Cô đánh giá người đàn ông đeo kính này từ trên xuống dưới. Cô không thể tin được đây chính là học sinh hư trước đây ngày nào cũng trốn học, đánh nhau còn xăm hình cực kỳ nổi bật trên tay nữa.
"Hình xăm của anh đâu?" Cô vô thức hỏi.
Tôn Dữ sửng sốt một chút rồi mới cởi cúc, kéo ống tay áo sơ mi trắng lên một đoạn. Trên cánh tay anh ta vẫn còn hình xăm mà anh ta xăm lúc đầu óc nóng lên thời thiếu niên ngông cuồng.
Dịch Khuynh nhìn hình xăm, cô vô thức mỉm cười: "Thứ như hình xăm này đã xăm rồi thì rất khó xóa đi đúng không?"
"Trên đời còn rất nhiều thứ khác cũng vậy." Tôn Dữ cúi đầu thả ống tay áo xuống.
"Thang máy đến rồi" Cha Dịch đứng ở cửa thang máy phía xa lớn tiếng chào hỏi: "Hai người lại lén lút nói gì sau lưng tôi thế?"
May mà người trong sảnh không nhiều lắm, nếu không chứng xấu hổ của Dịch Khuynh lại tái phát ngay tại chỗ mất.
"Lát nữa chúng ta nói tiếp." Cô quay sang phía Tôn Dữ gật gật đầu rồi mới đi về phía thang máy.
"... Nói cách khác là cô vẫn đồng ý nói chuyện với tôi à?" Tôn Dữ đuổi theo cô.
"Thế à." Dịch Khuynh thản nhiên trả lời: "Anh cũng thấy rồi đấy, lúc nãy suýt nữa thì tôi quên mất anh là ai."
Đúng lúc này hai người đi đến cửa thang máy nên Tôn Dữ không nói chuyện nữa.
Tới lúc ăn cơm trưa, cha Dịch ngạc nhiên vì độ ngon của đồ ăn mà Dịch Khuynh mang đến: “Mấy năm rồi cha không về nước, giờ mấy cửa hàng bán đồ ăn đều ngon thế này à? Đồ ăn này con mua ở cửa hàng nào thế? Cha muốn đến xem chuyện buôn bán của họ mỗi ngày!”
“Đồ ăn này không phải mua ở cửa hàng nào cả, là có người làm cho con.” Dịch Khuynh thản nhiên nói.
Thế nên tất cả chỗ đồ ăn này đều được làm theo khẩu vị của cô.
Cha Dịch ngơ ngác nhìn thoáng qua tay Dịch Khuynh: “Trên tay không có nhẫn mà nhỉ, con có bạn trai rồi à?”
Dịch Khuynh chợt cảm thấy dường như cô lại trở về ngày ấy của năm lớp mười một.
—— Lúc đó cô muốn chứng minh cho cha là cô cũng được người khác yêu thích, thế nên mới có chuyện cô hờn dỗi rồi nhận một phong thư tình toàn lỗi chính tả.
Cũng vì thế mà cha Dịch vừa hỏi câu này, Dịch Khuynh đã không suy nghĩ mà trả lời ngay: “Không phải bạn trai ạ, bọn con mới đang sống chung thôi. Trong nhà hết chỗ ở rồi nên con mới đặt khách sạn cho cha đó.”
Lộp bộp, một miếng thịt kho tàu rơi vào trong bát.
Tôn Dữ đặt đũa xuống, khuôn mặt anh ta không có ý gì là xin lỗi cả: “Thật xin lỗi, tôi bị trượt tay.”
"Cha không đồng ý!" Cha Dịch hoảng sợ: "Sao con chưa bao giờ nói gì với cha về chuyện này?”
"Con có muốn nói cũng không liên lạc được với cha.” Dịch Khuynh bình tĩnh ăn cơm.
Cha Dịch vội đến mức dận chân: “Con… Con có thể gửi thư cho biên tập của cha mà!”
"Nếu con quyết định kết hôn thì con sẽ gửi tin tức này cho biên tập của cha.”
"Dịch Khuynh, con bị thằng nhóc hỗn láo bên ngoài nào làm hư rồi!” Cha Dịch đấm đấm ngực.
"Không, là do con đã trưởng thành, không cần làm gì cũng phải có sự đồng ý của cha thôi ạ.”
Cha Dịch bị Dịch Khuynh hờn dỗi ba câu liên tục, ông lập tức bại trận không nói được câu nào, hoặc cũng có thể là ông quá tức giận. Ông trợn mắt, vứt bỏ đũa rồi ngồi trên ghế sô pha ôm đầu gối phụng phịu.
Dịch Khuynh không quan tâm đến người cha ruột cáu kỉnh của mình. Cô quay sang nói với Tôn Dữ: "Anh ăn nhiều vào, không cần để phần cho ông ấy."
Tôn Dữ im lặng gắp miếng thịt vừa rơi vào bát, anh bỗng nhiên hỏi: "Nghe cô nói vậy nghĩa là cô có ý định kết hôn với cậu ta à?"
Cha Dịch ngay lập tức muốn hét lên "Cha không đồng ý." Nhưng Dịch Khuynh vừa lạnh nhạt liếc qua thôi ông lại tức giận im lặng. Hai bên má ông phồng lên tỏ vẻ "Cha rất tức giận, đến dỗ cha nhanh lên."
Dịch Khuynh đã miễn dịch với bộ dạng này của ông. Cô thản nhiên quay người lại rồi bình tĩnh nói: "Rất có khả năng, chẳng qua hiện tại cậu ấy vẫn chưa đến tuổi đăng ký kết hôn."
Chiếc đũa trên tay Tôn Dữ ngừng lại.
Anh nhìn chằm chằm Dịch Khuynh mấy giây mới bình tĩnh trở lại: "Là một trong hai người bạn nhỏ năm đó đúng không?"
Dịch Khuynh không ngờ Tôn Dữ vẫn nhớ rõ chuyện này.
Nhưng chuyện này chẳng có gì phải giấu diếm cả, cô gật đầu trả lời: "Đúng vậy."
Tôn Dữ không hề do dự, anh ta nhanh chóng đoán ra: "Chính là cái người không sợ đau đớn kia."
"... Đúng thế."
Nghe được câu trả lời của Dịch Khuynh, Tôn Dữ cười gằn. Trên khuôn mặt vốn đang bình tĩnh của anh ta chợt hiện lên sự ngỗ nghịch không chịu trói buộc thời niên thiếu, dường như hình xăm bị che dưới ống tay áo anh ta cũng muốn chui ra ngoài vậy.
"Tôi cũng đoán thế, hoàn toàn không có gì bất ngờ cả." Anh ta cầm đũa kẹp miếng thịt thành hai nửa giống như đang ngũ mã phanh thây nó vậy.
Cha Dịch bỗng nhiên chen vào: “Trước đây hai người từng quen biết nhau à?”
“Cha không cần biết chuyện này, chú Thẩm và dì Thẩm đã xử lý xong xuôi rồi.” Cha Dịch đang định hỏi tiếp thì Dịch Khuynh ngắt lời: “Đúng lúc, Tôn Dữ này, nhân lúc anh đang về nước, chúng ta ăn một bữa cơm đi. Tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”
"..." Tôn Dữ từ từ nhìn sang cha Dịch một chút, muốn hỏi ý kiến của ông.
Cha Dịch tức giận: "Dù sao chúng ta về nước là để nghỉ ngơi, thời gian là của cậu thì cậu hoàn toàn có thể tự sắp xếp. Con gái tôi muốn đi đâu, lúc nào làm gì đến lượt tôi sắp xếp chứ!”
"Chọn ngày không bằng đúng ngày." Tôn Dữ gật đầu với Dịch Khuynh: "Tối hôm nay luôn nhé?"
Dịch Khuynh hơi cau mày, cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
Sáng nay Thẩm Ngang vừa gọi điện cho cô nói hôm nay cậu sẽ trở lại Dung Thành, được rồi.
Cậu tập huấn lâu như vậy chắc hẳn rất mệt mỏi, cứ để cậu nghỉ ngơi thêm một ngày cho khỏe. Tối về cô tiện đường mang cho cậu ít quà là được.
Thế nên Dịch Khuynh gật đầu đồng ý: “Được rồi.”
…
[Dịch Khuynh: Tối nay chị có việc, em không cần làm cơm tối cho chị đâu.]
[Thẩm Ngang: Em có mang một phần thịt bò khô mà lúc trước chị khen ngon về, nó được làm ngay tại nơi sản xuất đó.]
[Dịch Khuynh: !! Em nhớ để dành đợi chị về nhà rồi ăn nhé!]
[Thẩm Ngang: Được ạ, khoảng mấy giờ chị về thế? Để em làm thêm gì đó cho bữa tối.]
[Dịch Khuynh: Chắc khoảng bảy rưỡi chị bắt đầu về, em cứ làm trước tám giờ nhé.]
[Thẩm Ngang: Em biết rồi. Chị bận chuyện của công ty ạ?]
Dịch Khuynh nhìn chằm chằm tin nhắn này một lúc. Cô do dự không biết nên nói thật hay nói dối, sau đó cô cau mày quyết định nói: [Ừm, là bữa tiệc thường niên của công ty. Chị ăn cơm ngay trong công ty thôi.]
Mặc dù Tôn Dữ không phải đồng nghiệp của cô, bữa cơm này cũng không phải liên hoan gì. Nhưng cô không biết giải thích rõ ràng với Thẩm Ngang về buổi gặp mặt này thế nào nữa.
Không phải vì Dịch Khuynh và Thẩm Ngang đang ở chung, cũng không phải vì Tôn Dữ từng đưa thư tình cho Dịch Khuynh.
Mà là chuyện hôm nay Dịch Khuynh muốn nói với Tôn Dữ có liên quan đến Thẩm Ngang.
Kết thúc cuộc trò chuyện này rồi Dịch Khuynh mới nghĩ đến vấn đề tiếp theo là ‘Có nên nói sự thật cho Thẩm Ngang hay không.’
Dịch Khuynh đóng giao diện trò chuyện rồi nhìn về phía Lục Thần Dã: “Anh chuẩn bị xong hết chưa?”
Lục Thần Dã quay màn hình máy tính bảng lại đưa cho Dịch Khuynh, động tác của anh ta thành thạo hơn trước nhiều: “Tất cả đều ở chỗ này, mười phút nữa hội nghị sẽ bắt đầu.”
Dịch Khuynh ừ một tiếng. Cô nhận máy tính bảng, đưa điện thoại cho Lục Thần Dã bảo quản rồi đứng lên rời khỏi phòng họp.
Lục Thần Dã cẩn thận cất điện thoại của Dịch Khuynh đi rồi vô thức nhìn thoáng qua tầng dưới.
Lúc kết thúc thời gian nghỉ trưa, anh ta đúng lúc thấy Dịch Khuynh và hai người đàn ông khác đứng chung một chỗ ở dưới tầng.
Một người tuổi khá lớn rồi, nhìn giống như bậc cha chú còn một người khác chắc bằng tuổi Dịch Khuynh, nhìn người nọ cũng không giống người thân của Dịch Khuynh cho lắm.
Khi ánh mắt Lục Thần Dã dừng lại trên người người đàn ông kia, người nọ cũng đứng đằng xa nhìn anh ta một cái.
Thế mới nói, thỉnh thoảng trực giác của đàn ông với tình địch tiềm tàng cũng rất chính xác. Anh ta vừa nhìn đã biết: Người kia thích cô.
Lục Thần Dã chỉ mất có một giây là đoán ra được.
Thẩm Ngang cũng thế, mà người đàn ông kia cũng vậy.
Mặc dù hiện tại Lục Thần Dã chỉ đơn thuần muốn làm công việc trợ lý này nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến chuyện anh ta từng muốn kết hôn với Dịch Khuynh. Anh ta muốn đứng phía sau xem thử cảnh đối đầu của Thẩm Ngang và người đàn ông kia.
Cậu muốn có thêm một bình dấm Sơn Tây của lão Trần không?
…
Thẩm Ngang cũng coi như đủ tư cách đứng trong đội ngũ giáo viên.
Cậu sắp tốt nghiệp rồi nên mới tham gia đợt tập huấn lần này, thật ra cũng có thể coi như sinh viên cũ như cậu đến hướng dẫn cho những sinh viên mới và cổ vũ sự sùng bái của các đàn em trong trường học.
Thế nên dù Thẩm Ngang không muốn đi cũng bị ba vị huấn luyện viên ép buộc dẫn đi.
Tuy cậu đã chuẩn bị xong hết đồ ăn cho Dịch Khuynh… Nhưng nói thật thì Thẩm Ngang cảm thấy Dịch Khuynh sẽ không ngoan ngoãn ăn đồ ăn tốt cho sức khỏe lắm.
Dù sao nếu không có người trông chừng Dịch Khuynh sau giờ làm việc thì cô có thể lười biếng tới mức cả ngày nghỉ đều không ăn cơm.
"Cậu có việc gấp à?" Trợ giáo đứng bên cạnh thấy động tác của cậu thì hào phóng xua tay: "Thế cậu cứ về trước đi."
Thẩm Ngang ngạc nhiên chưa đến nửa giây. Cậu gật đầu với trợ giáo một cái rồi xoay người đi lấy đồ của mình.
Thấy vậy người đứng phía sau vội than thở: "Ôi trợ giáo, tôi cũng muốn về sớm!"
"Cậu tiếp tục huấn luyện cho tôi, không thì tham gia huấn luyện cấp độ cao hơn nhé."
"Sao thầy lại bất công thế!"
Từ hơn một tiếng trước Thẩm Ngang đã chuẩn bị sẵn tâm lý căn phòng biến thành một đống hỗn độn, nhưng cậu không ngờ căn phòng vẫn được coi là sạch sẽ.
Chắc chắn là người máy dọn rác đã rất vất vả.
Thẩm Ngang mở ống đựng túi rác ra nhìn thoáng qua, lúc cậu đi còn một nửa ống túi đựng rác nhưng giờ đã bị dùng hết.
Có lẽ Dịch Khuynh đã vứt đi khá nhiều rác.
Thẩm Ngang mới đi lại trong phòng khách một lúc đã phát hiện dưới bàn trà thiếu mất một đôi găng tay dùng một lần.
Cậu lật mặt trên lên xem là tên của một quán bán tôm.
Thẩm Ngang hừ nhẹ, cậu đặt chứng cứ phạm tội của cô lên bàn trà và quét dọn vệ sinh khoảng một tiếng.
Trong lúc dọn dẹp cậu còn tìm được hai đôi đũa dùng một lần có vỏ ngoài không giống nhau, rõ ràng cô không chỉ gọi đồ ăn bên ngoài một lần, nhưng khá nhiều đồ ăn trong tủ lạnh lại không thấy đâu cả.
Số lượng thuốc dạ dày trong hộp vẫn đầy đủ, chẳng qua là có mấy gói thuốc có ngày sản xuất không giống các gói khác.
Thẩm Ngang cầm mấy gói thuốc dạ dày cô bỏ thêm vào hộp, cậu buồn cười lắc đầu: Dịch Khuynh lớn thế này rồi sao lại có tật giật mình y hệt trẻ con thế này.
Đợi Thẩm Ngang dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, tắm rửa và và làm xong một chiếc bánh ngọt Thụy Sĩ thì cũng chỉ mới có bảy giờ.
Thẩm Ngang xem điện thoại, lại nhìn về phía đồng hồ treo tường đang chạy.
Cậu quyết định đến công ty Dịch Khuynh đón cô tan làm.
Cậu còn tiện tay cầm chiếc bánh ngọt Thụy Sĩ vừa đặt trong tủ lạnh để giữ hình dạng cho nó, cực kỳ có thành ý.
Cậu gọi xe để lát nữa Dịch Khuynh có thể ngồi ghế phụ ăn bánh ngọt.
Thẩm Ngang vừa ngâm nga một bài hát vừa đi ra ngoài, cậu còn cầm theo chìa khóa dự phòng của căn phòng tầng trên nhà Dịch Khuynh.
Thẩm Ngang sợ ngồi tàu điện ngầm sẽ làm bánh ngọt bị xô đẩy xộc xệch và bị tan ra ngoài trời nên cậu còn đặc biệt gọi một chiếc xe.
Đợi chiếc xe cậu gọi đi đến một cột đèn xanh đèn đỏ trước tòa nhà làm việc của Dịch Khuynh thì cậu mới gọi điện thoại cho cô.
Dịch Khuynh nhanh chóng nghe máy: "Em thế nào rồi? Bên chị sắp kết thúc rồi, chị đang chuẩn bị trở về ngay đây."
"Vẫn chưa xong ạ?" Thẩm Ngang đặt khuỷu tay lên cửa sổ xe, cậu nhìn xuyên qua cửa kính nhìn lên phòng làm việc trên tầng của Dịch Khuynh. Khóe miệng cậu vô thức nở nụ cười: "May mà em không bỏ lỡ. Em huấn luyện xong lâu rồi nên đúng lúc đến đón chị tan làm. Em sắp đến nơi rồi đây."
"Sắp đến rồi à?" Dịch Khuynh dừng một chút mới hỏi tiếp: "Khoảng bao lâu nữa thì em đến? Để chị xuống dưới đón em."
Thẩm Ngang im lặng tính toán xem nếu cậu lên tầng ngăn cản Dịch Khuynh đang định ra ngoài, làm cô giật mình ở cửa thì cần khoảng bao nhiêu thời gian, cậu nói: "Khoảng mười phút nữa ạ."
"Nhanh vậy à…? Chị biết rồi, em đứng dưới tầng đợi chị một chút. Chị làm làm nốt chuyện bên này rồi sẽ xuống ngay."
Đúng lúc Thẩm Ngang tạm biệt Dịch Khuynh và tắt máy thì xe cũng dừng lại ở ven đường.
Cậu quay người lại đúng lúc gặp một vị đồng nghiệp nữ của Dịch Khuynh và Lục Thần Dã đi ra từ văn phòng. Trên mặt hai người là sự mệt mỏi do vừa tăng ca xong.
"Thẩm Ngang à?" Nữ quản lý nhận ra Thẩm Ngang, cô ấy ngạc nhiên: "Cậu tìm đến Dịch Khuynh hả? Nhưng Dịch Khuynh vừa tan làm đã đi…"
Vẻ mặt Thẩm Ngang trở nên nặng nề.
Lục Thần Dã bỗng nhiên ngắt lời nữ quản lý: "Lúc nãy ở trên tầng tôi vừa thấy cô ấy vẫn đang gọi điện thoại mà."
Nữ quản lý ngạc nhiên quay lại nhìn Lục Thần Dã.
"Tôi là trợ lý của cô ấy nên tất nhiên là tôi biết chuyện này rồi." Lục Thần Dã bình tĩnh nói tiếp.
Khuôn mặt nữ quản lý hiện lên nụ cười xã giao: "...À, do tôi nhầm lẫn ấy mà. Thẩm Ngang à, ngại quá. Do trong tổ tôi nhiều hạng mục quá. Hay cậu gọi điện hỏi lại cô ấy xem sao? Dù sao nếu cậu gọi điện Dịch Khuynh cũng nghe máy rất nhanh mà."
Đợi hai người kia rời đi sắc mặt Thẩm Ngang mới trở nên khó coi. Cậu quen thuộc nhấn thang máy lên tầng.
Giờ mới có bảy rưỡi nên trong tòa nhà này, những người làm ở công ty truyền thông và công ty sản xuất trò chơi vẫn thường xuyên đi qua đi lại. Trên cổ họ đeo thẻ công tác, nhìn bộ dạng của họ thì chắc còn lâu họ mới được tan làm.
Nhưng rất ít người sử dụng thang máy nên Thẩm Ngang đúng lúc gặp được một cái thang máy không có ai cả. Cậu bước vào thang máy ấn số tầng là âm hai.
Thẩm Ngang từng đến công ty Dịch Khuynh rất nhiều lần nên cậu biết chỗ để xe của cô ở ngay tại khu b2.
Cậu thấy chỗ để xe BK-52 thuộc về Dịch Khuynh trống không, chiếc Maserati của Dịch Khuynh không hề có ở đây.
Một tay Thẩm Ngang cầm bánh ngọt Thụy Sĩ, một tay cậu đút túi. Cậu lạnh lùng đứng bên cạnh chỗ đỗ xe một lúc lâu rồi mới nhìn và đi về phía thang bộ thoát hiểm.
Cầu thang phòng cháy nối thẳng lên tầng một, chẳng qua hầu hết mọi người đi làm đều tình nguyện đợi thang máy mười phút cũng không muốn đi một tầng thang bộ nên tần suất nó được dùng là rất thấp.
Vị trí của thang bộ phòng cháy rất kín đáo, còn có thể nhìn thấy chỗ đỗ xe của Dịch Khuynh và gần thang máy nhất.
Thẩm Ngang đứng đó bảy, tám phút mới thấy xe Dịch Khuynh xuất hiện ở phía xa. Cô vội vàng rẽ một cái vào nơi đỗ xe của mình, lúc chen vào cô chiếm mất một nửa ô để xe bên cạnh.
Chiếc Maserati còn chưa dừng lại hẳn Dịch Khuynh đã tắt động cơ. Cô vội đóng cửa xe, chạy thẳng đến chỗ thang máy dùng sức ấn phím thang máy lên tầng.
Thẩm Ngang nhìn một loạt động tác của cô rồi nhìn thoáng qua xe cô.
Chiếc xe đã khóa lại, bên trong không có ai.
... Hoặc là nói, hiện tại không có ai ở trong.
Dù sao Dịch Khuynh đã lừa cậu, cũng giống như việc cậu ngụy trang trước mặt cô vậy, đều có lý do khó nói.
Thẩm Ngang quay đầu đi lên cầu thang phòng cháy. Cậu lên tầng một của tòa nhà còn nhanh hơn Dịch Khuynh một chút.
Lúc Dịch Khuynh lao ra từ trong thang máy thì đã thấy Thẩm Ngang đã đứng ở gần thang máy đợi cô.
"Làm gì đã đến mười phút, em đến sớm hơn mà." Dịch Khuynh phàn nàn.
Thẩm Ngang nghiêng đầu nhìn cô một cái. Cậu nhấc tay vuốt mấy sợi tóc rối rơi trên má cô ra sau tai: "Chị đi thang máy mà cũng vội vàng tới mức đó ư?"
"Bởi vì em nói là em đến đây mà." Dịch Khuynh oán trách.
"Bữa tiệc thường niên như thế nào ạ?" Thẩm Ngang hỏi.
Dịch Khuynh đang cúi đầu nhìn hộp bánh ngọt Thụy Sĩ trong tay cậu nên cô trả lời hơi chậm: "... Nó vẫn như mọi khi thôi."
Thẩm Ngang mỉm cười, cậu nhìn chằm chằm Dịch Khuynh trả lời qua loa và đang đặt hết sự chú ý trên bánh ngọt. Cậu nói: "Vậy sau này còn 'bữa tiệc thường niên' nào nữa không ạ?"
Nếu Dịch Khuynh không nói thì cậu sẽ coi như không biết chuyện gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT