Thẩm Ngang từ trưa đến giờ chỉ uống có một ly rượu kia, đến buổi chiều, cậu chủ yếu dựa vào sự trợ giúp của rượu mà giả điên.
Nhưng bây giờ, bảy tiếng sau ly cocktail đó, cậu tự hỏi liệu mình có thực sự hơi say rồi không.
“Em ở phòng này à?” Dịch Khuynh hỏi.
Thẩm Ngang đứng trước cửa phòng dành cho khách của Dịch Khuynh và gật đầu lia lịa.
Nghe nói là phòng dành cho khách, nhưng thực ra đó là phòng ngủ của Dịch Khuynh khi cô còn nhỏ, Thẩm Ngang đã rất quen thuộc với nó.
Sau khi Dịch Khuynh cùng cha cô dọn ra ở riêng, căn nhà bỏ trống không tìm được người thuê, ba tháng mới có người đến dọn dẹp một lần.
Sau khi Dịch Khuynh chuyển đến một lần nữa, cô sống trong phòng ngủ chính, và phòng ngủ thứ hai ban đầu được chuyển thành phòng làm việc với một chiếc tủ sách âm tường.
Thẩm Ngang đã từng vô số lần bước vào căn phòng làm việc mới này và giúp cô lau chùi dọn dẹp nó, nhưng cậu không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội sống trong đó.
“Có lẽ trong thời gian ngắn em sẽ không quen, nhưng cũng chỉ là một hai tháng thôi.” Dịch Khuynh dựa vào cửa và thản nhiên nói: “Chuyện tương lai chúng ta hãy nói sau đi, có cần chị giúp chuyển đồ đạc trong nhà không?”
“Không cần đâu.” Thẩm Ngang theo bản năng trả lời, sau đó cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện trước đó với Dịch Khuynh như thể đang chạy trốn.
Thật ra Thẩm Ngang cũng không định liều lĩnh hỏi Dịch Khuynh như vậy: “Chị có thật sự muốn kết hôn không ạ?”
Nhưng kết quả lại giống như lần trước cậu lại không nhịn được vươn tay chạm vào Dịch Khuynh, dễ dàng vượt qua ranh giới cuối cùng...
... Không, phải nói rằng thời điểm đó mới chỉ là bắt đầu.
Khi Thẩm Ngang đang tuyệt vọng tìm kiếm lý do để nói với Dịch Khuynh, cậu cũng biết rằng dù cậu có nói bao nhiêu lý do thì Dịch Khuynh cũng sẽ không đồng ý.
Cuối cùng, nào ngờ Dịch Khuynh đã đồng ý.
Cô còn nói: “Nhưng trước sinh nhật lần thứ 22 của em, chị sẽ cho em một cơ hội để đổi ý.”
Vì vậy, cứ như vậy, Thẩm Ngang được phép sống trong nhà của Dịch Khuynh.
“Đây có thể coi là trải nghiệm sống thử.” Dịch Khuynh uể oải nói: “Đạo diễn Lương nói mùa mới của chương trình cũng sẽ có phân đoạn này.”
Thẩm Ngang không nhịn được quay đầu lại hỏi: “Vậy nếu đợi đến ngày 31 tháng 7, chỉ cần em không đổi ý là được đúng không?”
Dịch Khuynh suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: “Không nhất định là phải như vậy, có thể là chị sẽ hối hận.”
Tinh thần chiến đấu của Thẩm Ngang ngay lập tức sục sôi, trong đời cậu chưa bao giờ muốn giành được nhiều chiến thắng như lần này.
Nhìn phản ứng và vẻ mặt của Dịch Khuynh, cậu biết rằng Dịch Khuynh không thể nào đồng ý với lời cầu hôn của cậu vì những lý do “quyến rũ” đó.
Nhưng Thẩm Ngang không quan tâm chút nào.
Dù sao một khi đã cắn câu rồi thì cậu sẽ vĩnh viễn không buông.
…
“Cho nên….” Nữ quản lý kết luận: “Tại sao cô đợi đến năm nay mới “làm” cậu ấy thay vì bốn năm trước vậy?”
Dịch Khuynh lúc này đang uể oải vì cơn buồn ngủ ập đến, côthực sự không muốn chú ý đến câu hỏi này: “Từ “làm” này là có ý gì chứ, đừng nói mấy lời khó nghe như vậy chứ.”
“Cô nhìn xem, Thẩm Ngang khi đó đã thành niên, hiện tại cậu ấy vẫn là thành niên, khi đó cậu ấy còn chưa có vợ, hiện tại cũng chưa có.” Nữ quản lý khoát khoát tay: “Có gì khác nhau à?”
Dịch Khuynh dựa vào bàn trong phòng trà và nhấp một ngụm bia lạnh, phớt lờ cô ấy.
Nhưng nữ quản lý vẫn không chịu bỏ qua, cô ấy dùng vai hất nhẹ vào Dịch Khuynh: “Này, rốt cuộc là cô nghĩ như thế nào?”
Dịch Khuynh uể oải nhắm mắt lại: “Nghĩ thế nào là thế nào?”
“Thì là, sao cô lại đồng ý lời đề nghị của cậu ấy?” Nữ quản lý sờ sờ cằm: “Tôi biết cô nhiều năm như vậy, không nghĩ tới cô cũng sẽ gật đầu với người khác rồi đưa ra đề nghị tương tự.”
“...”
“Nói cho tôi biết, cô nói cho tôi chuyện này không phải là muốn nghe ý kiến của người khác sao?”
Dịch Khuynh bất lực mở mắt ra: “Vậy thì cô cứ coi Thẩm Ngang là điểm yếu của tôi đi.”
Nữ quản lý chậc lưỡi hai cái, nhìn Dịch Khuynh từ trên xuống dưới: “Bây giờ cô không cảm thấy mình giống như cầm thú sao?”
“Cũng khá cầm thú.” Dịch Khuynh nghiêm túc nói: “Nhưng ít nhất thì nó không cấu thành tội ác. Chờ khi cậu ấy suy nghĩ cẩn thận rồi, tôi sẽ dễ dàng để cậu ấy rời đi.”
“Suy nghĩ cẩn thận” chuyện gì?” Nữ quản lý tò mò hỏi.
“Tôi muốn cậu ấy hiểu rằng tình cảm cậu ấy dành cho tôi không phải là kiểu tình cảm nam nữ có thể kết hôn với nhau.”
Nữ chủ quản giật mình: “Là thế thân giống trong truyện sao?”
Dịch Khuynh nhìn đồng hồ với vẻ mặt bình tĩnh: “Hết giờ nghỉ trưa rồi, đến giờ đi làm rồi.”
Nữ quản lý cũng theo bản năng quay đầu nhìn đồng hồ trên tường: “Còn đến hai phút... Tôi trông cậy vào Dịch Khuynh, quả nhiên là đi làm sớm hai phút để tránh câu hỏi này!! Có bao nhiêu là câu cô chưa trả lời đấy!”
Dịch Khuynh bước ra khỏi phòng trà với cốc cà phê trên tay, bỏ lại sau lưng lời buộc tội của nữ quản lý.
Thẩm Ngang có tình cảm phức tạp với cô, chuyện này nghĩ lại cũng lạ.
Dịch Khuynh là người đầu tiên phát hiện ra bệnh tình của Thẩm Ngang, và là người duy nhất có thể “thấu hiểu” cách cậu phản ứng với thế giới bên ngoài, tất nhiên, có lẽ vì thế mà cô có một vị trí đặc biệt trong trái tim của Thẩm Ngang.
Dịch Khuynh tự coi mình là một người trưởng thành trong xã hội, người có thể phân biệt giữa những cảm xúc của chính mình.
Nhưng cô lo lắng rằng Thẩm Ngang sẽ không thể phân biệt được.
Vì vậy, trước tiên hãy bảo vệ cậu như trước, và để cậu rời đi khi cậu muốn rời đi.
Nữ quản lý cuối cùng cũng nhanh chóng bắt kịp Dịch Khuynh, và cô ấy dường như có thể sắp xếp toàn bộ câu chuyện trong câu nói đó: “Vậy cô có bao giờ nghĩ rằng là cô hiểu lầm cậu ta, nếu như sau vài tháng mà cậu ấy vẫn còn muốn kết hôn với cô thì sao?”
“Không sao cả.” Dịch Khuynh cảm thấy không có gì phải do dự: “Tôi đã nói rồi, cậu ấy là điểm yếu của tôi, đương nhiên là cả đời cũng không sao cả.”
Nữ quản lý trầm mặc một hồi, sau đó xảo quyệt hỏi: “Vậy nếu như cô thay đổi chính mình thì sao?”
“Tôi bao nhiêu tuổi rồi chứ, làm sao mà thay đổi được?” Dịch Khuynh kỳ quái hỏi lại.
Nữ quản lý vẽ một dấu thánh giá không rõ ràng trước ngực: “... Tôi chúc phúc cho tất cả các cô.”
“Phản bội.” Dịch Khuynh bình luận: “Thực sự trong lòng cô đang muốn quyền rủa tôi đúng không?”
“Tôi nguyền rủa cô cái gì chứ, là bốn năm trước tôi thúc giục cô làm chuyện đó sao? Mấu chốt đạo đức của tôi chính là người không có mấu chốt đạo đức!”
...
Đối với Dịch Khuynh, trải nghiệm sống thử dường như không có nhiều thay đổi.
Bởi vì hầu hết những điều có thể cảm thấy khó xử dường như đã bị mài mòn trong vài năm qua.
Dịch Khuynh nghĩ rằng điểm khác biệt lớn nhất là Thẩm Ngang không cần phải lên lầu để trở về nhà vào buổi tối, và tiết kiệm chuyến đi xuống nhà vào sáng sớm hôm sau.
Thế rồi ngay ngày đầu tiên về chung sống, Dịch Khuynh đã phát hiện ra một vấn đề lớn.
Trong nhà cô chỉ có một phòng tắm, vì là kiểu căn hộ lâu năm nên phòng tắm không được ngăn cách giữa khu vực khô và ướt.
Mặc dù kích thước của phòng tắm không nhỏ, nhưng Dịch Khuynh thường thấy rất thuận tiện khi đi lại trong đó một mình, nhưng khi cô đánh răng trong đó, và sau đó Thẩm Ngang, người có thân hình cao vượt quá 185cm chen vào, không gian ngay lập tức trở nên chật chội.
Dịch Khuynh đang cúi xuống để súc miệng, nhưng Thẩm Ngang rõ ràng là không thể đi vào từ phía sau cô.
Vì vậy, cô lặng lẽ đứng thẳng dậy và di chuyển đến một bên bồn rửa mặt để nhường chỗ cho Thẩm Ngang.
Thẩm Ngang vừa nói “em xin lỗi” vừa đi ngang qua Dịch Khuynh, đứng cùng hàng với cô, vươn tay mở tủ gương lấy bàn chải đánh răng ở ngăn trên cùng.
Dịch Khuynh vừa đánh răng xong, cô bất giác ngẩng đầu lên: “Bàn chải đánh răng sao lại đặt cao như vậy?”
Nghe vậy, Thẩm Ngang đem bàn chải đánh răng đặt ở bên cạnh cái của cô, làm động tác so sánh: “Chị xem nè.”
Hai chiếc bàn chải đánh răng cùng mẫu, khác màu đặt cạnh nhau, một đen một trắng khá ngăn nắp.
Dịch Khuynh nhìn nó trong hai giây và thành thật nói: “Chị không hiểu.”
Thẩm Ngang gật đầu: “Em hiểu rồi, chị không ngại chuyện của chúng ta sắp xếp đồ đạc như một cặp vợ chồng.”
“...” Dịch Khuynh dừng lại một giây để kiểm tra xem liệu cô có thể nói những lời như vậy với giọng điệu tự nhiên như Thẩm Ngang hay không.
Kết luận là cô không thể.
Vì vậy, những người trưởng thành chọn cách trả lời mơ hồ: “Em có thể làm bất cứ điều gì mà em muốn.”
Một ngày sau khi Dịch Khuynh nói ra điều đó, Thẩm Ngang đã “ngang nhiên” mua thêm một vài cốc nước súc miệng và một vài đôi dép từ siêu thị.
Cốc nước súc miệng thì ổn, nhưng vấn đề là đôi dép thì lại có hình một con sói xấu xa và một con thỏ trắng nhỏ.
Điều kỳ lạ là không biết người chế tác đã nghĩ gì trong đầu khi làm ra sản phẩm này, chú thỏ trắng nhỏ là mẫu nam, còn sói lớn xấu xa lại là mẫu dành cho nữ.
Dịch Khuynh, người đang đi đôi dép sói lớn xấu xa, liếc nhìn Thẩm Ngang, người đang đi đôi dép thỏ nhỏ màu trắng, và cảm thấy mình như đang bị nhà sản xuất dép chế giễu.
Thẩm Ngang đưa ra lý do: “Cặp này đẹp nhất đấy.”
Dịch Khuynh ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm hai đôi dép lê đặt cạnh nhau trên mặt đất.
Nói chính xác, đây là con sói xám nhỏ và con thỏ trắng lớn.
Cô nhấc dép của con sói xám nhỏ, và giẫm lên chúng ngay trên dép của thỏ trắng lớn từ trái sang trái, phải sang phải, tạo cho chúng một chút lợi thế về uy lực.
Sau khi chơi xong, cuối cùng Dịch Khuynh cũng cất hai chiếc dép đi trong nhà, khi cô quay đầu lại, cô nhìn thấy Thẩm Ngang đang cầm điện thoại di động bên cạnh, trên mặt đang gian nan nhịn cười, không biết đã chụp ảnh cô bao lâu rồi.
Dịch Khuynh: “... Em có chụp được mặt không? Em định gửi cho ai à?”
Thẩm Ngang theo bản năng giơ điện thoại lên trước khi trả lời: “Em không có chụp, em giữ riêng cho mình thôi.”
Dịch Khuynh nhìn chiều cao nửa người trên của Thẩm Ngang cộng với cánh tay đang giơ lên cao của cậu, chưa đầy một giây cô đã quyết định từ bỏ ý định so tài với cậu.
“Em còn giữ cái gì nữa?” Cô thản nhiên hỏi.
Thẩm Ngang đột nhiên trầm mặc: “...”
Dịch Khuynh: “...?”
Lò nướng trong bếp phát ra tiếng bíp khi hoàn thành công việc.
Thẩm Ngang đột nhiên từ trên ghế sa lông nhảy dựng lên, hoảng sợ chạy đi bằng chân trần: “Để em đi xem!”
Dịch Khuynh: “...” Cô có hơi lo lắng... Quên đi.
...
Sau cốc nước súc miệng và dép đi trong nhà, còn có cốc cà phê đồng bộ, bộ đồ ăn, thậm chí là đủ thứ đồ lặt vặt, Dịch Khuynh không hề biết rằng trên đời lại có những thứ đồ gia dụng được sản xuất dành riêng cho các cặp đôi.
Mặc dù phép so sánh này có chút không phù hợp, nhưng Dịch Khuynh cảm thấy như một người dọn phân mới, im lặng chiều chuộng con mèo vừa về đến nhà và lặng lẽ thay đổi mọi thứ trong nhà.
Ban đầu, mặc dù Thẩm Ngang phụ trách việc dọn dẹp, nhưng cậu chưa bao giờ di chuyển những thứ đồ có từ trước của Dịch Khuynh.
Nhưng bây giờ, giống như một con mèo thăm dò, cậu di chuyển trước một chút, và khi thấy Dịch Khuynh không phản ứng, cậu lại di chuyển nhiều hơn một chút, như thể cậu đang tự hỏi điểm mấu chốt đến tột cùng của Dịch Khuynh ở đâu.
Dịch Khuynh không quá quan tâm đến những thay đổi trong nhà của cô, dù sao, trước và sau khi Thẩm Ngang chuyển đến, cô cũng thường không thể tìm thấy bất cứ đồ vật nào.
Mỗi lần tìm không thấy, cô chỉ có thể đành nhờ cậy đến con át chủ bài của mình: “Thẩm Ngang...”
Sau đó, Thẩm Ngang có thể tìm thấy tất cả chúng một cách chính xác.
Dịch Khuynh thức dậy vào nửa đêm và khát nước, khi cô ra ngoài tìm nước để uống, cô chợt nhìn thấy một tia sáng le lói dưới cửa phòng bên cạnh, trong giây tiếp theo, ánh sáng đó nhanh chóng vụt tắt.
Đặc biệt là người có tật giật mình, giống như một học sinh trung học bí mật chơi game trong phòng vào ban đêm trong kỳ nghỉ hè.
Dịch Khuynh rót nước ra ly, chậm rãi uống xong rồi mới tiến tới gõ cửa phòng Thẩm Ngang: “Không ngủ được sao?”
Mấy giây sau, đèn trong phòng lại sáng lên, Thẩm Ngang mở cửa, có chút phiền muộn: “Em không ngủ được.”
Dịch Khuynh hếch cằm ra hiệu cậu đi vào trong: “Vậy em cùng chị tán gẫu một chút đi, vừa hay ngày mai là thứ bảy.”
Giường của Thẩm Ngang là kiểu giường ẩn, có thể dựng đứng xoay 180 độ trở thành như một cái tủ bình thường.
Đương nhiên, loại kết cấu này không vững chắc như giường bình thường, khi Dịch Khuynh nhoài người ngồi xuống mép giường, cô cũng mấy ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng cọt kẹt phát ra từ cái giường.
Cô vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Tới đây, ngồi xuống đi.”
Động tác ngồi xuống của Thẩm Ngang không biết vì sao có chút cứng nhắc.
“Trong khoảng thời gian này chị cũng đang suy nghĩ về nó.” Dịch Khuynh nói trước: “Có lẽ chị đã làm sai điều gì đó.”
Cô dừng lại vài giây, suy nghĩ xem nên nói những lời tiếp theo như thế nào để không làm tổn thương lòng tự trọng của Thẩm Ngang.
Trước khi Dịch Khuynh nói lại, Thẩm Ngang hơi quay lại và hỏi: “... Chị định nuốt lời à?”
Dịch Khuynh ngạc nhiên quay mặt sang nhìn Thẩm Ngang: “Không, không phải. Chị đang tự hỏi có phải chị không đủ tốt với em nên em có thể không có...” Cô nghĩ nghĩ, lựa lời: “Cảm giác an toàn?”
“Không phải…” Thẩm Ngang lập tức trả lời: “Chỉ là không quen thôi.”
“Chị có thể làm được gì không?” Dịch Khuynh kiên nhẫn hỏi.
Thẩm Ngang nhìn cô chằm chằm một hồi, không nói chuyện, rất trầm mặc, dường như có chút trốn tránh.
Dịch Khuynh kiên nhẫn chờ đợi, dần dần nảy sinh một chút lo lắng.
Cô nhớ tới câu nói trước đây của Thẩm Ngang “Chị sẽ không đồng ý đâu”.
Thẩm Ngang không bao giờ đưa ra những yêu cầu quá đáng, vì vậy lúc nào Dịch Khuynh cũng đáp ứng mọi yêu cầu của cậu.
Ngoại lệ duy nhất là khi cô mười tám tuổi, cô phải rời Dung Thành với cha mình.
Dịch Khuynh do dự một lúc trước khi nhắm mắt lại, cô vô thức đặt tay lên tấm đệm mềm bên cạnh, lo lắng dùng tay bấu chặt nó.
Sau đó, cô có thể cảm thấy Thẩm Ngang phấn khích nhảy lên giường, khung giường kêu cọt kẹt không thể cưỡng lại, sau đó là hai âm thanh chuyển đổi điện khác nhau: cạch, cạch.
Ngay cả khi nhắm mắt lại, Dịch Khuynh vẫn có thể cảm nhận được bóng tối xung quanh mình.
Ngồi dưới ánh đèn đột ngột mờ đi, cô không biết mình có nên lo lắng hay không.
Sau đó Thẩm Ngang nói: “Mở mắt ra đi ạ.”
Dịch Khuynh mở mắt ra và thấy rằng đèn trần lúc này đã bị tắt, đèn chiếu sao bên giường được bật lên, và cả căn phòng dường như chìm đắm trong vũ trụ đầy sao.
Sau đó Thẩm Ngang khoanh chân ngồi ở đầu giường, vui vẻ nói với cô: “Em muốn cùng chị tán gẫu đến khi ngủ thiếp đi giống như khi còn bé.”
Dịch Khuynh: “...” Em là học sinh tiểu học à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT