cố ý đâu ạ."
Giọng một người đàn ông xa lạ vang lên: "Bạn nhỏ, cháu có chắc chắn không?"
Một người khác nói: "Cậu ấy còn nhỏ nên có khả năng cậu ấy bị thương quá đau đớn và sợ hãi nên xảy ra tình trạng trí nhớ bị hỗn loạn…"
"Cháu chắc chắn mà." Nghe giọng Thẩm Ngang rất tỉnh táo: "Còn nữa, cháu không cảm thấy đau đớn. Từ lúc cháu nhớ được mọi chuyện thì đã không biết cảm giác đau đớn là gì cả."
"... Bạn nhỏ, ý của cháu là gì?"
"Chính là cháu không thấy đau ạ." Thẩm Ngang nói: "Chú nhìn mà xem, vết thương thế này chạm vào cháu sẽ không thấy đau, chỉ hơi ngứa thôi ạ."
Mọi người trong phòng vì hành động của Thẩm Ngang mà trở nên rối loạn.
Dịch Khuynh đứng ngoài cửa, sự nghi ngờ mọc thành từng cụm nhưng cùng lúc đó cô lại cảm giác như trút được gánh nặng.
Sau chuyện đó, Tôn Dữ vì chuyện đánh nhau và làm trẻ vị thành niên bị thương nên phải gấp gáp chuyển trường sang một thành phố khác. Từ đó về sau anh ta không còn xuất hiện trong cuộc sống của Dịch Khuynh nữa.
Còn về Thẩm Ngang, cuối cùng cậu cũng bắt đầu tiếp nhận trị liệu chính quy liên quan đến việc cậu không có cảm giác đau đớn.
Sự chú ý của Dịch Khuynh dồn hết vào thi đại học và Thẩm Ngang trị liệu, cô quên mất cha Dịch thoải mái tự do và chuyện dạy bù cho Tôn Dữ ra sau đầu.
Đợi đến khi tình trạng của Thẩm Ngang có chuyển biến tốt, cha Dịch mới về nước mạnh mẽ dẫn theo Dịch Khuynh chuyển nhà. Lần đi này vừa đi chính là sáu năm.
Từ đầu đến cuối trong lòng Dịch Khuynh đều cảm thấy chuyện đánh nhau chảy máu ngày ấy rất đáng giá tìm tòi nghiên cứu, nhưng có đánh chết Thẩm Ngang cũng không nói, hỏi Thẩm Việt thì hỏi ba câu cậu ấy đều không biết cả ba nên chuyện này trở thành một vụ án không được giải quyết.
"... Nhưng giờ anh lại xuất hiện nên tôi cảm thấy có thể hỏi lại anh chuyện này." Dịch Khuynh nói: "Tôi cảm giác hình như suy nghĩ của anh đã có sự thay đổi so với trước đây đúng không?"
Tôn Dữ dựa vào thành ghế uống một ngụm rượu, vẻ mặt anh ta u ám không rõ: "... Nhưng tôi không chắc là cô nghe xong có hối hận vì hôm nay đã gặp tôi hay không đâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT