Dịch Khuynh nhanh chóng bịt miệng Thẩm Ngang để ngăn cậu đặt câu hỏi, và vô thức trưng ra trạng thái làm việc lạnh lùng của mình: “Lục Thần Dã, mang hộp cơm của tôi đến đây đi, cảm ơn anh.”
Lục Thần Dã nửa giây sau mới hồi hồn đáp lại lời cô rồi nhanh chóng quay người rời đi.
Dịch Khuynh quay đầu lại và nhìn Thẩm Ngang trong vài giây, sau đó cô từ từ rút tay ra...
“Anh ta là ai thế?” Thẩm Ngang lập tức hỏi.
Mặc dù đó cũng là một câu hỏi nhưng nó không giống như điều mà Dịch Khuynh tưởng tượng, vì vậy cô thở phào nhẹ nhõm nói: “Trợ lý mới của chị, Lục Thần Dã.”
Thẩm Ngang ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Lục Thần Dã, cậu khịt mũi một cách nghi ngờ: “Trước đây hai người đã quen biết nhau rồi sao?”
“Là đối tượng xem mắt của chị vài ngày trước đấy.” Dịch Khuynh giải thích ngắn gọn, cố gắng nhanh chóng bỏ qua chủ đề này.
Thẩm Ngang kêu lên một tiếng.
Vài giây sau, cậu dùng đầu óc đặc biệt nhạy bén của mình suy luận nói: “Là người gửi hoa cho chị sao?”
“... Phải.”
“Quả nhiên là anh ta thật sự có cảm tình với chị.” Thẩm Ngang tự tin nói.
“Không thể nào.” Dịch Khuynh nghiêm túc phản bác, Thẩm Ngang còn chưa kịp đáp lại, cô đã nhanh chóng làm động tác bảo cậu im lặng: “Dù sao đi nữa, hiện tại anh ta chỉ là trợ lý của chị mà thôi.”
Lục Thần Dã chạy đi chạy lại, mang theo hộp cơm của Dịch Khuynh đến chỗ cô, trong đó có cơm do Thẩm Ngang nấu.
“Cảm ơn.” Dịch Khuynh nhận lấy hộp cơm rồi quay đầu hỏi Thẩm Ngang: “Em ăn cơm chưa?”
“Em cùng các bạn trong đội ăn cơm rồi.” Thẩm Ngang vươn tay mở hộp cơm: “Em cũng có uống một ly cocktail.”
Trước đây Dịch Khuynh chưa bao giờ thấy Thẩm Ngang uống rượu, vì vậy cô không nhịn được quan sát cậu một cách cẩn thận.
Vẻ mặt, ánh mắt và cử động của cậu khá bình thường, chắc có lẽ là không say đâu.
Thẩm Ngang đặt đũa vào tay Dịch Khuynh, cậu quay sang nói chuyện với Lục Thần Dã như thể cậu có chút tò mò: “Xin chào, tôi là Thẩm Ngang.”
Lục Thần Dã vô thức quét mắt qua Dịch Khuynh đã bắt đầu ăn, thấy cô không nhìn họ lấy một cái, anh ta dè dặt trả lời: “Xin chào, tôi là Lục Thần Dã, trợ lý mới của Dịch Khuynh, người vừa nhận cuộc gọi của cậu là tôi, bởi vì Dịch Khuynh bận rộn, tôi không tìm được cơ hội để nói với cô ấy, quả thực rất xin lỗi.”
Dịch Khuynh cảm thấy câu nói này chưa đủ ngắn gọn, nhưng xuất phát từ trực giác khó tả, cô không muốn nhúng tay vào cuộc nói chuyện này, vì vậy cô tiếp tục duy trì tư thế im lặng mà ăn cơm.
Dù sao Lục Thần Dã chỉ là đang tán gẫu trong bữa trưa, không phải đang trong giờ làm việc.
Ồ, thịt thăn ngon quá.
“Không thành vấn đề, dù sao thì tôi cũng đến rồi.” Thẩm Ngang cười nói: “Để tôi đoán xem, anh cũng là một người nấu ăn cũng giỏi đấy chứ nhỉ?”
Lục Thần Dã nhìn hộp cơm trước mặt Dịch Khuynh: “Cũng không tệ, nhưng có lẽ không ngon bằng món cậu nấu.”
“Anh khiêm tốn quá.” Thẩm Ngang cười nói: “Người khiêm tốn như vậy thường thích che giấu bí mật của mình.”
“Dù sao thì Dịch Khuynh ngày nào cũng ăn đồ của cậu nấu, nhất định là hợp khẩu vị của cô ấy lắm.” Lục Thần Dã nói.
Thẩm Ngang híp mắt: “...” Cậu quay đầu hỏi Dịch Khuynh: “Dịch Khuynh, chị cảm thấy thế nào?”
“Làm sao chị biết được món ăn của Lục Thần Dã có vị như thế nào.” Dịch Khuynh nói một cách thờ ơ: “Nhưng chị không thể nghĩ ra ai có thể biết khẩu vị của chị tốt hơn em cả.”
“Vâng.” Thẩm Ngang trông vui vẻ trở lại, và cậu tiếp tục hỏi Lục Thần Dã: “Còn việc nhà thì sao? Thường ngày anh cũng thích làm việc nhà sao?”
“Tôi phụ thuộc nhiều hơn vào công ty vệ sinh, nhưng tôi có rất nhiều kinh nghiệm trong việc bảo quản đồ đạc.” Lục Thần Dã khiêm tốn trả lời.
“Thật sao?” Thẩm Ngang rất có hứng thú.
Dịch Khuynh ung dung ngồi nhai đậu Hà Lan, cô đột nhiên có ảo giác rằng đang có một cuộc họp trao đổi kinh nghiệm làm chồng trước mặt của cô.
Lục Thần Dã đã vui vẻ giới thiệu một số nhãn hiệu giúp bảo quản đồ đạc cho Thẩm Ngang, và Thẩm Ngang đã chia sẻ với Lục Thần Dã những mẹo vệ sinh nhà cửa độc đáo của mình.
Còn người phụ nữ duy nhất có mặt, cô thản nhiên cúi đầu ăn cơm một cách âm thầm và sốt sắng.
Không lâu sau, những người khác tới gọi Lục Thần Dã cùng đi ăn trưa.
Thẩm Ngang mất đi đối tượng tán gẫu, lúc này cậu xoay người lại ngồi đối diện với Dịch Khuynh, một tay chống cằm nhìn cô một lúc rồi đột nhiên nói: “Anh ta khá đạt tiêu chuẩn của chị, và tính tình anh ta cũng không tồi.”
Dịch Khuynh ngay lập tức nuốt những gì trong miệng và nói: “Chị không yêu cầu em làm sĩ quan tham mưu đâu nhé.”
“Nhưng anh ta có một chút không tốt.” Thẩm Ngang nói.
Dịch Khuynh: “... Chị không biết tại sao, nhưng chị không muốn biết lắm.”
“Anh ta lớn lên trong một môi trường thượng lưu, vậy nên anh ta sẽ hiếm khi đặt người khác lên hàng đầu.” Thẩm Ngang nói: “Anh ta sẽ không đặt chị lên hàng đầu đâu, Dịch Khuynh.”
Dịch Khuynh cho rằng đây không phải là vấn đề: “Mọi người đều như vậy mà, như chị đây cũng sẽ không thích đặt người khác lên hàng đầu đâu.”
“...” Thẩm Ngang ngậm miệng lại, yên lặng nhìn Dịch Khuynh một hồi.
Ngay khi Dịch Khuynh bắt đầu tự hỏi liệu cậu có đang say không, Thẩm Ngang đột nhiên nói: “Em nấu ăn cũng rất giỏi.”
“Đúng vậy.” Dịch Khuynh xoa đầu cậu như một phần thưởng.
“Em cũng biết làm việc nhà.”
“Ừ.”
“Em cũng giỏi cất giữ đồ.”
“Phải.”
“Tính tình em cũng tốt nữa.”
“Đúng.”
“Em còn...” Thẩm Ngang dừng một chút: “So với anh ta thì em còn trẻ hơn, khỏe hơn nữa.”
Dịch Khuynh: “...”
Cô nhìn xung quanh, sau khi xác nhận rằng chỉ có cô và Thẩm Ngang ở gần đó, cô nói: “Đúng vậy, em tốt hơn anh ta về mọi thứ, được chưa?”
Như thể không hài lòng với câu trả lời cho có lệ này, Thẩm Ngang cúi người lên bàn, tiến lại gần Dịch Khuynh.
Cậu hỏi rất nghiêm túc: “Vậy thì em không phù hợp với mục tiêu chọn bạn đời của chị hơn Lục Thần Dã và những người khác sao?”
Dịch Khuynh bị sốc và suýt bị sặc nước canh: Em trai à, đây không phải là trò đùa đâu!
Thẩm Ngang kiên trì nói: “Vậy thì nói cho em biết đi, anh ta so sánh với em thì anh ta có gì tốt hơn?”
Dịch Khuynh: “... Ừ, ừ, em là người thích hợp nhất, nhưng bắt đầu từ hôm nay, em bị cấm uống rượu, em có nghe chị nói không?’
Thẩm Ngang còn chưa kết thúc: “Vậy chị có nên lấy em không?”
Trực giác Dịch Khuynh cảm thấy rằng chủ đề nguy hiểm này không thể tiếp tục được nữa, vì vậy cô đổ đầy chai nước khoáng bên cạnh và đưa nó đến trước mặt Thẩm Ngang: “Tỉnh rượu đi.”
Nhiệt độ nước lạnh dường như khiến Thẩm Ngang cảm thấy rất thoải mái, vì vậy cậu nắm cổ tay Dịch Thanh, chủ động úp mặt cậu vào, nhưng vẫn dùng đôi mắt ướt át nhìn Dịch Khuynh.
"Tại sao em không thể là đối tượng kết hôn của chị vậy?” Cậu hỏi.
“Bởi vì chúng ta không có nền tảng tình cảm.” Dịch Khuynh cố gắng lý luận với Thẩm Ngang.
“Nhưng em muốn ở bên chị mãi mãi.” Thẩm Ngang lẩm bẩm: “Nếu không thì chị sẽ đột ngột rời đi như trước, vĩnh viễn không thể tìm lại được.”
“Internet phát triển mạnh như vậy, sao mà không thể tìm thấy chị được chứ?” Nhà công nghệ Dịch Khuynh lên tiếng.
Thẩm Ngang mở to hai mắt ngồi dậy, như là cần câu cá chấp pháp thành công: “Chị lại muốn bị thuyên chuyển à!”
“Không.” Dịch Khuynh có chút mệt mỏi ấn cậu ngồi lại: “Chị ra lệnh cho em đi ngủ đi, chị còn phải làm việc.”
...
Khi Thẩm Ngang cuối cùng cũng nhắm mắt bình tĩnh trở lại, Dịch Khuynh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lục Thần Dã đứng cách đó không xa, cũng không biết anh ta đã đứng ở nơi đó nhìn bao lâu rồi.
Lục Thần Dã gật đầu lịch sự với Dịch Khuynh: “Tôi sẽ lấy thẻ màu.”
“Bên đó anh cũng ăn xong rồi à?” Dịch Khuynh kéo cánh tay đang bị Thẩm Ngang đè xuống: “Tôi sẽ cùng anh đi qua đó, chuyện bàn bạc trước bữa trưa còn chưa có kết luận, vừa rồi anh chưa nói ra ý kiến của mình. Bây giờ, hãy cho tôi biết ý kiến của anh đi?”
Lục Thần Dã không trả lời ngay lập tức, như thể anh ta đang bị phân tâm.
“Lục Thần Dã.” Dịch Khuynh nhẹ nhàng nhắc nhở anh ta.
“Xin lỗi.” Lục Thần Dã ngay lập tức tỉnh táo lại: “Tôi chỉ nghĩ rằng cô rất giỏi trong việc chuyển đổi giữa hai trạng thái công việc và cuộc sống, vì vậy tôi không thể phân biệt rõ ràng được.”
“Nếu anh không tận hưởng bản thân sau khi tan sở, làm sao anh có thể có sức lực để chuẩn bị cho công việc ngày mai?” Dịch Khuynh nói.
Công việc là địa ngục.
Vì vậy cứ sau chín giờ làm việc, công nhân lại phải chui ra khỏi địa ngục để lấy lại sức.
Lục Thần Dã trông giống như anh ta muốn bác bỏ điều gì đó nhưng không thể bác bỏ.
Dịch Khuynh nghĩ về việc giải thích những thứ không liên quan đến công việc trong một lần, vì vậy cô lại nói: “Còn về Thẩm Ngang, nhà em ấy và nhà tôi chỉ là hàng xóm lâu năm, cậu ấy đến nhà tôi nấu ăn và phụ giúp làm việc nhà cũng có thể coi như là một công việc làm thêm.”
“... Không có gì đâu, tôi đang nhớ lại nội dung tranh chấp của hai người sáng nay thôi.”
“Trọng lượng của gác mái bị thừa.” Dịch Khuynh nhẹ nhàng nhắc nhở, đồng thời đi về phía trước.
“Đúng vậy, bị thừa trọng lượng.” Lục Thần Dạ gật đầu đi theo, vô thức quay đầu nhìn lại.
Vốn dĩ Thẩm Ngang không ngủ, cậu úp mặt vào một tay và nhìn Dịch Khuynh rời đi, lòng bàn tay hướng vào trong, như thể để che giấu cảm xúc của mình, cậu vùi phần dưới mũi vào lòng bàn tay, nhưng cái cau mày và đôi mắt vẫn lộ vẻ cáu kỉnh rõ ràng.
Chú ý tới ánh mắt của Lục Thần Dã, ánh mắt Thẩm Ngang khẽ nhúc nhích, nhìn anh ta một cách khó chịu.
“...” Lục Thần Dã cảm thấy rằng nếu Dịch Khuynh có hai chế độ “làm việc” và “cuộc sống” hoàn toàn khác nhau, thì Thẩm Ngang chắc chắn sẽ có hai chế độ “trước mặt Dịch Khuynh” và “trước mặt người khác” hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Ngang vừa giả say vừa giả vờ ngủ thực sự rất khó chịu.
Lần sau cậu vẫn sẽ uống rượu, uống nhiều hơn hôm nay và tỏ ra ngây thơ rõ ràng hơn, để Dịch Khuynh không còn coi cậu như một đứa trẻ nữa.
Chẳng phải Dịch Khuynh thích cơ bắp sao? Vậy thì cậu sẽ cởi hết toàn bộ khoe ra trước mặt cô.
...
Trước khi tan sở, nhân viên đến gặp Dịch Khuynh và nói rằng có người tên Thẩm Việt đang tìm cô ở bên ngoài.
Dịch Khuynh không thể rời đi, vì vậy cô đã yêu cầu Lục Thần Dã ra ngoài và dẫn người vào.
Lục Thần Dã không dẫn ai vào cả, anh ta chỉ mang theo một chiếc phong bì bằng da bò có logo của nhà xuất bản hợp tác lâu năm của cha Thẩm trên đó.
“Cậu Thẩm nói rằng cậu ấy còn có việc phải làm, cậu ấy nói là làm giúp mẹ mình đem vật này tới cho một cậu họ Thẩm khác.” Lục Thần Dã nói.
Dịch Khuynh vừa tan sở, đánh dấu lưu lại tất cả công việc trong ngày rồi đóng quyển sổ lại một cái, quay đầu nhìn Thẩm Ngang: “Của em nè.”
Thẩm Ngang không hiểu ra sao: “Làm sao mẹ em biết em ở đây?”
Cậu lẩm bẩm, nhưng chiếc phong bì đã bị xé toạc, bên trong rơi ra một quyển... sổ hộ khẩu.
Dịch Khuynh: “...”
Lục Thần Dã: “...”
Cùng với sổ hộ khẩu, còn có một mảnh giấy viết thư ngẫu nhiên từ từ rơi xuống chân Dịch Khuynh.
Dịch Khuynh cúi xuống mở nó ra, bên trong là nét chữ của mẹ Thẩm:
[Con trai, mẹ nhận được điện thoại của con nói rằng con sẽ kết hôn với Dịch Khuynh. Trong lúc chúc phúc cho con, mẹ cũng muốn nhắc nhở con rằng con vẫn chưa đủ tuổi để làm thủ tục đăng kí. Mặc dù vậy, hộ khẩu này mẹ sẽ giao cho con trước, vào ngày sinh nhật của con, con có thể mang nó đến Cục Dân Chính để đăng ký trước, mẹ nghe nói ở đó có máy đăng ký tự phục vụ, chỉ mất vài phút là hai đứa thành vợ chồng hợp pháp rồi.]
Dịch Khuynh: “...”
Cô trực tiếp đưa bức thư cho Thẩm Ngang, trong đầu cô lúc này tràn ngập đầy dấu chấm hỏi.
Vẻ mặt Thẩm Ngang khó hiểu nhìn cô hai giây, sau đó lập tức gấp lại: “Em còn chưa nói cho bà ấy mà!”
Dịch Khuynh nhìn điện thoại di động: “Em có nghĩ khi em say em đã gọi điện thoại cho dì không?”
Thẩm Ngang lấy điện thoại ra nhìn lướt qua, sau đó đỏ mặt nhét lại: “...”
“Tôi tan làm trước đây.” Lục Thần Dã thấp giọng nói.
Để chuẩn bị tan sở đúng giờ, mười phút trước khi tan làm, Dịch Khuynh đã giải thích mọi công việc với Lục Thần Dã.
Cô vẫy tay để Lục Thần Dã còn đang khá xấu hổ ở lại đây rời đi, sau đó đặt sổ hộ khẩu và bức thư trên bàn trở lại vào phong bì da, đưa cho Thẩm Ngang: “Cầm lấy đi.”
Thẩm Ngang cẩn thận liếc cô một cái: “Chị giận sao?”
Dáng vẻ này vừa đáng thương lại vừa rối rắm, giống như một đứa trẻ làm chuyện sai trái sợ bị đánh, hay giống như nhóc Thẩm Ngang khi còn bé bị thương ngoài ý muốn bị cô phát hiện.
“Em uống say rồi, không có gì phải tức giận cả.” Dịch Khuynh xoa đầu Thẩm Ngang: “Nhưng tửu lượng không tốt, sau này không được ra ngoài uống rượu nữa.”
Thẩm Ngang uể oải thở dài, nhéo nhéo biểu tượng của nhà xuất bản trên phong bì da bò như đang suy nghĩ điều gì đó.
Dịch Khuynh tìm chìa khóa xe, cô cảm thấy rất u sầu: “Xem ra hôm nay mình vẫn phải tự lái xe.”
Nếu Thẩm Ngang được phép lái xe, đó nhất định là sẽ lái xe khi say rượu.
Thẩm Ngang đột nhiên nói: “Ngày 31 tháng 7 là sinh nhật lần thứ 22 của em.”
“Chị biết, chị sẽ không quên đâu.” Dịch Khuynh buồn cười quay đầu nhìn cậu: “Hay là em muốn quà gì sao? Nói ra cho chị biết đi.”
“...” Thẩm Ngang trầm mặc trong chốc lát, sau đó cúi đầu cười nói: “Chị sẽ không gật đầu đâu.”
Dịch Khuynh hỏi nó là gì, nhưng cậu từ chối trả lời.
Thẩm Ngang trầm mặc một lúc, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, cậu nhét túi giấy màu nâu vào túi rồi cùng Dịch Khuynh đi ra ngoài: “Vậy em nên giải thích chuyện này thế nào với mẹ em đây? Nói không chừng bây giờ cả nhà em đều đã biết hết cả rồi.”
Dịch Khuynh cũng có chút đau đầu: “Cứ nói khi đó là do em say là được.”
“Em chưa từng uống rượu, bọn họ sẽ mắng em đấy.” Thẩm Ngang cảm thấy có lỗi.
“Cái ý tưởng muốn lấy chị của em rất kỳ lạ đấy nhé.” Dịch Khuynh liếc cậu một cái.
“Có gì lạ đâu?” Thẩm Ngang kêu lên: “Mỗi ngày chúng ta ở cùng nhau ít nhất sáu tiếng, hòa thuận vui vẻ như vậy, em không thể nghĩ ra ai khác ngoài chị có thể khiến em muốn nhanh chóng kết hôn.”
Dịch Khuynh thở dài: “Lời của em nói nghe thật dễ gây hiểu lầm... Khi chị còn nhỏ chị đã rời khỏi Dung Thành rồi, điều đó đã tạo cho em một bóng đen tâm lý lớn như vậy sao?”
“... Vậy nếu em nói “có”, chị sẽ đồng ý chứ?” Thẩm Ngang mỉm cười hỏi lại.
Dịch Khuynh nhìn phong bì trên tay.
“Chị xem, mọi việc nhà em sẽ lo cho chị, ngày ba bữa em sẽ nấu cho chị, nhà em và nhà chị rất hiểu nhau, cha mẹ em cũng thích chị. Hơn nữa, em 100% ủng hộ việc làm của chị.” Thẩm Ngang đưa ra từng ví dụ với thái độ rất nghiêm túc và đứng đắn, không có chút giả tạo nào: “... Còn nữa, chị cũng không ghét em mà.”
Dịch Khuynh: “...”
“Điều quan trọng nhất là…” Thẩm Ngang dừng một chút: “Em sẽ luôn đặt chị lên vị trí ưu tiên hàng đầu trong cuộc đời mình... Cho nên, Dịch Khuynh, chị có muốn kết hôn với em không?”
Dịch Khuynh dừng lại và nhìn Thẩm Ngang, tự hỏi thời gian vừa rồi cậu có thực sự say xỉn nói năng bậy bạ không.
Nhưng Thẩm Ngang lại có vẻ rất tỉnh táo, thậm chí còn rành mạch bổ sung thêm một câu: “Với lại, sau này khi sáng sớm mà đột nhiên chị muốn ăn cơm tối, em cũng có thể sẵn lòng làm cho chị.”
Dịch Khuynh: “...” Cái này hấp dẫn thật đấy.
“Chờ đã, trước tiên đừng trả lời, đợi em nói xong tất cả nhưng lợi ích khi kết hôn với em đã.” Thẩm Ngang làm động tác tạm dừng, cúi đầu trầm tư một hồi, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lại bổ sung một cái lý do: “Em và những người phượng hoàng nam* kia không giống nhau, vĩnh viễn em sẽ không tham tiền của chị.”
* Phượng hoàng nam dùng để chỉ các "đấng mày râu" có công năng đặc dị là ăn bám váy vợ. Các đấng mày râu tham ăn lười làm, ăn nhờ ở đậu từ công sức kiếm tiền của các chị em phụ nữ. Trong khi vợ thì còng lưng đi làm, chồng ở nhà ăn bám không được tích sự gì.
Dịch Khuynh nãy giờ đang im lặng lắng nghe cậu một mình độc thoại, cuối cùng cô cũng bật cười thành tiếng.
Cô vừa định mở miệng, Thẩm Ngang liền dùng vẻ mặt căng thẳng ngăn lại: “Chờ đã, còn nữa, chị đau...”
Dịch Khuynh ngắt lời cậu: “Được rồi.”
Thẩm Ngang chán nản: “Chị nghĩ là, em vừa nói nói cho vui thôi sao...??”
“Được rồi.” Dịch Khuynh nhắc lại.
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Ngang: ???!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT