Khi Dịch Khuynh gặp Thẩm Ngang lần đầu tiên thì đối phương chỉ mới sáu tuổi.
Đó là vào mười hai năm trước.
Trên thực tế, ký ức của mười hai năm trước hẳn là có chút mơ hồ, nhưng Thẩm Ngang quá đặc biệt, cho dù trước kia Dịch Khuynh có mắc chứng mất trí nhớ thì cũng chưa chắc quên được.
Khi đó mẹ của Dịch Khuynh vừa qua đời, cô theo cha chuyển đến nhà mới, ở lầu trên là một cặp vợ chồng trẻ rất nhiệt tình với hai cậu con trai nhỏ hơn Dịch Khuynh vài tuổi.
Cha của Dịch Khuynh rất bận rộn với công việc mới, đôi vợ chồng trẻ tốt bụng thấy vậy liền thỉnh thoảng sang giúp chăm sóc Dịch Khuynh.
Con trai cả của nhà họ Thẩm tên là Thẩm Việt, còn con trai út tên là Thẩm Ngang.
Có lẽ vì cả hai đều phát triển muộn nên lúc đó cả hai đều trông rất nhỏ nhắn và dễ thương.
Thẩm Việt từ nhỏ đã lanh lợi, chỉ cần mở miệng là có thể làm cho mọi người vui vẻ, tất cả mọi người cho dù từ tám mươi tuổi hay đến tám tuổi đều nằm trong phạm vi xã giao của cậu nhóc ấy.
Nhưng Thẩm Ngang mới hai tuổi thì khác, tuy cậu nhóc ấy có diện mạo xinh đẹp đến kinh ngạc nhưng rất ít nói và gương mặt cũng hạn chế biểu cảm, không biết có được gọi là kiểu người sống nội tâm hay không, nhưng cậu nhóc ấy chỉ cần đứng một chỗ thôi thì cũng đã thấy "khác biệt" so với các bạn cùng trang lứa.
Vào thời điểm đó, Dịch Khuynh vừa mất mẹ, so với Thẩm Việt vui vẻ và hướng ngoại, cô lại có xu hướng thích ở bên cạnh Thẩm Ngang hơn.
Có lẽ vì lý do này nên cô là người đầu tiên đã phát hiện ra bí mật mà Thẩm Ngang vẫn luôn muốn che giấu gia đình mình.
...Nhưng khi cô rời khỏi Vinh Thành, tình trạng của Thẩm Ngang đã khá hơn, sau nhiều năm như vậy, chắc hẳn là nó đã trở lại bình thường từ lâu rồi nhỉ?
Nhìn qua tính cách cũng thấy cậu ta có vẻ ngày càng gần gũi hơn với những người trong gia đình họ Thẩm.
Dịch Khuynh nghĩ đến đây liền quay đầu nhìn Thẩm Ngang.
Chàng trai vui vẻ mỉm cười đáp lại cái nhìn của cô, mày cao mắt sâu, sống mũi thẳng, dáng vẻ vô cùng thu hút làm cho cô gái bên đường bất chợt đi qua nhìn thấy liền muốn xin số WeChat.
Vừa tới gần chiếc ô tô đậu bên đường, Dịch Khuynh bấm chìa khóa xe, cô đột nhiên hỏi Thẩm Ngang một cách kỳ quái: “Chị nhớ sinh nhật em là vào tháng trước phải không? Em thi bằng lái xe chưa?”
Sau khi tan làm ai cũng đều rơi vào trạng thái cá muối, đến xe cũng làm biếng phải tự lái.
Thẩm Ngang nhìn chùm chìa khóa xe trong tay cô: “...Còn chưa, em dự định mấy ngày nữa mới đi đến trường dạy lái xe.”
Dịch Khuynh thở dài mở cửa xe rồi ra hiệu bảo Thẩm Ngang lên xe.
Thẩm Ngang ngồi ở ghế phụ lái, thân hình to lớn của chàng trai chen chúc trên cái ghế nhỏ xíu, hai chân còn lớ ngớ không biết đặt đâu cho vừa, nhìn qua trông khá chật vật, dáng vẻ đó giống như một chú chim chưa nhận ra mình đã lớn, cố tình muốn chen vào vị trí mình thường ngồi khi còn nhỏ, trông như một con mèo màu cam ngồi xổm trong hộp đựng giày.
Dịch Khuynh có chút thích thú trước dáng vẻ của chàng trai nhưng vẫn xoay người cứu cậu, cô vừa điều chỉnh lại ghế phụ lái vừa giải thích: “Chị không thường xuyên chở người ngồi ở ghế phụ lái.”
Cô kéo ghế lùi ra sau một khoảng, cả cơ thể Thẩm Ngang như vừa trút hết được gánh nặng, cậu thở phào nhẹ nhõm rồi ngượng ngùng nói cảm ơn.
“Chị mới trở về Vinh Thành hai ngày trước, còn chưa có thời gian đi nhìn xem dạo gần đây có thay đổi gì không” Dịch Khuynh lái xe ra khỏi bãi đậu xe: “Em chọn chỗ ăn cơm đi, bữa nay chị mời."
Thẩm Ngang lấy điện thoại di động ra: "Em cũng không thường xuyên ăn ở ngoài, hay chúng ta gọi dianping* đi."
*dianping: ứng dụng giao đồ ăn Trung Quốc.
Dịch Khuynh thở dài, có chút ghen tị: "Bây giờ là kỳ nghỉ hè mà vẫn ăn cơm ở nhà sao?”
Mấy năm nay cô đều sống dựa vào cơm hộp.
Cô luôn phải nỗ lực làm việc chăm chỉ, sau khi tan làm liền rơi vào chế độ cá muối, chuyện tự học nấu ăn gì đó là điều hoàn toàn không thể, cô chỉ có thể dựa vào thiết bị gia dụng thông minh, phần mềm giao đồ ăn và công ty quản gia để quản lý và duy trì cuộc sống của mình. .
“Ừm.” Thẩm Ngang cúi đầu nói: “Em cũng hay tự mình nấu ăn.”
“Thật sao?” Dịch Khuynh ngạc nhiên liếc nhìn Thẩm Ngang trong gương chiếu hậu, đúng lúc thấy cậu đang nhấn phím tắt tiếng điện thoại.
Thẩm Ngang ngẩng đầu lên và nhanh chóng bổ sung: “Nhưng mà vẫn chưa ngon lắm.”
“Như vậy cũng rất tốt rồi” Dịch Khuynh thở dài: “Chị đây còn hoàn toàn không biết.”
“Vậy à…” Thẩm Ngang chớp chớp mắt, cậu đột nhiên lên tiếng: "Hôm nay chị có muốn đến nhà em ăn cơm không? Cha mẹ em mà biết chị về thì họ sẽ rất vui đấy."
“Được thôi.” Thẩm Ngang mấp máy môi: “Nhưng em mới học được không lâu, nếu ăn không ngon, chị nhất định không được cười em.”
Lúc này Dịch Khuynh thật sự có chút kinh ngạc. Cô nghĩ nghĩ một hồi rồi có chút do dự lên tiếng: “Chị đột nhiên tới nhà sẽ không tốt lắm đâu."
“Không có gì không tốt cả, cha mẹ em năm nào cũng nhắc tới chị.” Thẩm Ngang khoa tay múa chân một chút, trên mặt còn mang theo chút oán niệm: “Bọn họ vẫn luôn lải nhải nói rằng muốn có một cô con gái giống như chị."
Dịch Khuynh cảm thấy buồn cười trước biểu hiện của cậu, cô chợt nhớ lại rằng cha mẹ Thẩm đều là những người rất dễ tính, cô khẽ do dự hai giây rồi lập tức gật đầu: "Vậy thì chị cũng nên đi mua một ít quà biếu, đến tay không cũng không hay cho lắm.”
