Hạ Tòng Chi là em họ của Dịch khuynh, ban đầu hai người không tiếp xúc nhiều, nhưng những năm gần đây, vì lĩnh vực công việc có liên quan nên họ đã trở nên thân thiết hơn trước rất nhiều.
Trong số các mối quan hệ xã hội của Dịch Khuynh, Hạ Tòng Chi là người duy nhất không biết Thẩm Ngang, lại là người khá thân thuộc với cô để cô có thể thản nhiên “xin ý kiến” về một chủ đề nhạy cảm như vậy.
Sau khi nghe Dịch Khuynh thuật lại, Hạ Tòng Chi suy nghĩ một lúc lâu trước khi nói: “Em nghĩ chị có thể tiếp tục quan sát. Dù sao thì trước đây hai người cũng từng sống chung dưới một mái nhà và ít nhiều cũng có giữ khoảng cách với đối phương, nhưng bây giờ cảm giác về khoảng cách cuối cùng cũng đã bị xóa bỏ nên cảm thấy hơi khó chịu trong một khoảng thời gian ngắn là điều bình thường.”
“Chị có chút lo lắng.” Dịch Khuynh dừng một chút: “Liệu cậu ấy có thấy được chị khác thường không, sau đó cậu ấy lại suy nghĩ lung tung thì sao?”
“Suy nghĩ lung tung… ý của chị là?” Hạ Tòng Chi hỏi ngược lại.
“Ví dụ như… chị đang lừa cậu ấy không?” Dịch Khuynh cũng không quá chắc chắn.
Cô đã quen với việc dồn hết sức lực và suy nghĩ của mình vào công việc, những chuyện ngoài công việc không thích thì không cần nghĩ đến nữa nên lâu dần, khi gặp phải những vấn đề mà cô không muốn nghĩ đến, cô sẽ không phí tâm suy nghĩ cho mệt mỏi đầu óc.
Điều này cũng có thể coi như là một cách để tiết kiệm năng lượng.
“Không phải là chị đang quan tâm cậu ấy hơn chính mình sao.” Hạ Tòng Chi không nói gì: “Mà em vừa rồi nghe chị nói, có lẽ như cậu ấy cũng không phải là kiểu người tế nhị.”
Dịch Khuynh cúi đầu và suy nghĩ một lúc.
Thẩm Ngang dường như không có kiểu tính cách đó. Cậu vui vẻ và hòa nhã, tính tình tốt, ngoại trừ việc bơi lội, dường như cậu đều dành toàn bộ thời gian ở nhà cô, và cậu dường như không có gì để phiền não cả.
Vậy thì cô lấy cái lý do gì để suy diễn rằng Thẩm Ngang có thể suy nghĩ lung tung quá nhiều?
Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua Thẩm Ngang nói “Chị muốn nuốt lời sao?”
Giọng điệu lúc đó của cậu có chút kỳ quái chăng?
Hay là vì điều gì khác?
Hạ Tòng Chi phân tích một cách hợp lý như một bác sĩ qua điện thoại: “Dịch Khuynh, chị biết đấy, đây là một dấu hiệu rất nguy hiểm... khi chị vẫn còn phóng chiếu những cảm xúc thời thơ ấu vào cuộc sống trưởng thành của mình, điều đó có nghĩa là chị vẫn chưa loại bỏ được ảnh hưởng của thời thơ ấu đâu.”
Dịch Khuynh có chút buồn cười: “Tuổi thơ của chị thì có ảnh hưởng gì chứ?”
“Gần như là chị bị ảnh hưởng của việc tự trưởng thành một mình.” Hạ Tòng Chi nói.
“Khi còn nhỏ chị còn có chút bận tâm, nhưng bây giờ thì không, chị cũng rất bận rộn với công việc riêng của mình.” Dịch Khuynh nói.
“Nhưng chị thích cảm giác mỗi khi về nhà đều thấy có người đợi mình ở nhà.”
Dịch Khuynh sửng sốt một chút, bắt đầu toát mồ hôi lạnh: “Ý của em là...”
“Đúng vậy, chính là chị nghĩ như vậy đấy.”
“Chị coi cậu ấy là người nấu cơm giống cha hay mẹ chị sao?” Dịch Khuynh kinh ngạc.
“...” Hạ Tòng Chi trầm giọng nói: “Gỗ mục không khắc được, bùn nhão không chống được tường.”
Cô ấy nói xong liền cúp điện thoại một cách vô cùng tàn nhẫn và lạnh lùng.
Dịch Khuynh tự hành hạ mình vài phút, cầm điện thoại ngẩn người hồi lâu, đúng lúc này Thẩm Ngang vừa mở cửa đi vào, vẻ mặt cậu vẫn còn có chút ủ rũ: “Em muốn ra ngoài đi trung tâm huấn luyện khoảng ba bốn ngày, chị ở nhà một mình có sao không ạ?”
Câu nói đi vào tai trái rồi ra ngoài tai phải của Dịch Khuynh, cô hoàn toàn không nghe Thẩm Ngang nói gì mà nghiêm túc nhìn cậu từ đầu đến chân, từ chân đến đầu.
Thẩm Ngang: “... Chị sao vậy?”
“Em... cái đó, cái đó...” Dịch Khuynh liếm liếm môi, lấy hết can đảm: “Em có nghĩ là chị xem em như là người nấu cơm cho chị chứ?”
Thẩm Ngang thở ra một hơi, thả lỏng cơ bắp: “Cái gì nấu cơm cơ ạ?”
“Đúng vậy, bởi vì trước đây chị không có người nhà đi cùng, cho nên chị chỉ...” Dịch Khuynh khua tay múa chân, càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng: “Chị tìm em...”
Vừa mới nói hai câu, Thẩm Ngang đã đi đến trước mặt cô.
Cậu cúi đầu nhìn Dịch Khuynh một lúc, cụp mi cười rồi quỳ xuống trước mặt cô: “Vậy trong lòng chị đang suy nghĩ gì?”
Dịch Khuynh muốn nói không có.
Nhưng không biết là vì trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cô cảm thấy suy đoán này hình như chọc vào một góc khuất trong lòng mình.
Vì vậy, cô không có cách nào để nói “không”.
“Nếu chị nghĩ rằng chị cần người ăn tối cùng, em sẽ là người ăn cùng chị, nếu chị không cần người ăn tối cùng, thì em cũng sẽ không.” Thẩm Ngang hơi ngẩng đầu nhìn Dịch Khuynh và nói: “Chỉ cần nó là những gì chị nghĩ, chị có thể làm bất cứ điều gì chị muốn.”
Ánh mắt cậu trong veo, khóe miệng lộ ra ý cười, trên mặt không có một tia miễn cưỡng nào.
Đó là những gì mà cậu nghĩ.
Dịch Khuynh và Thẩm Ngang nhìn nhau một lúc, sau đó cô dùng hai tay ôm mặt và nghiêng người về phía trước, cẩn thận quan sát khuôn mặt này thực sự có chút quá mê luyến.
Mắt của Thẩm Ngang quả thật có hình phượng, lông mày đen rậm, sống mũi cao thẳng, nhưng cánh mũi không rộng nên khi còn trẻ nhìn luôn có chút nữ tính thanh tú, sau khi cậu lớn lên sẽ không nhìn nhầm được nữa.
Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy rõ ràng từng đường viền môi của cậu, có một chút nổi bật dưới sự khúc xạ của ánh sáng.
Nếu vuốt từ dưới lên trên phần tóc mai và cằm, có thể cảm nhận được một chút râu đâm vào đầu ngón tay.
Trên người không có mỡ thừa nên đường phân chia góc hàm dưới gọn gàng rõ ràng, tràn đầy khí chất thanh xuân.
... Ở trường, cậu nên là người bạn trai mà hầu hết các cô gái muốn thấy nhất.
Nhưng trong bốn năm đại học, Dịch Khuynh chưa bao giờ nghe Thẩm Ngang nhắc đến tên cô gái nào cả.
Thẩm Ngang đột nhiên nói: “Nghe nói nhìn nhau bốn phút có thể tăng cường sự thân mật cho đôi bên đấy.”
Dịch Khuynh buông tay ra và búng trán cậu: “Mối quan hệ giữa chúng ta đã rất thân thiết rồi.”
Cô chưa kịp thu tay lại đã bị Thẩm Ngang giữ lại.
Thanh niên vừa ngây thơ vừa nghi ngờ hỏi: “Chị thật sự cảm thấy quan hệ của chúng ta đã rất thân thiết sao?”
Ngón tay cái của cậu ban đầu nắm chặt cổ tay Dịch Khuynh, sau đó dọc theo lòng bàn tay của cô trượt xuống vài cm, giữ nguyên ở vị trí bắt mạch.
Trong suốt quá trình đó, ánh mắt của Thẩm Ngang thậm chí không rời khỏi khuôn mặt của Dịch Khuynh dù chỉ một giây.
Dịch Khuynh cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, khó chịu phát ra một tiếng “ừm” khe khẽ, cố gắng điều chỉnh nhưng không có tác dụng gì.
“Còn rất nhiều thứ chưa làm mà.” Thẩm Ngang nói.
“... Rất nhiều thứ gì?”
Trên mặt Thẩm Ngang vẫn còn sót lại một chút nụ cười, nhưng sau khi Dịch Khuynh thấp giọng hỏi “rất nhiều thứ gì”, cuối cùng cậu lại đột nhiên thu lại nụ cười.
Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi Dịch Khuynh có thể nhìn thấy sự thay đổi nhỏ nhất trong đáy mắt của Thẩm Ngang, sự rung động nhẹ của đôi đồng tử màu nâu đen và thứ gì đó sâu thẳm bên dưới bất giác khiến cô rùng mình.
Thời gian như bị kéo dài vô tận, Dịch Khuynh trở nên kích động vô cớ trong cái bẫy thời gian không biết có dừng lại này không.
Ngay khi Dịch Khuynh cảm thấy mình nên chủ động cắt ngang cuộc trao đổi ánh mắt này, bên ngoài đã có người bấm chuông cửa: “Xin chào, đồ ăn đã được giao đến tận cửa...”
Dịch Khuynh không biết vì sao lại thở phào nhẹ nhõm, cô giống như bị bỏng nhanh chóng nhảy khỏi ghế sô pha, chân không thèm mang giày chạy nhanh ra mở cửa: “Chúng tôi đến đây!”
Dịch Khuynh đã mua ba túi lớn nguyên liệu tươi, bao gồm thịt gia cầm, trứng, rau và trái cây.
Cô vừa lấy một túi, Thẩm Ngang từ phía sau đã vươn tay cầm lấy hai túi còn lại: “Cảm ơn.”
“Em vừa nói là sẽ đi trung tâm huấn luyện sao?” Dịch Khuynh đột nhiên nhớ tới nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi bị lọc ra: “Vậy chị mua nhiều như vậy...”
“Em sẽ làm trước một phần cho chị, phần còn lại sẽ giữ tươi và đông lạnh trong tủ lạnh.” Thẩm Ngang đặt cả hai túi vào một tay, và tay kia kiểm tra biên lai, sắp xếp một cách có trật tự: “Khi nào em về thì em sẽ làm tiếp, nó sẽ không bị hỏng.”
Dịch Khuynh nhìn cậu: “Đột nhiên chị cảm nhận được sự tin tưởng mà những người khác trong công ty cảm nhận được khi nghe chị sắp xếp công việc.”
Thẩm Ngang buồn cười.
Bầu không khí trong cả căn phòng đột nhiên trở lại thoải mái như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Dịch Khuynh đặt chiếc túi nhựa bên cạnh tủ lạnh, vô thức nhéo ngón tay, như thể cô vẫn có thể cảm nhận được cái gai nhỏ từ tóc mai của Thẩm Ngang.
Điều này ngay lập tức khiến Dịch Khuynh phải suy nghĩ lại: Chẳng lẽ các vận động viên tiết ra nhiều hormone hơn nên râu mọc nhanh hơn?
Khi tắm rửa trước khi đi ngủ vào buổi tối, Dịch Khuynh đã quen với việc chen chúc trong cùng một phòng tắm với Thẩm Ngang, cô bắt đầu vô tình nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngang trong gương.
Thẩm Ngang bắt đầu cầm bàn chải đánh răng bóp kem đánh răng, cuối cùng nhịn không được, đặt bàn chải đánh răng điện xuống, nói: “Chị sao vậy?”
Dịch Khuynh chọc chọc vào mặt cậu, sờ soạng từ dưới lên trên một cái: “Chị còn tưởng rằng râu người cũng giống như cỏ mèo, một đêm có thể mọc ra rất nhiều, thật là thần kỳ.”
Thẩm Ngang: “...”
Cậu dùng lòng bàn tay che mặt ngửa ra sau, hít sâu một hơi chậm rãi thở ra, sau đó cúi đầu bình tĩnh nói: “Sáng nay chị không phát hiện ra sao?”
“Không.” Dịch Khuynh lắc đầu: “Chiều nay chị mới để ý.”
Thẩm Ngang không nói gì, nhét bàn chải đánh răng có kem đánh răng siêu mát lạnh vị bạc hà gấp đôi vào miệng.
Sáng hôm sau, Dịch Khuynh tiếp tục quan sát về mèo... không, phải là về sự phát triển của râu.
Thẩm Ngang bất lực chống đầu gối và nửa cúi xuống để Dịch Khuynh có thể quan sát cận cảnh tốt hơn.
Sau khi so sánh chiều dài sáng nay với chiều dài trong ký ức, Dịch Khuynh tự tin với kết luận của mình: “Nó thực sự giống với cỏ mèo.”
Thẩm Ngang: “... Em có thể đứng lên được không?”
Dịch Khuynh dùng cổ tay gãi má cậu.
“Có hơi thô.” Cô nói một cách trung thực.
Thẩm Ngang thở dài, đặt bàn chải đánh răng của Dịch Khuynh vào tay cô: “Dịch Khuynh, hôm nay là thứ hai, dậy đi nào.”
Dịch Khuynh tỉnh dậy như vừa mơ một giấc mơ, như thể một nửa linh hồn vẫn còn ở trên giường, cô đột nhiên bị đánh thức.
Cô đau đớn cúi xuống giả vờ khóc lóc: “Chị không muốn đi làm đâu...”
Thẩm Ngang vỗ vỗ sau đầu cô: “Không sao, hôm nay chị không tăng ca, về đến nhà có thể ăn món thịt tươi ngâm mà em vẫn nói rồi.”
Dịch Khuynh cảm thấy có chút động lực để đi ra ngoài, cô vừa đánh răng vừa rơm rớm nước mắt, than thở không thành tiếng: “Công việc thật đúng là địa ngục.”
“Vâng, vâng, kiếm tiền và nuôi sống một gia đình là một công việc khó khăn.”
Vào ngày thứ Hai địa ngục, không một công nhân nào muốn đi làm, và Dịch Khuynh còn tệ hơn những người khác.
Khi cuối cùng cô đã hoàn thành một ngày làm việc và trở về nhà, cô phát hiện ra rằng Thẩm Ngang không có ở nhà.
Mùi thơm của thực phẩm tươi ướp muối thoang thoảng trong không khí, và chiếc soong điện đặt trong bếp để giữ ấm đang sủi bọt.
Bên cạnh soong là một tờ giấy do Thẩm Ngang để lại, nói rằng lịch học đã thay đổi, nên cậu sẽ đi trung tâm huấn luyện sớm hơn một ngày, cậu dã chuẩn bị đồ ăn kỹ càng để cô có thể ăn no và không cần phải ăn tạm cái gì đó để đối phó.
Dịch Khuynh đặt tờ giấy nhớ sang một bên, ăn tối với lòng biết ơn và chơi trò chơi nửa ngày, cuối cùng xuống lầu đến cửa hàng thú cưng gần nhất bên cạnh khu tập thể để mua một hộp dụng cụ trồng cỏ mèo rồi quay về nhà.
...
Thẩm Ngang ngồi trên xe buýt nhận được tin nhắn từ Dịch Khuynh, cô gửi cho cậu hình ảnh một chậu đất với những hạt giống dày đặc bên trong.
[Thẩm Ngang: Đây là cái gì?]
[Dịch Khuynh: Cỏ mèo.]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT