Vào ngày đầu tiên Thẩm Ngang rời đi, Dịch Khuynh không ăn đồ ăn chế biến sẵn mà Thẩm Ngang để trong tủ lạnh mà lại lén lút gọi một phần gà rán, đôi khi còn gọi thêm thêm một cốc trà sữa.
Có lẽ bởi vì lâu lắm rồi không ăn mấy loại thực phẩm thiếu dinh dưỡng này, mấy ngày nay lại còn ăn nhiều đến mức bụng no căng nên không thể tránh khỏi đến tối lại bị đau bụng.
Vì thế buổi tối về nhà cô lại lén lút uống thuốc dạ dày.
Ngày hôm sau, cô lại uống thuốc tiếp.
Trong ba ngày, lại uống thêm hai bịch nữa.
Sau khi bệnh dạ dày thuyên giảm và không còn khó chịu nữa, Dịch Khuynh ngồi xổm trước hộp đựng thuốc thường ngày, thoáng chốc rơi vào trầm tư.
Cô cố ý sắp xếp trái phải, nhưng tục ngữ có câu không bột đố gột nên hồ, nên cô cũng không có cách nào khiến bốn bao thuốc dạ dày kia trở lại nguyên vẹn mà không bị Thẩm Ngang phát hiện.
Thế là Dịch Khuynh lại gọi người đi mua cho cô loại thuốc dạ dày này, sau đó trộn vào bốn bịch thuốc kia.
Ngày mai chỉ cần mang mấy thứ này đến văn phòng ném vào ngăn kéo tủ là có thể tiêu hủy bằng chứng.
Như vậy cô sẽ không sợ bị Thẩm Ngang phát hiện nữa.
Sau khi Dịch Khuynh làm xong tất cả, tự lau đi nước mắt cay đắng của bản thân, cô chợt nhớ lại những chuyện thời thơ ấu, khi đó cha Thẩm mẹ Thẩm đều đã ra ngoài, cô cùng Thẩm Việt và Thẩm ngang chơi Tiểu Bá Vương trên máy chơi game.
Nghĩ được một nửa, cô lại đột nhiên nhớ tới câu nói của Hạ Tòng Chi “Không thoát khỏi ảnh hưởng thời thơ ấu”, cô đột nhiên thu lại nụ cười đang treo trên môi .
Đâu phải ai cũng có cho mình một tuổi thơ đẹp mà không hối tiếc đâu?
Dịch Khuynh đóng hộp đựng thuốc lại, chụp một tấm ảnh cỏ mèo gửi cho Thẩm Ngang.
[Dịch Khuynh]: Cao hơn rồi.
[hình ảnh ]
[Thẩm Ngang]: ăn ngon không? Trong tủ lạnh chắc vẫn còn đủ đồ ăn, tối nay em sẽ về.
Dịch Khuynh vốn dĩ đang lười biếng nằm trên sô pha không muốn đi làm, thấy tin nhắn Thẩm Ngang gửi đến, cô đột nhiên nhảy dựng lên: Tủ lạnh!! Đồ ăn! Mới ăn! Một nửa!!
Đang lúc Dịch Khuynh đang cân nhắc xem ai sẽ là người may mắn tiếp theo nối tiếp sự nghiệp nấu cơm giúp cô thì điện thoại di động của cô chợt đổ chuông.
Là điện thoại cá nhân của cô.
Dịch Khuynh vừa mới nói chuyện với Thẩm Ngang nên cô theo bản năng không thèm nhìn tên người gọi trên màn hình liền nhấc máy: “Huấn luyện xong rồi sao?”
“Huấn luyện cái gì?” Trong điện thoại phát ra tiếng cười trầm thấp của cha Dịch: “Con đang chờ điện thoại của ai đấy?”
“…Cha?” Dịch Khuynh kinh ngạc.
Cô thực sự ngạc nhiên, một người ngày thường vốn mất tăm mất tích chỉ có thể dựa vào bưu thiếp để xác định vị trí một, hai tháng trước lại đột nhiên gọi cho cô.
Dịch Khuynh đặc biệt nhìn số người gọi trên điện thoại di động của mình, ông vẫn sử dụng số trong nước, điều đó có nghĩa là ông có thể đã về nước rồi.
“Surprise!” Cha Dịch hoan hô nói: “Cha đang ở Dung Thành, hôm nay có thể cùng con đi ăn cơm đấy, đi ăn món mì cá đù nhỏ chiên vàng con thích nhất được không?”
Dịch Khuynh: “……” Cá đù vàng, cá đù vàng, lại là cá đù vàng.
Cô thở dài: “Không cần đâu, buổi tối con nấu cơm rồi, cha có thể tới nhà con cùng ăn cơm…”
Từ từ.
Dịch Khuynh đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
Cha Dịch không phải là một cái thùng cơm số 2 vô cùng hoàn hảo sao!
“Cha đang ở khách sạn nào vậy? Chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi.” Dịch Khuynh nhanh chóng sửa lại lời nói của mình.
“Này, ai bảo cha đang ở khách sạn?” Cha Dịch thầm chịu đả kích.
“Con đặt chỗ rồi gửi cho cha, cha trực tiếp đi tới chỗ đó là được.” Dịch Khuynh đi tới gần tủ lạnh, cô nói tiếp:“Giữa trưa con tới tìm cha nhé.”
Nói xong cô liền cúp điện thoại, hình như cô còn nghe thấy cha cô đang nói chuyện gì đó, nhưng vì cô cúp máy quá nhanh nên cũng không nghe rõ.
Dịch Khuynh nhìn chằm chằm điện thoại hai giây.
Quên đi, người đã mấy năm không gặp chắc chắn cũng không có gì quan trọng để nói đâu.
Điều quan trọng bây giờ là lấy đồ ăn Thẩm Ngang đã chuẩn bị sẵn ra sửa sang lại một chút rồi đem đến cho cha Dịch.
Dịch Khuynh bắt chước các nữ giám đốc trong công ty làm dấu thánh lên hộp thức ăn trong tủ lạnh: "Xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ ăn uống lành mạnh. Không phải lỗi của tôi đâu, là do bánh kem, gà rán, đồ uống có ga quá hấp dẫn. Kẻ thù quá mạnh, không có Thẩm Ngang, tôi không thể đánh lại bọn nó."
Dịch Khuynh đã nhờ Lục Thần Dã đặt giúp khách sạn, đây là chuyện nhỏ đối với cậu chủ Lục, anh ta đã đặt một khách sạn năm sao cách phòng làm việc của Dịch Khuynh không xa.
Buổi trưa khi Dịch Khuynh cầm hộp đồ ăn ra ngoài, cô tình cờ gặp một nữ quản lý, người nọ ngạc nhiên hỏi cô: "Cô mang theo cái gì vậy?"
“…” Dịch Khuynh trầm mặc một lúc, khó mở miệng nói ra đáp án chân thật: “Cha tôi mới về nước nên tôi mang đồ đến cho ông ấy.”
Nữ quản lí tự động hiểu đó là đồ dùng sinh hoạt hàng ngày: "Ồ, vậy là buổi chiều cô xin nghỉ à?"
“Đưa đồ xong tôi sẽ quay lại.” Dịch Khuynh lắc đầu: “Buổi chiều tôi còn có cuộc họp xử lý dự án lớn nữa.”
Trên mặt nữ quản lý lộ vẻ đồng tình: “… Chúc cô may mắn.”
Khi Dịch Khuynh lái xe đến khách sạn đã thấy cha Dịch mặc trên người áo sơ mi Hawaii và một chiếc quần đùi quá khổ đứng trước cửa khách sạn hăng hái vẫy tay thu hút sự chú ý của cô, cả hai tay ông đều giơ lên trên đầu, vẫy vẫy theo hình vòng cung, trông giống như một đứa trẻ.
Nói cách khác, người đàn ông này từ đầu đến cuối trong ký ức của Dịch Khuynh luôn trông như thế này, như thể ông không lớn lên chút nào.
Dịch Khuynh nhấn nút mở cốp xe, cảm nhận được chút thăng trầm cuộc đời từ tận đáy lòng.
Có người nói rằng một người đàn ông có tính cách như vậy, bản tính không thích bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì, ông có thể là một người cha ân cần hàng ngày ở nhà chăm sóc cho Dịch Khuynh sao?
Khi Dịch Khuynh còn nhỏ đã từng rất hận ông, mặc dù hiện tại cô vẫn chưa ủng hộ những việc ông làm.
Nhưng cô đã học cách hòa giải với quá khứ của mình, không còn bị ám ảnh bởi việc người đàn ông này liệu có yêu cô như con gái hay không, liệu tình yêu này có vượt quá mong muốn "tự do" của ông ấy hay là không.
Dịch Khuynh không còn cần phải tìm kiếm tình yêu, sự chấp thuận và ý nghĩa tồn tại từ cha cô nữa.
Nhưng nói ra thật xấu hổ, việc theo đuổi sự "tự do" này dường như đã ngấm vào máu thịt của cô.
Cha Dịch cầm chiếc túi trong cốp xe ra, ông phấn khích chạy tới ghế lái, nhìn qua cửa sổ kính xe hỏi cô: "Đây là cái gì?"
"Đồ ăn chế biến sẵn” Dịch Khuynh hạ cửa sổ xe xuống và nói: “Con đã đặt cho cha một phòng, trong đó có một căn bếp nhỏ, cha có thể tự nấu ăn, hoặc nhờ đầu bếp của khách sạn tới giúp cũng được, nếu thế cha sẽ phải trả thêm tiền đấy."
Cha Dịch trợn tròn mắt, tựa cằm lên cửa sổ xe của Dịch Khuynh: "Không phải con nói sẽ đến ăn cùng cha à? Lâu như vậy không gặp, con không nhớ cha chút nào sao?"
“Con bận lắm, cảm ơn.” Dịch Khuynh chỉ vào tay ông: “Chờ cha ăn xong chỗ này rồi, con sẽ bớt chút thời gian đưa cha đi ăn cơm, cứ như vậy nhé, con đi trước đây.”
Cô đẩy đầu cha mình ra khỏi cửa sổ bằng một ngón tay rồi từ từ nâng cửa sổ lên.
“Chờ đã, chờ đã!” cha Dịch kêu to: “Cha lần này trở về Trung Quốc không chỉ có một mình, còn dẫn theo một người, cha còn định giới thiệu cho hai đứa biết nhau!”
Dịch Khuynh đành phải hạ cửa sổ xe xuống: “Là ai vậy?”
“Học trò của cha.” Cha Dịch tự hào nói: “Chỉ hơn con một tuổi, và cậu ấy là một thiên tài về máy ảnh đấy.”
Cha Dịch là một nhiếp ảnh gia tự do thuộc hàng lão luyện.
Ông đã nhiều năm không nhận học trò chứ đừng nói là mở lớp, quý lắm là đến trường đại học giảng dạy một hai buổi.
“Học trò của cha?” Dịch Khuynh nhướng mày: “Cha thích anh ta như vậy, tính cách anh ta có giống cha không?”
"Ha ha ha..." Cha Dịch gãi gãi đầu, ánh mắt có chút xấu hổ đảo qua đảo lại: "Không! Tính cách của cậu ấy hoàn toàn khác với cha, nhưng cậu ta bây giờ có cũng chút giống con đó. Cậu ấy cũng không thích nói nhiều."
Dịch Khuynh: "..."
Trên thực tế, người duy nhất có thể làm cô tức giận ngoài giờ làm việc chính là người trước mặt cô đây, thực sự đấy.
"Trùng hợp hơn nữa rất đặc biệt là cậu ấy cũng lớn lên ở Dung Thành, hình như trước đây cậu ta học cùng trường cấp ba với con đó?" Cha Dịch nói một hơi không nghỉ, còn chưa kịp đợi Dịch Khuynh trả lời thì đã thấy ông cao hứng vẫy tay về phía cửa khách sạn: "Tôn Dữ, đến đây, nhanh lên."
Học trò của cha cô lại đây, hơn nữa đây lại là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Dịch Khuynh không muốn thất lễ, cô vội sửa sang lại đầu tóc một chút rồi mở cửa xe.
Chỉ là cái tên Tôn Vũ này nghe có vẻ hơi quen...
Dịch Khuynh vừa ngẩng đầu đã va phải ánh mắt của người đàn ông.
Có chút quen thuộc, nhưng không giống như lúc nhìn thấy Thẩm Ngang.
Dịch Khuynh đưa tay ra: "Xin chào, tôi là Dịch Khuynh."
Đúng như dự đoán, người đàn ông này trầm mặc ít nói lẳng lặng nắm lấy tay cô, giống như những gì cha Dịch đã nói, anh ta chỉ nói tên của mình: "...Tôn Dữ."
"Đây là con gái của tôi, tôi đã nói với cậu rồi, con bé rất xinh đẹp, là một mỹ nhân không góc chết đúng không? Con bé thừa hưởng tất cả ưu điểm của vợ chồng tôi mà - lúc tôi nói cậu còn không tin, còn nói gì mà đã nhìn thấy qua người đẹp nhất thế giới, bây giờ có phải tin lời tôi nói rồi không?"
Cha Dịch vỗ mạnh vào vai người đàn ông: "Dịch Khuynh, đây là học trò của cha, theo học cha hơn một năm, nhưng phải mất một thời gian nữa mới có thể xuất sư."
Dịch Khuynh gật đầu: "Rất vui được gặp anh, hôm khác chúng ta cùng đi ăn cơm nhé."
Đối với những ai đã từng lăn lội xã giao ngoài xã hội đều biết đến câu nói "Hôm khác cùng nhau ăn tối" có ý nghĩa gì, thực ra cũng chẳng có ý tứ mời mọc gì ở đây cả, chỉ đơn giản muốn thể hiện cho đối phương là "Tôi muốn kết thúc cuộc trò chuyện này ở đây".
Nhưng đối với những người không quen thuộc với xã giao xã hội thường sẽ làm lơ hàm ý của nó.
“Tại sao phải là hôm khác?” Cha Dịch chống nạnh nói: “Đúng lúc hôm nay cha có mang theo đồ ăn, chúng ta nhân tiện vào khách sạn ăn luôn đi, Dịch Khuynh này, phòng con đặt thực sự tốt thật đó. Nó lớn lắm, con thường ở trong phòng khách sạn lớn như vậy sao?”
“Không có, công ty sẽ đặt sẵn phòng cho con.” Dịch Khuynh lạnh lùng nói.
Về vấn đề đặt phòng cho cha Dịch, nguyên do đầu tiên là do đại thiếu gia Lục Thần Dã vốn có thói quen sinh hoạt xa hoa như vậy, hai là do Dịch Khuynh yêu cầu có thể tự nấu ăn trong phòng, và thứ ba là... không muốn cha mình ngủ ở ngoài đường, vì vậy cô hy vọng rằng ông có thể thỏa mái tận hưởng đến vui trời quên đất trong khách sạn càng lâu càng tốt.
Khi Dịch Khuynh nói xong, ông chợt liếc nhìn sang Tôn Dữ bên cạnh nãy giờ không nói gì.
“Cùng ăn đi nào…” Cha Dịch đã ngoài năm mươi tuổi, trong lời nói của ông mang theo ý làm nũng.
Dịch Khuynh thở dài, cô nhìn xuống đồng hồ: "Con chỉ còn rảnh một tiếng nữa thôi."
Cha Dịch cổ vũ: "Đi thôi nào, nấu ăn thôi!"
Dịch Khuynh đưa chìa khóa xe cho nhân viên giữ xe của khách sạn, vẻ mặt dữ tợn: "Cha làm đi, con chỉ biết ăn thôi."
“Ừ…Cha có thể nướng BBQ không?” Cha Dịch nghẹn ngào: “Không được cũng không sao, Tôn Dữ nấu ăn rất giỏi, giao cho cậu ấy đi!”
Đối mặt với ánh mắt dò xét của Dịch Khuynh, Tôn Dữ cứng nhắc gật đầu.
“Không sao, đồ ăn đều đã chế biến sẵn rồi, chỉ cần nấu một chút là có thể ăn.” Dịch Khuynh trấn an Tôn Dữ.
Dù sao Thẩm Ngang cũng biết cô không giỏi việc nhà nên đã tận tâm chế biến sẵn những đồ ăn cho cô để cô không cần phí tâm vật lộn với chúng.
Cha Dịch ngâm nga một giai điệu mà ông không biết của nước nào rồi đi lên phía trước, Dịch Khuynh thông báo cho Lục Thần Dã chuẩn bị trước tài liệu cuộc họp và cách bố trí liên lạc của phòng họp rồi mới bước theo sau.
Cô hoàn toàn không nhận thấy rằng Tôn Dữ đi phía sau đã bước ngang hàng với cô từ lúc nào.
Khi Dịch Khuynh vừa tắt màn hình, Tôn Dữ chợt lên tiếng: "Cô không nhớ tôi à?”
Dịch Khuynh nghiêng đầu nhìn anh ta, lễ phép cười: “Nghe cha tôi nói trước đây anh sống ở Dung Thành, chẳng lẽ chúng ta đã từng gặp nhau sao?”
Người đàn ông nhìn cô với vẻ mặt bình thản, như thể đang nói chuyện không đâu với người lạ bên đường, nhưng ánh mắt dưới cặp kính không gọng kia lại hiện lên một tia lo lắng.
"Khi cô học năm thứ hai ở trường trung học… tôi là người đã gửi bức thư tình cho cô." Anh ta nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT