Trước khi công việc thiết kế ngôi nhà trong chương trình thực tế tình yêu mùa thứ năm hoàn thành, Dịch Khuynh bất ngờ có thêm một điều đáng lo ngại.

Trợ lý ban đầu của cô phải về quê để chăm lo cho cha mẹ ốm nặng, nhưng công việc bận rộn, cô khó có thể dành ra mấy chục phút để phỏng vấn một trợ lý mới phù hợp nên đành giao cho bộ phận nhân sự lựa chọn.

Khi Dịch Khuynh giao phó việc tuyển trợ lý, cô đã đưa ra một yêu cầu: Có thể bắt đầu làm việc và theo kịp tiến độ ngay khi tham gia công việc.

Yêu cầu càng ngắn thì càng khó chọn người.

Theo yêu cầu của Dịch Khuynh, những người được tuyển dụng phải quen thuộc và có kinh nghiệm phong phú trong ngành, bằng không ai mà có thể bắt đầu và theo kịp các dự án đã bắt đầu mà không có sự hướng dẫn của người có kinh nghiệm cơ chứ?

Sinh viên mới ra trường chắc chắn không có khả năng, cho dù có tìm đến công ty săn đầu người để tuyển dụng, trong vòng mười ngày nửa tháng cũng khó kiếm được người thích hợp, chưa kể còn có hợp đồng cạnh tranh đồn tới liên tục.

Sau khi nhận được yêu cầu của Dịch Khuynh, bộ phận nhân sự đã tỉ mỉ tuyển chọn người thích hợp từ trong hàng ngàn người, xem đến muốn hói đầu, hai ngày sau bọn họ gọi cho Dịch Khuynh: “Tôi vừa gửi cho cô một bản sơ yếu lý lịch, cô có xem qua chưa?”

Sao mà Dịch Khuynh có thời gian để đọc email, trước đây khi cô bận rộn, trợ lý của cô sẽ giúp cô phân loại email công việc, trích xuất và đọc cho cô nghe.

“Người đó có phù hợp với yêu cầu của tôi không?” Cô hỏi thẳng.

“Rất phù hợp luôn đấy, không ai phù hợp hơn anh ta cả... Nhưng tôi nghĩ cô nên đọc sơ yếu lý lịch của anh ta trước khi quyết định.”

Giọng điệu của quản lý nhân sự do dự, nhưng Dịch Khuynh cũng không thèm nghiên cứu kỹ: “Anh ta phù hợp thì gửi cho tôi, gặp mặt sẽ biết anh ta có thể ở lại hay không.”

“... Được rồi, tôi sẽ bảo anh ta đến gặp mặt cô vào ngày mai.”

Chín giờ sáng hôm sau, một tay Dịch Khuynh bưng bữa trưa, tay còn lại bưng cà phê bước vào studio, cô vừa bước vào cửa liền nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc đang ngồi trên chiếc ghế chờ ở quầy lễ tân.

... Lục Thần Dã.

Dịch Khuynh cảm thấy ngạc nhiên, cô nhướng mày hỏi anh ta: “Sao hôm nay anh Lục rảnh rỗi đến đây thế, anh đến tìm ai à?”

Lục Thần Dã đứng dậy và khiêm tốn nói: “Tôi là trợ lý mới của cô, chỉ cần gọi tôi bằng tên là được rồi.”

Dịch Khuynh: “...”

Cái người này, quản lý nhân sự đã tìm công ty tuyển dụng ma quái nào mà có thể tuyển được ông chủ của studio thiết kế bên cạnh làm trợ lý cho cô vậy chứ.

Dịch Khuynh nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ ở quầy lễ tân.

Cô gái nhỏ xấu hổ dùng ngón tay vò vò mái tóc: “Em gọi điện thoại xác nhận rồi, đúng là anh ta đấy, hôm nay anh ta đến nhậm chức trợ lý mới của chị ạ.”

Dịch Khuynh liếc nhìn đồng hồ, quay đầu về phía Lục Thần Dã và ra hiệu cho anh ta đi theo mình: “Vào trong rồi nói.”

Cô đi hai bước, sau đó quay đầu lại nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn cảnh cáo cô gái ở quầy lễ tân: “Đừng lấy chuyện này ra để bàn tán đấy nhé.”

Lục Thần Dã đi theo Dịch Khuynh vào văn phòng, nhưng anh ta không ngồi xuống, anh ta đứng bên cạnh chiếc bàn làm việc lớn của cô như dáng vẻ thông thường của một người trợ lý.

“Đừng nói là gia đình của anh phá sản đấy nhá?” Dịch Khuynh cười: “Tôi không biết tiền lương hàng tháng của một trợ lý ở đây có đủ cho một bộ quần áo của anh không nữa.”

“Lần đầu tiên tôi mở một studio với tư cách là đối tác của người chú thứ hai. Trong vài năm qua, mặc dù tôi đã đạt được một số thành tựu, nhưng tôi luôn cảm thấy mình vẫn chưa thoát khỏi vùng an toàn của chính mình.” Lục Thần Dã nói một cách có sắp xếp và có cơ sở. “Vì vậy, lần này tôi rời khỏi studio của mình, mục đích là để chấp nhận một số kích thích mới từ các đồng nghiệp khác, những người tương tự nhưng khác biệt, để bước ra khỏi vùng an toàn của tôi.”

Dịch Khuynh lấy trong két sắt ra một xấp tài liệu tối hôm qua lấy được, cô hỏi: “Hợp đồng đã được ký chưa?”

“Toàn bộ đã được ký kết xong xuôi, bao gồm cả các điều khoản phát sinh.”

Dịch Khuynh gật đầu, đặt đồ lên bàn, vừa chống tay lên mặt bàn vừa nhìn Lục Thần Dã: “Vậy thì tôi mặc kệ lý do anh làm trợ lý của tôi để làm gì, mỗi ngày anh sẽ phải hoàn thành đầy đủ nhiệm vụ của một người trợ lý đi theo tôi. Nếu trong quá trình làm việc mà anh cảm thấy không thoải mái, anh có thể nói ra, nhưng không có nghĩa là tôi bắt buộc phải thay đổi nó.”

Giống như bất kỳ trợ lý mới nào, Lục Thần Dã nghiêm túc gật đầu và lấy ra một chiếc máy tính bảng mini để ghi chép cá nhân.

Dáng vẻ của anh ta có vẻ nghiêm túc.

“Quy tắc đầu tiên là nói ngắn gọn về lịch trình sắp tới.” Dịch Khuynh nói một cách không hề nể tình.

Có lẽ có liên quan đến xuất thân của anh ta, khi Lục Thần Dã nói chuyện, anh ta luôn có một bài phát biểu dài, nhưng anh ta nói rất chậm rãi và rõ ràng, sự chậm rãi từ tốn mang theo một chút kiểu cách quý tộc, có thể khiến người nghe bình tĩnh lại.

Nhưng đây là trường hợp ngoại lệ.

Lúc Dịch Khuynh làm việc không đủ kiên nhẫn để nghe mọi người nói chuyện dài dòng.

Lục Thần Dã do dự một lúc, lưỡng lự viết điều này xuống máy tính bảng.

Sau đó, anh ta trả lời ngắn gọn: “Tôi hiểu rồi.”

Dịch Khuynh thực sự không có nhiều ác cảm với ứng viên trợ lý mới này.

Vì Lục Thần Dã có thể tham gia công việc này, nên hai ngưỡng cửa về mặt pháp lý và nhân sự chắc chắn đã vượt qua, hơn nữa, Dịch Khuynh không cần phải xem xét tính chuyên nghiệp của Lục Thần Dã.

Vì vậy, ngay cả khi Lục Thần Dã đến đây vì lý do mờ ám gì đó... Dịch Khuynh cũng không quan tâm đến các kế hoạch khác của anh ta... Bây giờ anh ta vẫn là một công cụ giúp việc rất hữu ích.

Khi Lục Thần Dã ra ngoài tìm quản lý để lấy đồ dùng văn phòng, Dịch Khuynh đã gọi cho nhân viên phòng nhân sự.

Người quản lý nhân sự hình như vẫn luôn ở đầu bên kia điện thoại, thấy cô gọi tới liền vội vàng bắt máy: “Đã gặp được anh ta chưa?”

“Lần sau đừng vòng vo nữa, chỉ cần nói cho tôi biết tên của Lục Thần Dã là được.” Dịch Khuynh mở loa điện thoại rồi đặt lên bàn, vừa buộc tóc đuôi ngựa vừa nói: “Dù sao thì khả năng làm trợ lý của anh ta như thế là quá đủ rồi, ngày hôm qua cô do dự làm gì chứ?”

“Trong ngành không phải luôn có tin đồn về hai người sao...” Quản lý nhân sự vẫn do dự: “Chính là vậy đó, hai người các cô sắc bén như vậy, bản vương mà không nhìn ra bản vương.”

“Đừng nghe những lời nói nhảm.” Dịch Khuynh cười lạnh: “Chào nhé.”

Khi cô vừa cúp điện thoại, Lục Thần Dã đúng lúc xách theo một chiếc hộp đồ dùng văn phòng cá nhân bước vào.

Văn phòng của Dịch Khuynh không có sự phân biệt giữa bên trong và bên ngoài, cô và trợ lý cũ của mình luôn làm việc chung trong một văn phòng.

Trợ lý ban đầu chỉ cao 155cm, sau khi thay thế Lục Thần Dã, người cao 180cm, văn phòng trong nháy mắt dường như trở nên nhỏ hơn rất nhiều.

“Cất đồ đạc vào đó đi.” Dịch Khuynh chỉ vào nơi làm việc: “Anh thu dọn xong thì lại đây giúp tôi.”

“Được, tôi đến ngay.” Lục Thần Dã tiến lên hai bước, lại hỏi: “Tôi nên xưng hô với cô thế nào thì được?”

“Gọi tên thôi là được rồi, tôi cũng gọi anh bằng tên.” Dịch Khuynh không ngước mắt lên: “Buổi chiều anh cùng tôi đi đến công trường... anh có lái xe được không?”

“...” Lục Thần Dã lộ ra vẻ xấu hổ: “Tôi xin lỗi, tôi sẽ tham gia kì thi lấy bằng lái trong khoảng thời gian sớm nhất.”

Dịch Khuynh nhớ lại quá trình thi bằng lái xe của Thẩm Ngang khi đó, nó trôi qua rất nhanh, vì vậy cô cũng không nói nhiều: “Được rồi, càng sớm càng tốt.”

...

Còn hơn nửa tháng nữa là Thẩm Ngang chính thức tốt nghiệp đại học và nhận bằng tốt nghiệp.

Những người bạn cùng lớp đang háo hức chờ đợi ngày tốt nghiệp, nhưng Thẩm Ngang lại chờ đợi một ngày khác.

Ngày 31 tháng 7 là sinh nhật lần thứ 22 của cậu.

“Thẩm Ngang!” Một bạn học trong đội bơi lội từ phía sau vỗ vai Thẩm Ngang: “Cậu tới đây làm gì? Không phải đang đi ăn tiệc liên hoan sao?”

Thẩm Ngang liếc nhìn cậu ta với vẻ mặt đầy sự từ chối.

Người bạn học sửng sốt: “Cậu lại không đi, thật sự không có gì vui cả. Nghe nói Đỉnh Thái Ấn Tượng Thành mới mở đồ ăn Thái rất ngon.”

Nghe đến năm chữ Đỉnh Thái Ấn Tượng Thành, Thẩm Ngang cau mày tắt lịch trên điện thoại đi: “... Tôi cũng đi.”

Nơi làm việc lần này của Dịch Khuynh ở gần đó.

Thẩm Ngang ăn qua loa cho xong bữa tối, muốn về sớm nhưng bị bạn học phạt một ly cocktail.

Thẩm Ngang uống cạn ly Pina Colada trong một ngụm, sau khi đặt ly xuống, ánh mắt đầy đe dọa của cậu đảo quanh bàn.

Các sinh viên đại học trong lòng thì muốn tiếp tục rót tiếp ly thứ hai, nhưng lại rút tay lại, cả đám gật đầu và vội vã cúi đầu xuống.

“Đại ca, đi chậm thôi.”

“Cám ơn anh Thẩm đã cùng chúng em ăn cơm, cám ơn anh, anh đến làm nơi đây như sáng hẳn lên.”

“Đây không phải nhà của các cậu, sáng cái gì mà sáng...”

Thẩm Ngang đến quầy thu ngân thanh toán cho cả bàn bọn họ, cậu mở điện thoại di động xác nhận địa điểm mà Dịch Khuynh đã đề cập trước đó, phát hiện ra chỉ cần đi bộ vài trăm mét, cậu quyết định tự đi bộ tới mà không gọi xe.

Lần đầu tiên cậu cố gắng gọi cho Dịch Khuynh.

... Vài năm trước, Dịch Khuynh sẽ không tùy tiện trả lời các cuộc gọi riêng tư ở nơi làm việc, nhưng những nỗ lực của Thẩm Ngang trong vài năm qua không phải là vô ích.

Ngay cả khi Dịch Khuynh bận rộn, điện thoại di động của cô sẽ tạm thời do trợ lý quản lý.

Nếu đúng như vậy, có thể nhờ trợ lý của Dịch Khuynh nói với cô rằng cậu sẽ đến ngay, sau đó hỏi xem cô có muốn ăn đồ ăn nhẹ và đồ uống nào không.

Ngay khi Thẩm Ngang nghĩ về điều đó, điện thoại đã được kết nối.

Nhưng đầu dây bên kia không phải là giọng nói của Dịch Khuynh, cũng không phải là giọng nói của cô trợ lý dịu dàng của Dịch Khuynh, mà là một giọng nam nhẹ nhàng chậm rãi lên tiếng: “Xin chào, đây là điện thoại của Dịch Khuynh. Cô ấy đang bận, xin hỏi là ai thế?”

Bước chân của Thẩm Ngang lập tức dừng lại.

Câu “anh là ai thế” đột nhiên bị cậu nuốt vào trong cuống họng, cậu cười toe toét đổi thành một câu khác: “Phiền anh nói lại cho Dịch Khuynh, tôi sẽ đến đó ngay.”

“Phiền anh” ban đầu là một cách diễn đạt lịch sự, nhưng cậu đã nghiền nát nó giữa hai hàm răng, sát khí tỏa ra dày đặc bao quanh bốn phía.

...

Lục Thần Dã nhìn chằm chằm vào hai từ “Thẩm Ngang” trên màn hình điện thoại.

Anh ta suy nghĩ một lúc, nghĩ lại rằng hình như giọng điệu của người bên kia có chút quen thuộc, có thể cậu ta là người liên quan đến công việc, vì vậy anh ta đi về phía Dịch Khuynh đang bàn bạc với đội xây dựng.

Dịch Khuynh và nhóm kỹ sư đang tranh cãi với nhau về tính khả thi của bàn thiết kế, Lục Thần Dã trước đây chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh ta đứng đó một lúc lâu nhưng không mãi vẫn không tìm được cơ hội để can thiệp, anh ta không dám chen ngang cuộc trò chuyện giữa bọn họ.

Một lúc sau, một người kỹ sư đội mũ cứng bước vào nói lớn: “Này, đừng cãi nhau nữa, vào ăn chút gì cho bình tĩnh đi.”

Mọi người trong cuộc tranh cãi đồng loạt quay đầu lại, ngay cả Lục Thần Dã cũng thở phào nhẹ nhõm và cùng họ quay đầu lại nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Người kỹ sư đang mang vài chiếc túi từ cửa hàng đồ uống lạnh, và bên cạnh anh ta là một chàng trai trẻ cũng đang xách một chiếc túi.

Lục Thần Dã cảm thấy rằng chàng trai trẻ với lông mày rậm và chiếc mũi cao kia dường như cũng đang nhìn chằm chằm vào anh ta, trong ánh mắt còn tràn đầy vẻ thù địch.

Nhưng có lẽ chỉ là do ảo giác của anh ta, bởi vì ánh mắt chàng thanh niên nhanh chóng đảo qua một lượt, rất nhanh liền dừng lại trên người Dịch Khuynh.

“Mười hai giờ rưỡi rồi.” Người thanh niên dùng giọng điệu quen thuộc nói: “Hôm nay trợ lý của chị sao không nhắc chị ăn trưa thế?”

Trợ lý Lục mới được bổ nhiệm vô thức liếc nhìn đồng hồ của mình.

Mà Dịch Khuynh thì lại cau mày nhìn cậu thanh niên: “Sao em lại tới đây?”

Rõ ràng là một câu nghi vấn nhưng cuối câu lại không lên giọng mà lại tụt xuống, vừa nghe thấy thì sẽ biết ngay là tâm trạng cô đang cực kỳ khó chịu.

Lục Thần Dã rõ ràng lớn hơn Dịch Khuynh một tuổi, nhưng khi nghe điều đó, anh ta cảm thấy hơi áy náy, anh ta ngập ngừng liếc nhìn chàng trai trẻ, tự hỏi có nên tiến lên ngăn cản cậu để cậu không bị Dịch Khuynh giận cá chém thớt hay không.

Nhưng mà thanh niên tay dài chân dài dường như không có chú ý tới, cậu vô tội nói: “Em có gọi điện thoại cho chị nhưng lại có người không quen biết bắt máy... trên đường tới đây em có mang cho chị bánh su kem chị thích ăn, chị có muốn ăn không?”

Dịch Khuynh vuốt lông mày và ra hiệu cho chàng trai trẻ.

Chàng trai trẻ với với hộp bánh su kem bước đến gần Dịch Khuynh, cô nhón chân lên đội mũ bảo hiểm lên đầu cậu.

Dịch Khuynh vừa chỉnh lại khóa mũ bảo hiểm ở cằm, vừa nghiêng người, giọng nói bình thản: “Trên mặt đất còn rất nhiều mảnh vụn, đi cẩn thận một chút nhé.”

Chàng trai chớp chớp mắt, cúi người nhìn cô: “Vậy chị ăn cơm nhé? Sáng nay em làm ức bò hầm rượu đỏ cho chị, hôm trước chị còn nói là muốn ăn mà.”

Dịch Khuynh thắt mũ bảo hiểm xong xuôi cho cậu rồi mới buông tay ra, cô thở dài tỏ vẻ thỏa hiệp rồi quay sang hỏi Lục Thần Dã: “Lục Thần Dã, bữa trưa của tôi ở đâu rồi?”

Nhưng Lục Thần Dã vẫn còn bàng hoàng, định bụng sẽ nói là “ở trên xe, tôi sẽ đi lấy ngay”, nhưng anh ta lại thốt ra là: “Đây có phải là người mà Dịch Khuynh nghĩ đến vào ngày hôm đó không?”

Lời trong lòng cùng lời nói ra ngoài miệng hoàn toàn trái ngược nhau.

Dịch Khuynh: “...”

Lục Thần Dã: “...”

Một giây tiếp theo, Dịch Khuynh đưa tay bịt miệng thanh niên đang há hốc: “Thẩm Ngang, im lặng, không cho lên tiếng nữa.”

Lục Thần Dã nhìn người thanh niên tên Thẩm Ngang theo bản năng nắm lấy cổ tay của Dịch Khuynh, đó là một hành động gần như có thể phản công bất cứ lúc nào, nhưng Thẩm Ngang lại ngoan ngoãn chịu đựng hành động của cô.

Vài giây sau, lỗ tai Thẩm Ngang lặng lẽ đỏ lên.

... Ồ.

Lục Thần Dã nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play