Dịch Khuynh trở về nhà với cả một hộp bánh mật ong, cô trở tay đóng cửa lại, muốn lén lút ăn thêm hai cái nữa, nhưng lại cúi đầu sờ cái bụng hơi nhô ra của mình, cuối cùng đành bất đắc dĩ từ bỏ ý định.

Mặc dù Dịch Khuynh là người rất đề cao kỷ luật nên mọi quá trình làm việc đều rất hiệu quả, nhưng cái gì cũng có cái giá của nó.

Chẳng hạn như cái giá điển hình nhất mà cô phải trả là cô không thể tự chủ sau khi tan sở, cô thường xuyên có thói quen xem phim truyền hình và chơi game đến tận sáng sớm, hại cho sáng hôm sau phải nhờ đến cà phê và các thức uống độc hại khác mới có thể duy trì sự tỉnh táo.

Sự thiếu tự chủ này bao gồm cả sự thèm ăn.

Thực ra, trong những năm đầu đi làm, Dịch Khuynh gặp phải nhiều vấn đề nhỏ về thể chất do chế độ ăn uống và làm việc, nghỉ ngơi không điều độ.

Nhưng có bao nhiêu người làm công hiện nay mà không bị viêm dạ dày mãn tính đâu chứ?

Dịch Khuynh cũng không coi trọng việc này lắm, cô luôn tích trữ sẵn thuốc khó tiêu và thuốc đau dạ dày ở nhà và trong văn phòng.

Ba năm trước đây, vào một ngày nào đó, bởi vì ăn ba hộp kem cùng hai quả hồng khô, Dịch Khuynh nằm trên sô pha toát không ngừng mồ hôi lạnh, sắc mặt Thẩm Ngang tái nhợt hốt hoảng đưa cô đi bệnh viện.

Cuộc sống sau đó của cô cũng bắt đầu bị Thẩm Ngang kiểm soát.

Thực ra Dịch Khuynh cũng không có ác cảm gì với những ngày tan sở có người sắp xếp mọi việc như thế này, không bằng nói cuộc sống chỉ cần há mồm là cơm tới miệng, không cần sử dụng đầu óc này quả thật là quá tiện lợi.

...Và khi muốn ăn vụng thì thực sự có thể ăn vụng!

Dù sao Thẩm Ngang cũng không ở cùng cô 24 giờ một ngày.

Chỉ là nếu cô sống phóng túng đến mức phải uống thuốc rồi đến bệnh viện, Thẩm Ngang nhất định sẽ biết.

Dịch Khuynh sẽ không bao giờ quên cú sốc khi nghe thấy Thẩm Ngang dùng giọng nói thâm trầm hỏi cô “Chị uống thuốc đau dạ dày sao?”.

Dịch Khuynh thở dài, cam chịu cất những chiếc bánh nhỏ vào tủ lạnh để tránh bị chúng cám dỗ.

Sau khi tắm xong, Dịch Khuynh ngồi trước gương bôi mỹ phẩm dưỡng da, cô chợt nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm đó ở nhà Thẩm Ngang.

Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi vén quần áo lên nhìn trước nhìn sau ở trong gương.

Đúng vậy, làm người là phải biết bỏ muối đúng lúc, không thể lấy tỉ lệ mỡ trên người Thẩm Ngang và những cậu thanh niên trẻ khác ra làm chuẩn.

Ngừng tự ti, phải lấy bản thân làm chuẩn!

...

Tuy rằng năm nào cũng đều thực hiện khảo sát nghiên cứu về ‘thị trường xem mắt”, nhưng Dịch Khuynh cảm thấy rằng trước sau gì cũng chỉ loanh quanh có vài kiểu như thế, không có phát sinh nào mới mẻ cả.

Hơn nữa, trải qua bốn năm “hành nghề”, Dịch Khuynh đã nhận ra được một điều: tìm được người ở chung trong buổi hẹn hò xem mắt không khó, nhưng tìm được người thích và muốn ở bên mình cả đời thì còn khó hơn cả lên trời.

Đủ loại lý do khác nhau, vậy nên trong hai năm qua Dịch Khuynh chỉ đến hai buổi hẹn hò xem mắt.

Trên đường đến địa điểm đã thỏa thuận với đối tượng hẹn hò giấu mặt thứ hai, vừa đi tới ngã tư đèn đỏ, Dịch Khuynh chợt đạp phanh, cô bất chợt nghĩ đến việc dường như lúc nào cũng bắt gặp Thẩm Ngang khi cô đi xem mắt.

Thực ra Dịch Khuynh biết tại sao Thẩm Ngang và những người còn lại trong gia đình nhà họ Thẩm lại lo lắng về tình trạng mối quan hệ của cô.

Khi còn học trung học, Dịch Khuynh đã từng gặp rắc rối vì nhận được thư tình từ một nam sinh cuối cấp.

Khi sự việc xảy ra, Thẩm Ngang đã mười một tuổi, còn Thẩm Việt thì cũng đã mười ba tuổi, cả hai đều có thể nhớ được những chuyện gì đã xảy ra.

Mặc dù cuối cùng Dịch Khuynh không bị thiệt hại đáng kể nào, nhưng vào thời điểm đó cha của Dịch Khuynh không ở trong nước, và chính cha Thẩm và mẹ Thẩm đã đến trường của Dịch Khuynh để giải quyết vấn đề cho cô với tư cách là người giám hộ.

Sau đó, có một số sự việc ngoài ý muốn liên quan đến mê tín phong kiến, tạm thời không đề cập đến, tóm lại, cha Thẩm và mẹ Thẩm luôn rất lo lắng về cách nhìn của Dịch Khuynh về đàn ông trong tương lai.

Dù Dịch Khuynh có giải thích thế nào, họ vẫn luôn nghi ngờ liệu Dịch Khuynh có rơi vào tay kẻ xấu hay không.

Ai bảo ngày đó, năm thầy bói ở trên ba con phố đều nói Dịch Khuynh nhất định sẽ bị đàn ông xấu xa lừa?

Theo lời của mẹ Thẩm: cùng một việc xảy ra hai lần là việc ngẫu nhiên, ba lần thì là quy luật và năm lần thì chắc chắn phải có phương án phòng ngừa chu đáo.

Chỉ cần kiểu quan tâm này không xâm phạm phạm vi cá nhân, Dịch Khuynh không nên cảm thấy phản cảm.

“Bạn đã đến đích, đề xuất các điểm đến lân cận...”

Dịch Khuynh tắt điều hướng đi, lùi xe vào chỗ đậu xe bên đường, ổn định xong xuôi cô xuống xe và đi vào nhà hàng.

Đối tượng hẹn hò của cô đã đến trước một bước.

“Xin lỗi, tôi đến muộn, anh đến sớm thật đấy.” Dịch Khuynh lễ phép xin lỗi: “Tôi là Dịch Khuynh.”

“Bởi vì tôi nghe nói có một đối tượng xem mắt đáp ứng hoàn hảo yêu cầu của tôi nên tôi đã nóng lòng đến sớm.”

Người xem buổi xem mắt cũng đứng dậy: “Xin chào, tôi là Lục Thần Dã.”

Dịch Khuynh cảm thấy như thể cô đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó, não cô vô thức rà soát lại toàn bộ thông tin về cái tên này, nhưng rất nhanh sau đó, chỉ bằng một cái bắt tay, cô đã nhanh chóng nhận ra đối phương là ai.

“Hóa ra chúng ta là đồng nghiệp.” Nụ cười của Dịch Khuynh có phần công thức hóa hơn một chút.

Không giống như Dịch Khuynh, một người nghèo và không có nền tảng trong ngành thiết kế, Lục Thần Dã xuất thân từ một gia đình nghệ thuật, anh ta đã giành được vô số các giải thưởng từ các cuộc thi nghệ thuật khác nhau từ khi còn học trung học cơ sở, và hiện anh ta đang hợp tác với những người khác để mở một studio thiết kế khá có tiếng trong ngành.

Ngoài ra, mặc dù trong ngành thiết kế này có rất nhiều người đẹp trai và biết cách ăn mặc đẹp, nhưng ai cũng biết rằng trên đời này đàn ông đẹp hiếm có khó tìm như thế nào, vì vậy có thể nói Lục Thần Dã là một viên kim cương nổi tiếng trong ngành.

Studio của Dịch Khuynh và studio của Lục Thần Dã chuyên về các lĩnh vực khác nhau, bên kia đi theo con đường cổ điển, còn bên Dịch Khuynh đi theo con đường hiện đại, giữa hai bên không có xung đột lợi ích thực sự và mối quan hệ cũng không quá căng thẳng, hai bên cũng không có nhiều cơ hội hợp tác chung cho lắm.

“Tôi biết, chúng ta đừng nói về công việc nữa.” Lục Thần Dã mỉm cười, đưa tay lên gần miệng làm một động tác kéo khóa lại: “Mong là cô đừng hiểu lầm tôi... Tôi thực sự có kế hoạch kết hôn trong tương lai gần.”

Vừa nói, anh ta vừa đưa tay ra và lịch sự mời Dịch Khuynh ngồi xuống.

Mặc dù Dịch Khuynh lúc đầu cũng có suy nghĩ “Có phải anh ta đến đây để nghe trộm bí mật kinh doanh gì đó không”, nhưng nghĩ đến chuyện thăm dò công việc là chuyện phổ biến ở nơi làm việc, và việc nói ra hay không là quyết định của chính cô, vì vậy cô cũng vui vẻ ngồi xuống đối mặt với anh ta.

“Tôi đã nghe rất nhiều về cô, vì vậy tôi luôn muốn gặp cô đấy.” Lục Thần Dã giống như có vẻ đang bất an, anh ta hồi hộp xoa xoa chiếc cốc trong tay: “Nhưng có lẽ là do không có duyên, rõ ràng chúng ta đều ở trong cùng một ngành, nhưng tôi lại không có cơ hội gặp cô.”

Dịch Khuynh khéo léo bác bỏ ý tưởng của Lục Thần Dã: “Tôi là người không thích đi xã giao bên ngoài nên có lẽ là vì nguyên nhân này nên chúng ta mới ít khi chạm mặt nhau.”

Trước đây cô điên cuồng làm việc tăng ca ngoài giờ, nhưng bây giờ sau khi tan sở cô chỉ muốn lập tức phóng ngay về nhà, đối với cuộc sống như vậy, vòng phạm vi xã giao quen biết đương nhiên là vô cùng ít ỏi.

Lục Thần Dã cong khóe miệng như thể bị lời nói của cô chọc cười: “Cô có thể chưa nghe nói nhiều về tôi, vì vậy để tôi giới thiệu bản thân mình trước...”

Dịch Khuynh thực sự đã nghe rất nhiều về anh ta, nhưng cô vẫn không ngắt lời Lục Thần Dã.

“So với đi ăn ở ngoài, tôi thích nấu ăn ở nhà hơn. Tôi thường thích xem video của các blogger ẩm thực để giải tỏa căng thẳng. Khi mời bạn bè đến nhà, tôi sẽ nấu ăn và chiêu đãi mọi người. Những người đã biết tôi một thời gian lâu thì biết rằng tôi nấu ăn rất giỏi.” Lục Thần Dã nói.

Dịch Khuynh gật đầu.

“Về phần chuyện nhà, tôi có dì giúp việc kí hợp đồng lâu dài với gia đình, cho dù sau khi kết hôn, cô cũng không cần lo lắng về vấn đề này.”

Dịch Khuynh lại gật đầu.

“Hơn nữa, vòng kết nối xã hội của tôi thực sự rất nhỏ. So với việc luôn ra ngoài, tôi thích ở nhà vẽ tranh và đọc sách hơn.”

Dịch Khuynh nghiêm túc lắng nghe anh ta nói.

Xác thực các điều kiện đều khá thỏa đáng với yêu cầu của cô.

“Cuối cùng thì tôi cũng có tiền tiết kiệm, có nhà và xe hơi. Cho dù loại trừ thu nhập từ công việc của tôi, thì tiền quản lý tài chính hàng năm và thu nhập từ tiền thuê nhà cũng đủ để sống một cuộc sống không cần lo cơm ăn áo mặc, khía cạnh tài chính sẽ không gây khó khăn cho cô, tôi nghĩ cả hai chúng ta đều rất phù hợp để kết hôn.”

Dịch Khuynh gật đầu suốt cuộc trò chuyện, và trở thành một người lắng nghe rất trầm lặng.

Lục Thần Dã không nói tiếp, anh ta chắp tay và im lặng nhìn Dịch Khuynh, dường như đang đợi cô đáp lại.

Dịch Khuynh suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có thể cho tôi biết một chút về yêu cầu và kỳ vọng đối với đối tượng kết hôn của anh được không?”

Trong lòng cô có chút buồn cười, nhưng cố hết sức kìm lại.

Nói thế nào nhỉ? Nó giống một cuộc phỏng vấn đầu vào hơn bất kỳ buổi hẹn hò giấu mặt nào trước đây.

“Cô xinh đẹp, tài năng, cô biết kiếm tiền, cô cũng sẽ không giữ bám lấy tôi, và cô có thể có rất nhiều chủ đề chung với tôi. Tôi nghĩ những điều này rất tốt.” Lục Thần Dã nhìn Dịch Khuynh: “Quan trọng hơn, cô sẽ là một người vợ tốt, tôi không cần phải trả giá cho gì cả... xin lỗi, tôi dùng từ không phù hợp, tôi nghĩ, cô sẽ là một người vợ không cần tôi quan tâm lo lắng quá nhiều.”

Dịch Khuynh chống tay lên cằm, và đặt câu hỏi với thái độ nghiêm khắc của người phỏng vấn: “Anh có phiền nếu tôi hỏi anh thêm vài câu không?”

“Đương nhiên là được.”

“Anh cho rằng anh không cần quá quan tâm lo lắng đến tôi sao?” Dịch Khuynh rất chân thành hỏi.

Có Thẩm Ngang làm chứng, Dịch Khuynh là một người dư thừa trong cuộc sống này đấy!

Lục Thần Dã rõ ràng không ngờ rằng Dịch Khuynh sẽ hỏi một câu hỏi như vậy.

Anh ta dừng lại một lúc, rồi anh ta cau mày xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi nghĩ đây là lời khen dành cho một người phụ nữ thành đạt trong nghề nghiệp như cô.”

Dịch Khuynh gật đầu: “Tôi hiểu suy nghĩ của anh. Anh nghĩ rằng tôi làm việc tốt - tất nhiên là tôi rất giỏi - và anh sẽ cho rằng tôi cũng mạnh mẽ trong cuộc sống và không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai, đúng không?”

Lục Thần Dã khoanh tay có chút bất an ngả người ra sau: “Chẳng lẽ là tôi đã nói gì đó xúc phạm đến cô sao?”

“À, ý tôi không phải vậy, tôi không tức giận, anh cũng đừng căng thẳng.” Dịch Khuynh chống cằm, cô mất vài giây sắp xếp lại lời nói: “Anh nói đúng, tôi cũng có thể làm được những điều mà anh yêu cầu, nhưng tôi sẽ không làm thế.”

“... Tại sao?”

“Bởi vì tôi không muốn chất lượng cuộc sống của mình bị hạ thấp.” Dịch Khuynh chỉ vào chính mình và cười nói: “Lục Thần Dã, tôi không còn ở độ tuổi mà tôi sẽ thay đổi thói quen sống của mình chỉ để phục vụ cho bất kỳ lý do gì hay bất cứ ai. Tôi có quyền và đủ tự tin để đòi hỏi tôi có quyền tự do như khi tôi độc thân, khi tôi đang trong một mối quan hệ hay cả khi tôi đã kết hôn, bởi vì tôi không chọn ở trong một mối quan hệ đó chỉ vì để làm người khác cảm thấy hạnh phúc, anh hiểu ý tôi chứ?”

Lục Thần Dã sững sờ tại chỗ một lúc lâu trước khi lắc đầu cười khổ: “Dịch Khuynh, tôi không ngờ cô lại là người theo chủ nghĩa lý tưởng về tình yêu và hôn nhân, và tôi không biết có nên đánh giá không cho dù đây là một yêu cầu quá mức lý tưởng hay do cô quá tự cao... Cô có nhận ra điều đó không, hay là rất khó để tìm được một người như vậy?”

Dịch Khuynh nhún vai tỏ vẻ không tán thành.

Không tìm được thì không tìm nữa, trong xã hội ngày nay, người ta không sợ già, chỉ sợ nghèo, chỉ cần tiết kiệm đủ tiền thì đâu còn sợ không thể yên tâm mà dưỡng già nữa.

Lục Thần Dã nói thêm: “Hay là có ai đó xung quanh cô khiến cô cảm thấy rằng mối quan hệ tình yêu kiểu này cũng có thể được thiết lập trong thực tế? Điều đó khiến tôi có chút tò mò đấy.”

Câu nói này mặc dù được nói ra một cách rất tùy ý, nhưng người nói vô tình, người nghe thì lại có tâm.

Trong đầu Dịch Khuynh lập tức hiện lên hình ảnh đeo tạp dề thể hiện kỹ năng làm bếp của người nào đó, và ngay lập tức bị choáng ngợp bởi hình ảnh cầm thú của mình, suýt chút nữa bị sặc bởi nước bọt của chính mình.

Không không không không, đã đồng ý rõ ràng rồi, tôi, Dịch Khuynh, là người luôn có một điểm mấu chốt trong cuộc sống!

Dịch Khuynh ngay lập tức uống một ngụm nước để kìm nén cơn sốc, và nhanh chóng sử dụng phẩm chất tâm lý trong công việc để bình tĩnh lại.

Đúng vậy, nếu cẩn thận nghĩ lại, nhất định là thời gian mấy năm nay ở cùng Thẩm Ngang quá nhiều đã gây ra hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Dịch Khuynh kết thúc bữa ăn nhưng lại không thấy ngon miệng lắm.

Lục Thần Dã thanh toán hóa đơn một cách rất lịch sự: “Hãy coi như đó là lời xin lỗi của tôi cho những sai lầm của mình.”

Thông thường, Dịch Khuynh sẽ chủ động thanh toán hóa đơn, nhưng tình huống của Lục Thần Dã hơi khác một chút, anh ta là kiểu người không hẹn trước mà đi cửa sau.

Vì vậy, Dịch Khuynh cũng không tranh giành với anh ta.

Sau khi xác nhận rằng hai bên có quan điểm khác nhau về hôn nhân và tình yêu, Lục Thần Dã không dây dưa nữa, anh ta tiễn Dịch Khuynh lên xe rồi sau đó mới rời đi.

Mà Dịch Khuynh lại lái xe về nhà với tốc độ chậm hơn bình thường, sau khi đến bãi đậu xe ngầm dưới lầu, cô ngồi trong xe thẫn thờ một lúc lâu, nghiêm túc kiểm tra vấn đáp trái tim mình.

Trước khi cô có thể đưa ra kết luận từ phân tích, cửa sổ xe đột nhiên bị ai đó gõtừ bên ngoài.

Dịch Khuynh sửng sốt, còn tưởng rằng mình đậu nhầm chỗ, nhưng khi quay lại, cô đã thấy Thẩm Ngang đang đứng ở bên ngoài.

Cô hạ cửa sổ xe xuống, Thẩm Ngang trước tiên là chỉ địa điểm phân loại rác cách đó không xa giải thích: “Em xuống đổ rác, đúng lúc lại nhìn thấy chị đang ngẩn người trong xe, chị đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Dịch Khuynh: “... không có gì.”

Thẩm Ngang khom người dựa vào hai phần ba cửa kính xe đã hạ xuống, cằm chống lên cánh tay, đuôi lông mày và khóe mắt hiện lên một nụ cười gượng gạo: “Lần do dự này hơi lâu đấy, Dịch Khuynh.”

Dịch Khuynh vốn cho rằng mình rất ngay thẳng, nhưng không biết vì sao mỗi lần bị Thẩm Ngang nhìn chằm chằm khiến cô cảm thấy có chút thiếu tự tin.

Cô còn chưa kịp nghĩ ra cái cớ nào có thể lừa được Thẩm Ngang, Thẩm Ngang đã tự mình nói tiếp: “Theo lịch trình, hôm nay chị cũng đi xem mắt, vậy có nghĩa là buổi xem mắt hôm nay cuối cùng cũng khiến chị bị thu hút rồi sao?”

Dịch Khuynh ngập ngừng: “Không... chỉ là, chỉ là những người biết tên nhau nhưng chưa từng nói chuyện với nhau thôi.”

Nụ cười trong mắt Thẩm Ngang vẫn còn, cậu nhìn vẻ mặt thay đổi của Dịch Khuynh vài giây, Dịch Khuynh cũng không xác định được lúc này các biểu cảm trên gương mặt cô có làm người khác tin lời cô nói hay không.

Sau đó Thẩm Ngang dường như đã có kết luận, cậu chống cằm cười nói: “Anh ta rất thích hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của chị sao?”

Dịch Khuynh gật đầu: “Ừm.”

Điều này là sự thật, nhìn chung các điều kiện thì họ cũng rất xứng đôi.

Thẩm Ngang tiếp tục hỏi: “Vậy thì không lâu sau chị sẽ kết hôn với anh ta à?”

Dịch Khuynh mang theo dáng vẻ nghi ngờ từ từ trả lời cậu: “Ngay cả khi chị cảm thấy hài lòng sau buổi xem mắt, chị cũng không nên kết hôn ngay đâu.”

“Cũng đúng.” Thẩm Ngang cười cười: “Vậy chị định yêu nhau trước hay sao?”

“Không phải là đã hẹn trước rồi sao? Chị sẽ nhờ em cho lời khuyên trước khi quyết định yêu đương.” Dịch Khuynh quyết định nhanh chóng dừng chủ đề này lại, cô tháo dây an toàn, cô cũng nhớ tới những bông hoa mà Lục Thần Dã vừa đặt trên ghế phụ của cô.

Lúc cô định quay người đi lấy, Thẩm Ngang đã mở cửa xe bên kia đi lấy thay.

Thẩm Ngang cúi đầu khẽ ngửi, bó hoa hồng sâm panh tươi thắm nằm trong lòng cậu, khiến cậu giống như đang yêu và chờ đợi ngày hẹn hò bắt đầu.

“Thật có lòng.” Thẩm Ngang ngẩng đầu lên, nửa đùa nửa thật nói: “Có lẽ anh ta đã thích thầm chị từ lâu rồi.”

Dịch Khuynh cảm thấy có chút buồn cười: “Có bao nhiêu người yêu thầm lại có thể chịu đựng nhiều năm như vậy mà không bị phát hiện chứ?”

Cô vừa dứt lời liền nghe thấy nụ cười trầm thấp của Thẩm Ngang.

“Ai mà biết được.” Cậu nói: “Câu trả lời có thể khiến chị bị sốc đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play