Thẩm Ngang lập tức tắt Dianping, chuyển sang Gaode Map* và nói: “Gần đây có một cái siêu thị, vừa hay em cũng muốn ghé qua đó để mua nguyên liệu làm bữa tối.”
*Gaode Maps: giống Google Map của Google.
Trong khi Dịch Khuynh Chọn đang chọn quà, Thẩm Ngang giả vờ nghịch điện thoại di động sau lưng cô, nhưng thực chất là đang nhấp vào trang trò chuyện của một người và gõ điên cuồng chờ đợi câu trả lời.
Người tên [Thẩm Việt] nhanh chóng trả lời bằng một dấu chấm hỏi.
Thẩm Ngang không rảnh nói nhảm, cậu hơi ngước mắt nhìn bóng lưng Dịch Khuynh, ngón tay tiếp tục tung bay trên bàn phím: [Ở nhà sao? Hay là tối nay rủ cha mẹ cùng đi ăn tối đi. ]
[Được thôi, em muốn ăn cái gì?] Thẩm Việt mang tâm trạng vui sướng trả lời.
[Em không đi.] Thẩm Ngang nhanh chóng gửi tin: [Em muốn đưa Dịch Khuynh về nhà ăn tối, bọn họ sẽ làm lộ tẩy tất cả mất.]
Thẩm Việt: [...Được, cho anh một tiếng đồng hồ.]
Một lúc sau, Thẩm Việt tựa hồ đã cân nhắc kỹ càng, cậu ta cẩn thận gửi lại một tin nhắn: [Chẳng phải từ nhỏ anh đã nói chữ "ngoan" này không hợp với tính cách của em mà em cứ muốn giả vờ sống như thế, ý anh còn có nghĩa là, em có thể giả bộ một ngày, nhưng liệu em nghĩ mình có thể giả bộ suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày được không?]
Thẩm Ngang nhíu mày, cậu mất kiên nhẫn nhắn thêm ba từ kèm một kí hiệu rồi nhấn nút gửi tin: [Anh quản em?]
Gửi xong tin nhắn này, cậu liền khóa màn hình điện thoại, liếc nhìn thời gian hiển thị trên màn hình rồi bước về phía Dịch Khuynh: “Ý này không tồi, nghe mẹ em nói gần đây cha em bị thiếu canxi.”
Cậu dừng lại cách cô một khoảng không nhỏ cũng không lớn nhưng vừa đủ để người khác nhận ra mối quan hệ giữa hai người không hề xa lạ.
Dịch Khuynh dường như cũng đang đồng tình và tiếp thu ý kiến của cậu, cô đi sang một quầy khác để chọn thứ tiếp theo cần mua.
Thẩm Ngang đi theo nhìn cô chằm chằm, cảm giác hưng phấn khi có thể gặp lại cô vẫn chưa nguôi ngoai, cậu liếm chân răng có chút ngứa ngáy, đầu lưỡi đặt ở trên răng nanh cắn một cái để kìm nén sự thôi thúc tiến thêm nửa bước lại gần Dịch Khuynh vào sâu tận đáy lòng.
Không được. Cậu không thể để Dịch Khuynh phát hiện ra bộ mặt thật của mình.
Dịch Khuynh thích kiểu người nào, Thẩm Ngang sẽ trở thành kiểu người đó.
"Anh trai em đâu? Hiện tại cậu ấy vẫn ở Vinh Thành chứ?" Dịch Khuynh vẫn chưa phát giác ra cảm xúc bất thường của cậu, cô bình tĩnh quay đầu lại hỏi.
“Thẩm Việt sao?” Thẩm Ngang nở một nụ cười ôn hòa: “Vẫn ở Vinh Thành, nhưng sở thích của anh ấy rất phong phú, cho dù nhận được quà gì anh ấy cũng sẽ rất vui vẻ.”
Thẩm Ngang cố tình kéo dài thời gian đi dạo siêu thị với Dịch Khuynh, sau khi biết được khẩu vị và thói quen ăn uống của cô, nhận thấy cũng đã hơn một giờ đồng hồ, hai người lúc này mới ra khỏi siêu thị.
Và dĩ nhiên Dịch Khuynh là người quẹt thẻ, cô cũng không yêu cầu cậu trả tiền.
Thẩm Ngang thản nhiên đưa tay cầm lấy túi tái chế trong tay Dịch Khuynh, lấy lý do chính đáng lên tiếng: “Nếu chị đã trả tiền thì em đây sẽ trả lực.”
Sau khi lên xe, Thẩm Ngang mở điện thoại di động lên liền nhìn thấy Thẩm Việt vừa gửi tới một tin nhắn "Đã ra ngoài", cậu đọc xong liền không thèm trả lời, trực tiếp dẫn đường Dịch Khuynh về nhà mình.
Dịch Khuynh nhìn lộ trình trên điện thoại di động của cậu: "Mọi người mới chuyển nhà à?"
"Ừm." Thẩm Ngang thản nhiên hỏi: "Còn chị thì sao? Lần này chị đến đây công tác à?
"Không, chị mới chuyển công tác tới đây, vừa hay nhà cũ vẫn chưa bán.” Dịch Khuynh mỉm cười như thể nhớ lại quá khứ, cô liếc nhìn Thẩm Ngang đang thắt dây an toàn: “Lúc trước khi rời đi chị đã rất lo lắng cho em, hiện tại thấy em như vậy cũng làm chị an tâm phần nào."
“…” Thẩm Ngang ngừng lại một chút, gãi má cười nói: “Dù sao cũng đã qua bao nhiêu năm rồi.”
Dịch Khuynh nghiêm túc suy nghĩ: “Chắc cũng đã qua năm hay sáu năm rồi nhỉ?”
“Là sáu năm.” Thẩm Ngang không cần suy nghĩ liền có thể nói ra thời gian khi cô rời đi.
"Đã lâu như vậy sao." Dịch Khuynh khởi động xe: "Khó trách em đã cao lớn như vậy, nếu không phải vừa rồi em hỏi chị, có lẽ chị cũng không nhận ra em."
Thẩm Ngang vẫn nghiêng đầu nhìn Dịch Khuynh như thể đang cố bù đắp lại khoảng thời gian sáu năm ba tháng không được gặp cô, cậu thèm thuồng nhìn từ những móng tay tròn trịa và sạch sẽ của cô cho đến đầu đầu lông mi nhuộm màu nâu vàng dưới ánh mặt trời lặn.
Sau khhi nhìn vài giây, lúc này cậu mới kiềm chế thu hồi ánh mắt rồi thản nhiên nói: "Chị cũng đã thay đổi không ít, cho nên em ở trong cửa hàng đứng nhìn hồi lâu mới dám tiến lên dò hỏi.”
‘Thật vậy sao?” Cô vừa soi gương vừa thở dài nửa đùa nửa thật nói: “Mọi người đều nói chị trông giống hồi cấp hai, có lẽ đó chỉ là một câu nói lịch sự ở nơi làm việc mà thôi."
Thẩm Ngang nở nụ cười: “Không hẳn là một lời nói giỡn đâu. Chỉ một cái liếc mắt em đã nhận ra chị, nhưng em không thực sự dám tin rằng em có thể gặp lại chị ở Vinh Thành vì vậy em mới do dự một lúc."
"Vài năm tới có lẽ chị sẽ ở đây." Dịch Khuynh giơ ngón trỏ lên và làm một cử chỉ ngăn cản: "Nhưng bây giờ là giờ tan sở, chị sẽ không nói về bất cứ điều gì liên quan đến công việc sau khi hết giờ làm việc đâu đấy."
"Em hiểu mà." Thẩm Ngang ngoan ngoãn gật đầu.
Nếu ai đã từng nghe đến cái tên "Thẩm Ngang" có mặt ở đây nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu trước mặt Dịch Khuynh, ắt hẳn bọn họ sẽ không tin đây là "Thẩm Ngang" cáu kỉnh và bạo ngược và có lẽ sẽ bật cười thành tiếng.
Nhưng Thẩm Ngang không quan tâm đến người khác.
Cậu chỉ cần lừa được Dịch Khuynh là tốt rồi.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Ngang đi lên phía trước dùng một tay mở cửa, trịnh trọng hô to: “Con về rồi.”
Mọi thứ trong nhà đã được cậu an bài từ trước nên đương nhiên sẽ không có ai đáp lại.
Dịch Khuynh đi phía sau cúi đầu nhìn thấy trên đất có mấy đôi dép lê: “Mọi người ra ngoài hết rồi sao?”
Thẩm Ngang giả vờ “kinh ngạc” lấy điện thoại di động ra: “Để em gọi điện thoại hỏi một chút.”
Cậu trực tiếp bấm số của Thẩm Việt, đồng thời lấy đôi dép lê nữ chưa xỏ ra cho Dịch Khuynh đi rồi hào hứng dẫn cô vào nhà.
Dịch Khuynh quay đầu nhìn lại một chút liền bắt gặp dáng vẻ giống như đang muốn gác máy của cậu.
Thẩm Ngang thấy cô nhìn sang liền lập tức giả vờ là Thẩm Việt ở đầu dây bên kia đã bắt máy: "A lô? Anh trai, sao em không thấy anh ở nhà?"
Trùng hợp thay, Thẩm Việt bên kia cũng vừa nhấn nút tiếp máy, cậu ta vừa nghe giọng nói của em trai mình liền trầm mặc hai giây: "Để anh tính xem, đã bao nhiêu năm rồi em chưa bao giờ nói ra một tiếng “anh trai” này, lần này đột nhiên nghe thấy làm anh nổi hết cả da gà."
Thẩm Ngang không để ý đến lời phàn nàn của anh trai thân thương của mình: "Hai người bọn họ đang bận công tác sao, anh đang đi liên hoan với bạn học à?"
Thẩm Việt càng bất lực: "Cứ cho là vậy đi."
Thẩm Ngang giả vờ tỏ vẻ “tiếc nuối”: "Em vốn định mang về nhà cho mọi người một bất ngờ."
"Cảm ơn em trai, anh hy vọng rằng một ngày nào đó anh thực sự có thể tận mắt chứng kiến điều bất ngờ này." Thẩm Việt càng nói càng chân thành: "Em cẩn thận kẻo làm lộ bất ngờ đó đấy nhé."
Thẩm Ngang cười nhạo trong lòng.
Anh ta khinh thường công sức công sức luyện tập bao lâu nay của cậu sao?
Cậu trực tiếp cúp điện thoại của Thẩm Việt, quay đầu lại nhìn Dịch Khuynh với vẻ mặt ủy khuất: “Bọn họ không thể quay lại, chúng ta mua nhiều đồ ăn như vậy nhưng không lại không thể ăn cùng nhau.”
Dịch Khuynh lộ rõ vẻ do dự một lúc: "Uh..."
"Em thậm chí còn cố ý chọn những món ăn mà chị thích để chị kiểm tra kỹ năng nấu nướng của em." Thẩm Ngang thở dài: "Thật lãng phí quá."
Đôi mắt của Dịch Khuynh nhìn vào túi mua sắm trong tay Thẩm Ngang một hồi lâu, cô cân nhắc một lúc rồi nói: “Nếu chị đã nhận lời mời em ăn tối thì tối nay đành phải ở lại ăn tối với em rồi.”
Thấy mục đích đã đạt được, Thẩm Ngang liền bật cười hớn hở: "Đương nhiên là được rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT