Hai người ngồi cạnh nhau ở đầu giường và nói rất nhiều về những chuyện từ thời thơ ấu của bọn họ.
Cả hai người đều nhớ ra một số chuyện, có chuyện thì Dịch Khuynh nhớ, có chuyện thì Thẩm Ngang nhớ, quá trình lật giở ký ức giống như xem một cuốn album ảnh, hai người cùng nhau quay về thời gian trước đó.
“Chị đã từng nói với em điều này.” Thẩm Ngang khép hờ mắt nói: “Khi xem phim “Cuộc đời của hạt thông bị ghét”.
“Chị còn đưa đứa nhóc như em đi xem phim này...” Dịch Khuynh hoang mang tự nhủ: “Công việc giám hộ tạm thời quá thiếu thốn.”
“Chị nói, chị cảm thấy được người khác yêu mình là một chuyện rất hạnh phúc.” Thẩm Ngang dựa đầu vào tường nhìn hình chiếu bầu trời đầy sao xanh tím trôi trên trần nhà: “Thì ra là chị đã nhận bức thư tình đó.”
Nghe thấy chữ “thư tình”, Dịch Khuynh tỉnh táo lại một chút.
Đó là một điều ngu ngốc cô đã làm ở trường trung học.
Thành thật mà nói, Dịch Khuynh vẫn không muốn tham gia bất kỳ cuộc họp lớp cấp ba nào, bởi vì nghĩ về lịch sử đen tối này khiến cô cảm thấy vô cùng phiền phức.
Tuổi trẻ ai mà không nổi loạn và xốc nổi đâu?
Dịch Khuynh từng hai lần thả chim bồ câu vào dịp Tết Nguyên đán và sinh nhật của cha cô, cô cảm thấy mình bị người đàn ông này bỏ rơi nên tức giận nhận thư tình của một học sinh hư nổi tiếng trong trường.
Điều này dẫn đến một loạt các rắc rối tiếp theo.
Tất nhiên bây giờ Dịch Khuynh không thể làm điều tương tự, nhưng nhớ lại khi đó cô còn trẻ và liều lĩnh biết bao.
Thẩm Ngang hỏi như vậy hoàn toàn là tò mò: “Vậy anh ta là bạn trai đầu tiên của chị sao?”
“Chưa nắm tay bao giờ, sao gọi là bạn trai được.” Dịch Khuynh uể oải nói: “Đừng cười nhạo chuyện xấu hổ của chị nữa, chị nhớ chuyện xấu hổ của em nhiều lắm đấy.”
Thẩm Ngang đầu hàng, nhịn cười một hồi, lại hỏi: “Vậy chị có thể chấp nhận một người bạn trai có tính cách như vậy không?”
Dịch Khuynh phải mất một lúc để nhớ lại tính cách của cậu học sinh hư đó.
Đánh nhau hàng ngày, tính tình thất thường và đặc biệt là không thích giao tiếp với mọi người.
“Không.” Cô nói chắc nịch.
“... Em biết mà.”
“Em biết cái gì, em cũng đâu có tính xấu giống cậu ta đâu.” Dịch Khuynh vỗ đầu Thẩm Ngang rồi thản nhiên ngáp một cái.
Thẩm Ngang quay đầu nhìn cô, giọng nói rất gần nhưng lại có chút mơ hồ: “Chị buồn ngủ à?”
Dịch Khuynh kiên định nhướng mi: “Chị còn chịu được, em buồn ngủ rồi sao?”
Một lúc sau không đợi Thẩm Ngang trả lời, Dịch Khuynh vốn muốn mở mí mắt đang dán chặt của mình xem có ngủ không, nhưng cuối cùng lại không mở ra được, trực tiếp ngủ thiếp đi.
Không lâu sau, Dịch Khuynh tựa đầu vào vai Thẩm Ngang.
Thẩm Ngang mở mí mắt quay đầu nhìn Dịch Khuynh một lúc, sau đó cúi đầu hướng đến cô nhưng nửa chừng lại dừng lại, cuối cùng cậu mím môi, ngồi lên cao hơn một chút, điều chỉnh một tư thế có thể khiến cô thoải mái hơn.
Dịch Khuynh đã quá thiếu cảnh giác với cậu, Thẩm Ngang tự biết về điều đó.
Nhưng nếu đó là điều có lợi cho cậu, thì cậu cứ đành mặc kệ hết thảy.
Dù sao đi nữa, Thẩm Ngang biết rằng cậu là ngoại lệ duy nhất đối với Dịch Khuynh.
Và nụ hôn đầu tiên phải là khi Dịch Khuynh tỉnh táo và tự nguyện.
...
Khi Dịch Khuynh bị mùi thơm của thức ăn đánh thức, cô thậm chí còn không biết đêm qua mình đã ngủ từ lúc nào.
Thẩm Ngang đã rời giường từ lâu, Dịch Khuynh vươn vai chậm rãi đi vào phòng bếp tìm người nhưng chỉ thấy trên bàn có một bát cơm chiên đựng trong hộp cơm cách nhiệt, cũng không biết Thẩm Ngang đã đi đâu rồi.
Dịch Khuynh uể oải đánh răng trước, cô cảm thấy việc ngồi ngủ cả đêm quá hành hạ bệnh cột sống của cô nên cô vào phòng tắm mát xa thư giãn một lát.
Lúc cô từ phòng tắm đi ra, Thẩm Ngang vừa vào cửa.
Cậu mặc một bộ đồ thể thao, trên người lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, hiển nhiên là vừa mới tập thể dục buổi sáng trở về.
Người già Dịch Khuynh thật khâm phục khí lực tuổi trẻ gần như vô hạn này của cậu: “Đúng lúc chị vừa dùng phòng tắm xong, em đi tắm đi.”
Tính ra nhà chỉ có một phòng tắm thì cũng không thuận tiện lắm.
Lúc trước dùng phòng tắm của hai nhà khác nhau nên cũng không cảm thấy có gì bất tiện, Dịch Khuynh và Thẩm Ngang luôn tắm vào thời điểm khác nhau, nhưng bây giờ lại vô tình xảy ra tình huống ngoài ý muốn như vậy, có vẻ như hai người họ nên phân chia rõ ràng thời gian sử dụng phòng tắm của mỗi người.
Thẩm Ngang vừa thay giày liền vào phòng lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Dịch Khuynh ngồi xuống bàn ăn và bắt đầu ăn cơm chiên.
Mặc dù các phiên bản cơm chiên ở những nơi khác trên thế giới đều được gọi chung là cơm chiên Dương Châu, nhưng trên thực tế, cơm chiên Dương Châu chính gốc thực sự có tiêu chuẩn nghiêm ngặt riêng của nó.
Dịch Khuynh cảm thấy bát cơm chiên này của Thẩm Ngang tuyệt đối đạt tiêu chuẩn – lòng trứng vàng óng và được xé thành hình bông thịt, thử hỏi liệu có món cơm chiên Dương Châu nào đạt tiêu chuẩn hơn thế này không!
Cô mới ăn được vài miếng thì Thẩm Ngang đột nhiên từ phòng tắm đi ra.
Dịch Khuynh nghĩ rằng cậu đã tắm rửa xong, nhưng khi nhìn lại, cậu vẫn mặc bộ đồ thể thao như trước.
“Không có nước nóng à?” Cô nghi ngờ hỏi.
Thẩm Ngang cứng đờ đứng ở cửa phòng tắm nhìn Dịch Khuynh, nói với vẻ mặt không được tự nhiên: “Hơi nóng.”
“À... bởi vì chị vừa dùng xong.” Dịch Khuynh tỏ vẻ hiểu ra: “Em vừa tập thể dục xong, hay là ngồi một chút rồi chút nữa đi tắm sau.”
“... Ừm.” Thẩm Ngang gật đầu.
Dịch Khuynh lại bắt đầu cảm thấy nhà có một phòng tắm thật quá bất tiện.
Nhưng loại phòng này không dễ để mở thêm một cái phòng tắm thứ hai... Đây là một khu tập thể cũ, vậy cô có nên mua một ngôi nhà mới không?
Nghĩ đến đây, khi cô đang định quay đầu lại, đột nhiên cảm thấy trên mặt Thẩm Ngang có gì đó không đúng, ánh mắt cô không tự chủ được dời về phía sau: “Thẩm Ngang, em chảy máu mũi rồi kìa.”
Thẩm Ngang: “...”
Cậu bịt mũi, quay đầu muốn đi vào phòng tắm, nhưng đi được nửa bước thì dừng lại, quay người sải bước đi vào phòng bếp.
Dịch Khuynh ăn không nổi nữa: “Có muốn chị lấy hộ dụng cụ y tế không? Vừa rồi em vận động quá mạnh nên vỡ mao mạch à?”
“Em không có tập thể dục!” Thẩm Ngang trầm giọng trả lời.
Dịch Khuynh bối rối: “... Vậy tại sao em lại mặc đồ thể thao ra ngoài từ sáng sớm thế?”
“...” Thẩm Ngang chuyển chủ đề: “Không cần hộp y tế đâu, nó sẽ lập tức dừng lại thôi mà.”
Nghe có vẻ rất có kinh nghiệm.
Dịch Khuynh không đi đâu xa, cô ở trong phòng bếp cầm di động bật tìm kiếm “Vận động có thể khiến bạn đột nhiên chảy máu mũi hay không”, cô càng xem, vẻ mặt của cô càng trở nên nghiêm túc.
Sau khi Thẩm Ngang tắt vòi nước và quay lại, Dịch Khuynh hỏi cậu: “Lần khám sức khỏe cuối cùng của em là khi nào thế?”
Trên mặt Thẩm Ngang lúc này còn dính nước, mũi cậu đỏ bừng giống như vừa mới khóc.
Cậu nhéo mũi mình và nói: “Dịch Khuynh, em là một vận động viên, nhà trường đều tổ chức hai cuộc kiểm tra thể chất toàn diện định kì hàng năm.”
“Ồ...” Dịch Khuynh vẫn còn có chút lo lắng: “Các chỉ số đều ổn chứ? Sao đột nhiên lại chảy máu mũi nhỉ?”
Biểu cảm Thẩm Ngang lộ ra tương đối kháng cự: “Chắc là do thời tiết khô quá.”
Dịch Khuynh lo lắng cảnh báo: “Đừng có thường xuyên ngoáy mũi nữa.”
“... Không sao đâu, chị đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Dịch Khuynh thực sự muốn nói thêm vài lời, nhưng thấy Thẩm Ngang đã đỏ bừng mặt vì tức giận, cô chỉ còn cách dừng lại đúng lúc để ăn cơm chiên.
Thẩm Ngang một mình ăn kem que, sắc mặt nhanh chóng trở lại bình thường.
Ngay khi hơi nước trong phòng tắm gần cạn kiệt, Thẩm Ngang lại đi vào.
Dịch Khuynh vừa bưng bát cơm vừa ăn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cửa phòng tắm, sợ Thẩm Ngang vào trong lại chảy máu mũi như hồi nãy.
Mãi cho đến khi Thẩm Ngang bình an vô sự trở ra, Dịch Khuynh mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Ngang lau tóc một lát: “... Dịch Khuynh, có phải chị nghĩ rằng em sẽ lại chảy máu mũi nữa không?”
“Không phải.” Dịch Khuynh mở to mắt nói những lời vô nghĩa, cố gắng chuyển chủ đề: “Đúng rồi, chị vừa mua sữa tắm, em thấy thế nào? Mùi không quá nữ tính chứ?”
Thẩm Ngang lẩm bẩm điều gì đó, âm lượng rõ ràng là không muốn Dịch Khuynh nghe rõ.
Vài giây sau, cậu ngồi xuống bàn ăn rồi mới nói: “Không, em rất thích.”
Dịch Khuynh quay về phía Thẩm Ngang.
Khi cô nghiêng người, không hiểu sao Thẩm Ngang lại vô thức né tránh.
Dịch Khuynh ngay lập tức ném cho cậu một cái nhìn đầy nghi ngờ.
Ánh mắt cô cứ như muốn nói “Em sắp chảy máu mũi à?”
Thẩm Ngang ngoan ngoãn trở lại nhưng cơ thể cậu vẫn cứng đờ.
Lúc này Dịch Khuynh mới hài lòng gật đầu, cô hít một hơi, nghi ngờ hỏi: “Tại sao mùi của em và chị lại khác nhau vậy?”
“...” Thẩm Ngang bình tĩnh nói: “Chị tắm lâu rồi, có lẽ mùi hương đã phai bớt.”
“Có lý.” Câu hỏi vụn vặt của Dịch Khuynh đã được trả lời thành công, cô hài lòng ngồi xuống và tiếp tục cúi đầu ăn.
Mà Thẩm Ngang lấy điện thoại di động ra, bấm vào trình duyệt, nhập vào ô tìm kiếm: Làm sao để tỉnh táo.
...
Thẩm Ngang thực sự cảm thấy rằng sức chịu đựng của cậu rất tốt.
“Nhưng có lẽ cũng giống như lời anh nói, người ta có thể giả vờ một ngày, nhưng không thể giả vờ ba mươi sáu ngàn năm trăm ngày.” Thẩm Ngang nói.
Thẩm Việt còn đang mặc quần áo đồng phục từ trong quán cà phê đi ra, cậu ấy liền bị Thẩm Ngang đột nhiên tới kéo vào góc tường: “...”
Em trai à, nếu anh không phải là một nửa ông chủ thì hôm nay anh đã bị sa thải rồi đấy?
Nhưng...
Thẩm Việt hắng giọng một cái, có chút đắc ý nói: “Em cũng cho rằng có một ngày anh nói đúng sao?”
Thẩm Ngang không ngẩng đầu lên: “Nếu khoảng cách giữa em và Dịch Khuynh vẫn như trước, vậy thì em còn có thể chịu được.”
Xét đến cùng, quả thật là cậu tham lam.
Cậu nghĩ rằng chỉ cần Dịch Khuynh trở lại gần cậu, cậu có thể là hàng xóm cả đời.
Nhưng mối quan hệ của cả hai không chỉ dừng lại ở mức là hàng xóm.
Sống chung dưới một mái nhà, thậm chí có thể sử dụng phòng tắm xông hơi mà đối phương vừa mới sử dụng.
Đó là lý do mà sự thách thức lý trí ngày càng nhiều hơn mỗi ngày.
Lý trí Thẩm Ngang không mạnh như cậu tưởng tượng, giống như chơi trò chơi vàng krypton, cho rằng mình chỉ là dân nghiệp dư, nhưng khi tỉnh lại, bạn đã tới mức độ VIP16.
“Lúc đó anh khuyên em, em nói thế nào nhỉ?” Thẩm Việt nhướng mày, đắc ý nói: “Ai cần anh lo à?”
Thẩm Ngang yên lặng ngẩng đầu liếc cậu ấy một cái.
Thẩm Việt biết cho dù là ở nơi công cộng cũng có thể sẽ bị Thẩm Ngang cho một đấm, cho nên cậu ấy lập tức thu lại dáng vẻ đùa cợt của mình, trở thành chuyên viên tư vấn tình cảm nghiệp dư: “Vậy chuyện là sao? Nói cặn kẽ cho anh biết đi, anh hai này có thể cho em một số gợi ý hữu ích đấy.”
“Em không cần anh nữa.” Thẩm Ngang hai tay đút túi dựa vào trên ghế, thái độ lạnh lùng: “Chỉ là lý trí không đủ, đi ra bổ sung chút gì đã, bổ sung xong rồi sẽ trở về.”
Thẩm Việt: “... Ồ.” Dám xem anh là thùng rác cảm xúc của em, đúng không?
“Nhân tiện, mang về cho Dịch Khuynh một túi hạt cà phê nữa. Những cái mà em mua ở cửa hàng của anh lần trước đã hết rồi.” Thẩm Ngang lại nói.
Thẩm Việt cảm thấy người em trai này càng ngày càng già, giống như nước đã đổ đi không thu lại được.
Các gia đình khác thì gả con gái của họ đi, trong khi gia đình họ Thẩm thì gả em trai của họ.
Thẩm Ngang ngồi một hồi, giống như đang tự mình hờn dỗi, sau đó không khỏi cáu kỉnh hỏi Thẩm Việt: “Anh nói xem tại sao cô ấy còn chưa thích em nữa?”
“...” Thẩm Việt không dám đáp lời, sợ không cẩn thận sẽ châm lửa đốt pháo.
“Cô ấy muốn gì em đều làm hết.” Thẩm Ngang tức giận nói: “Không ai tốt hơn em, cô ấy còn để em ở cùng với cô ấy, tại sao cô ấy lại không thích em?”
“Anh nghĩ…” Thẩm Việt cẩn thận nói: “Nhất định là cô ấy thích em rồi, nếu không thì Dịch Khuynh sẽ không đơn giản để em ở trong nhà của cô ấy, đúng không?”
“...” Thẩm Ngang đột nhiên im lặng, cậu cong môi, phẫn nộ nói: “Anh biết không, cô ấy chỉ coi em như một đứa trẻ.”
Thẩm Việt ngậm miệng lại, cảm thấy toàn bộ chuyện này chỉ có mình cậu ấy biết là thật không thích hợp.
Không có ai để chia sẻ áp lực khi biết quá nhiều sao?
“Cô ấy không đề phòng em chút nào!” Thẩm Ngang còn muốn oán trách: “Nói như vậy chẳng phải cô ấy hoàn toàn không lo lắng em sẽ làm gì cô ấy sao?”
Thẩm Việt thở dài đứng dậy: “Anh đi lấy hạt cà phê cho em, em ở đây bình tĩnh lại một chút đi.”
...
Trong khi Thẩm Việt bị Thẩm Ngang bức hại, Dịch Khuynh cũng đang tìm người để thảo luận về vấn đề tương tự.
“Rõ ràng là không thể thân thiết hơn... Nhưng sau khi sống cùng nhau, đôi khi tôi sẽ đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng, điều mà trước đây tôi chưa từng có. Cô có cảm thấy điều này là bình thường đối với tôi không? Tôi có cần phải điều chỉnh bản thân mình không?”
“...” Giọng nữ đầu bên kia điện thoại bình tĩnh nói: “Chị, chị có thể nói lại từ đầu được không, chẳng hạn như bắt đầu toàn bộ câu chuyện chị bắt đầu chung sống với người đó ra sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT