Nói cách khác, trong mấy năm sau khi Dịch Khuynh trao quyền quyết định này cho Thẩm Ngang, Thẩm Ngang cũng chưa từng sử dụng nó một lần.
Đừng hỏi tại sao, còn nếu hỏi ra thì đáp án chính là tình yêu vốn không bằng công việc và cuộc sống của một con cá muối chính hiệu.
Cuộc sống của một quý tộc độc thân mỗi tối sau khi về nhà là có thể ăn đồ ăn nóng, chơi game và tự mình dọn phòng không đủ thoải mái hay sao?
Mặc dù chỉ đi công tác ba ngày và chỉ làm việc chín tiếng một ngày, nhưng khi trở về nhà, Dịch Khuynh cảm thấy như mình đã cạn kiệt tất cả năng lượng trong cả một năm.
Cô tùy tiện đá văng đôi giày trên chân, ném túi xách vào cửa, cả người cứng đờ như xác sống đi đến ghế sô pha, lười nhác ngã phịch xuống.
Nếu chẳng phải là gạch lát nền quá cứng thì lúc nãy vừa vào cửa cô đã ngủ ngay trên sàn rồi.
Ah... sao cô không trải một tấm thảm ở cửa nhỉ, có thể ngả lưng xuống nằm ngay mà không đau đớn gì cả.
“Dịch Khuynh?” Giọng Thẩm Ngang vọng ra từ phòng bếp truyền đến cửa.
Dịch Khuynh thậm chí không thèm mở miệng, và phát ra một câu trả lời từ mũi của mình.
Chưa đầy hai phút sau đã thấy Thẩm Ngang đi ra khỏi bếp.
Cậu ngồi xổm xuống mép ghế salon, chọt chọt mặt Dịch Khuynh: “Món Souffle mới ra lò, để một lúc sẽ bị xẹp ngay đấy.”
Sao được chứ!
Dịch Khuynh dùng sức mở mắt ra: “Đỡ chị dậy, chị còn có sức ăn được.”
Vừa nói, cô vừa chống nửa người trên ngồi dậy, nhưng cô còn chưa kịp đứng vững, Thẩm Ngang đã nhấc bổng cô khỏi ghế sô pha như nhấc một đứa trẻ, sau đó lại vững vàng đặt cô xuống đất.
Hành động này e là không phải ai cũng làm được, sao mà Thẩm Ngang có thể làm nhẹ nhàng như thế chứ.
Cảm thấy toàn thân như bị rút cạn, Dịch Khuynh đặt đôi vai nặng trĩu lên vai cậu, thở dài một hơi: “Từ chức thôi, đến khi chị bốn mươi lăm... không, chị nhất định sẽ từ chức trước khi bốn mươi tuổi.”
“Nhưng tuần trước chị đã nói rằng chị thích công việc này và dự định sẽ làm việc cả đời mà.” Thẩm Ngang rất vui vẻ nhắc nhở cô.
“Những gì chị đã nói vào cuối tuần sao có thể được coi là tiếng người chứ!” Dịch Khuynh tức giận nói: “Ngay cả khi Dịch Khuynh chị nhảy từ đây xuống, chị chắc chắn sẽ không thể làm công việc này mãi mãi!”
Thẩm Ngang nửa kéo nửa dắt Dịch Khuynh vào phòng ăn, cậu ấn Dịch Khuynh xuống ghế, đặt thìa vào tay cô: “Chị nếm thử đi.”
Dịch Khuynh máy móc ăn một miếng, sau đó lại ăn thêm một miếng nữa, sau đó thở dài buồn bã lên tiếng: “... Thẩm Ngang, thiếu em làm sao chị có thể sống được đây.”
Nhưng Thẩm Ngang sắp tốt nghiệp.
Nghĩ tới đây, Dịch Khuynh tiếc nuối mà cắn thìa đi tìm điện thoại, thuận miệng nói: “Bởi vì đồ ăn quá ngon nên chị nghĩ nên bồi dưỡng thêm cho em.”
Nhưng cô đã ném điện thoại và túi xách ra cửa từ lâu rồi.
Thẩm Ngang không biết tìm được đâu ra miếng dán hạ sốt cho trẻ con, cẩn thận dán lên trán Dịch Khuynh: “Ăn xong cái này rồi nằm nghỉ ngơi một lát đi, mười lăm phút nữa dọn cơm tối lên thì em sẽ gọi chị.”
Hơi mát áp vào trán lập tức xoa dịu cảm giác khó chịu trong cái đầu đang nóng bừng của cô, Dịch Khuynh cố gắng ăn xong món tráng miệng, đến khi chịu không nổi đến mức phải nằm gục xuống bàn thì trên tay cô vẫn cầm chặt chiếc thìa dựng đứng không buông.
Đừng nói là mười lăm phút, chỉ chưa tới một phút mà Dịch Khuynh đã có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
...
Đến khi Thẩm Ngang nhẹ nhàng đặt hai bát cơm lên bàn, Dịch Khuynh vẫn còn chưa tỉnh.
Vẫn còn một phút rưỡi nữa mới đến mười lăm phút.
Thẩm Ngang từ từ và cẩn thận lấy chiếc thìa ra khỏi tay Dịch Khuynh, cúi xuống bàn ăn để nhìn vào mặt cô.
Chuyến đi thực tế của chuyến công tác này hẳn là rất mệt mỏi, khi Dịch Khuynh ngủ quên trên bàn, cô thậm chí còn không luồn tay xuống dưới, hai má trực tiếp áp vào mặt bàn, cả người hơi sưng lên như một đứa trẻ.
Điều này làm cho Thẩm Ngang nhớ tới mỗi khi Dịch Khuynh ăn kẹo cứng, cô luôn thích giữ viên kẹo ở bên má để nó phình ra như một chiếc túi nhỏ.
Đôi khi Dịch Khuynh có một số hành động rất ngây thơ và đáng yêu.
Ví dụ, cô luôn thích lăn kẹo từ bên trái sang bên phải, bên phải lại bên trái, qua lại, bởi vì cô cảm thấy rằng “vị ngọt ngào của viên kẹo nên được chia đều cho cả hai bên hàm răng.”
Tất nhiên Thẩm Ngang không thể nói thẳng với cô rằng “răng không thể nếm được vị ngọt”, cậu nghĩ rằng Dịch Khuynh đôi lúc nói những câu ngây thơ như vậy với bộ dạng nghiêm túc trông thật đáng yêu.
Nếu cậu chỉ có thể thực hiện hai điều ước trong đời, Thẩm Ngang muốn sử dụng điều ước thứ hai để khiến Dịch Khuynh trở nên thật dễ thương trong suốt quãng đời còn lại.
Thẩm Ngang nhìn cô một lúc lâu nhưng không làm gì cả.
Cậu quá hiểu bản tính chết tiệt của mình, chưa chạm vào cũng không sao, một khi đã ra tay quá một lần thì vĩnh viễn không thể bước ra ngoài ranh giới an toàn như bây giờ.
Kim giây của chiếc đồng hồ nghệ thuật trên tường xoay tròn hai lần trước khi Thẩm Ngang cúi xuống đánh thức Dịch Khuynh dậy.
Dịch Khuynh dụi mắt và ngồi thẳng dậy, vươn vai dài và thốt ra vài âm tiết vô nghĩa từ mũi nghe rất điệu đà.
Thẩm Ngang vểnh tai lên, trong lòng lúc này đang cảm thấy vô cùng rộn rạo, sắc mặt cậu bình tĩnh, ánh mắt đầy kiên định: “Ăn cơm thôi.”
“Cảm ơn em.” Dịch Khuynh trịnh trọng cảm ơn bằng giọng mũi: “Về nhà có cơm ăn thật hạnh phúc.”
Thẩm Ngang “bình tĩnh” nói: “Có gì đâu, là chị trả lương cho em mà.”
Dịch Khuynh ăn vài miếng thức ăn, như thể mạch não của cô cuối cùng cũng đã quay trở lại từ một chiều không gian khác, cô uể oải nói: “Chương trình của đạo diễn Lương sắp bắt đầu một mùa mới rồi.”
Thẩm Ngang dừng một chút, theo bản năng liếc nhìn Dịch Khuynh: “Vậy năm nay cũng như bình thường sao?”
Dịch Khuynh làm việc rất ăn ý với đạo diễn họ Lương, chương trình tạp kỹ đó đã nổi tiếng đúng như mong đợi, từ mùa đầu tiên trở đi, mỗi mùa sẽ là một bối cảnh mới và tất cả đều giao cho Dịch Khuynh thiết kế và trang trí.
Vì vậy, mỗi năm Dịch Khuynh sẽ phải quan sát thị trường xem liệu năm nay và năm ngoái có phải có thay đổi gì mới không.
Đừng nói đến đàn ông, cô thậm chí đã từng gặp qua vài phụ nữ rồi.
“Ừm.” Dịch Khuynh có chút do dự đáp lại: “Chị không nói chi tiết được, dù sao cũng đã tan tầm, với lại hai ba ngày nữa chắc chị sẽ không về nhà ăn cơm đâu.”
“Em biết rồi.” Thẩm Ngang cười đáp.
Nhưng tất nhiên Thẩm Ngang sẽ không ngồi yên.
Trong năm đầu tiên, cậu đã theo dõi bốn buổi hẹn hò giấu mặt của Dịch Khuynh.
Trong năm “giám sát” thứ hai, cậu cũng đã giải cứu Dịch Khuynh khỏi những đối tượng xem mắt ngoan cố.
Vào năm thứ ba, cậu “vô tình” ăn tối với các bạn cùng lớp và “tình cờ” chọn đúng nhà hàng nơi Dịch Khuynh hẹn hò.
Vào năm thứ tư, khi bị thương trong lúc luyện tập, cậu đã cố tình “đưa nhầm” số của Dịch Khuynh cho huấn luyện viên để làm thông tin liên lạc của người giám hộ.
Đây đã là năm thứ năm, Thẩm Ngang vốn đã luyện tập mọi chuyện rất thuần thục.
Khi Dịch Khuynh và đối tượng hẹn hò của cô vừa chào tạm biệt nhau ở cửa một nhà hàng thì Thẩm Ngang cũng tình cờ xuất hiện bên cạnh, trên tay cậu còn cầm một túi thịt tươi, rau củ và nguyên liệu làm bánh nướng,
Thẩm Ngang giả vờ như không thấy, nhưng Dịch Khuynh lại hơi kinh ngạc gọi tên cậu: “Thẩm Ngang?”
Khóe miệng Thẩm Ngang bí mật cong lên, cậu ngẩng đầu nhìn theo nơi phát ra giọng nói, trên mặt lộ ra vẻ mặt giả vờ như đang vô cùng kinh ngạc.
Có lần Thẩm Việt đã từng nói Thẩm Ngang không thích hợp với Dung Đại, học viện Điện ảnh và Truyền hình Đa Mã Tây Á mới là nơi phù hợp với cậu nhất.
“Đây là em trai hàng xóm của tôi.” Dịch Khuynh giới thiệu với đối tượng hẹn hò của mình, không giới thiệu tên của hai bên như mọi khi: “Trùng hợp tôi có chuyện cần nói với cậu ấy, tạm biệt nhé.”
Hai người đơn giản chào nhau vài câu rồi tản ra mỗi người một hướng, Dịch Khuynh cất bước đi về phía Thẩm Ngang, cô theo thói quen mà cúi đầu tìm hóa đơn trong túi mua hàng của cậu: “Bữa tối nay chúng ta ăn gì thế?”
Có lẽ là bởi vì hẹn hò cũng là một phần của nội dung công việc, Dịch Khuynh luôn có một chút hung hăng đặc trưng cho công việc của cô khi cô hẹn hò.
Thẩm Ngang lấy từ trong túi chiếc áo khoác lái mô tô mỏng của mình ra một biên lai được gấp lại và đưa cho Dịch Khuynh, cậu tình cờ ngước mắt lên lại bắt gặp người đàn ông hẹn hò với cô vẫn đứng yên ở chỗ cũ nãy giờ.
Thành thật mà nói, mặc dù năm năm qua Thẩm Ngang vẫn luôn giả vờ che giấu bản thân mình, nhưng cậu chỉ giả vờ trước mặt Dịch Khuynh.
Đối tượng hẹn hò của Dịch Khuynh cay mày nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngang, trong ánh mắt anh ta thấy rõ một chút cảnh giác và thù địch.
Thẩm Ngang khẽ hừ một tiếng, cậu cúi đầu nói: “Em đang định thử nướng một ít bánh bông lan nhân kem mật ong mà lúc trước chị nói muốn ăn, chờ nấu thử nghiệm xong thì em sẽ làm cho chị.”
Dịch Khuynh đôi khi rất dễ bị lừa, cô nghe vậy thì lập tức trở nên hớn hở: “Không cần thử, hôm nay chị muốn thử liền.”
“Ăn nhiều sẽ đau bụng đó.” Thẩm Ngang nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Không phải là nên ăn tối trước sao?”
“Hai cái, chị muốn ăn hai cái.” Dịch Khuynh trịnh trọng thề: “Và chị sẽ không nhờ em xử lý phần còn lại như những lần trước nữa đâu, chị sẽ mang phần thừa đến văn phòng và phân phát cho những đồng nghiệp khác.”
Hai người vừa đi vừa chậm rãi trò chuyện vài câu, khi Thẩm Ngang quay lại hỏi thăm tình hình của đối phương, đối tượng hẹn hò chướng mắt kia không biết từ khi nào đã rời khỏi hiện trường.
Tối hôm đó, Dịch Khuynh vẫn không nhịn được ăn tới tận bốn cái bánh nhỏ, cuối cùng cô mới đành cố gắng “cắn răng” nhìn Thẩm Ngang gói những chiếc bánh nhỏ còn lại và đặt chúng vào một chiếc hộp giúp cô.
“Hình như có nhiều ngấn mỡ bụng hơn rồi.” Cô ngồi trong túi đậu lười biếng, uể oải đưa tay nhéo cái bụng hơi căng tròn, tư thế thoải mái thư thái như ở nhà.
Kể từ khi nghe thấy Thẩm Ngang đề cập đến cái từ “ngấn mỡ bụng” vài năm trước, Dịch Khuynh dường như cũng có xu hướng chú ý tới nó nhiều hơn.
Thẩm Ngang cảm thấy rằng mỡ bụng vẫn tốt hơn nhiều so với cơ bắp.
Vậy cũng tốt, giống như...
Thẩm Ngang quyết định bóp nghẹt ý nghĩ trước khi cậu có thể dễ dàng nổi lên những ý niệm khác.
Với lại Dịch Khuynh hoàn toàn không có tí mỡ nào trên người, người bình thường nhìn vào cô vẫn sẽ cảm thấy cô rất gầy.
“Dạo gần đây có một đồng nghiệp của chị đã bắt đầu háo hức tới phòng tập gym ba lần một tuần để giữ gìn vóc dáng.” Dịch Khuynh vẫn đang nghiêm túc nghiên cứu cơ thể của mình: “Nghe người ta bảo rằng cái này là mỡ thừa tích đọng trong cơ thể đấy, nhưng mà chỉ cần tập luyện thể dục là có thể giảm được.”
Thẩm Ngang vừa đi đến trước mặt cô, cậu ngồi xổm xuống một lúc nhìn động tác cố gắng kéo lớp ngấn mỡ trên bụng của Dịch Khuynh, nhưng không tài nào hiểu được, sau đó cậu đưa tay ra chọc chọc.
Xuyên qua bộ quần áo nhẹ nhàng mặc ở nhà, đầu ngón tay chạm vào phần bụng dưới gần như chưa từng vận động, làn da chưa bị người khác chạm vào hơi lún xuống khoảng nửa cm, chạm vào cơ bắp căng cứng bên dưới.
——Mọi người đều có cơ bụng, nhưng hầu hết chúng đều bị mỡ che phủ.
Nói cách khác, khi cậu dùng ngón tay chạm vào thì Dịch Khuynh đã trở nên căng thẳng đến mức toàn bộ cơ bắp đều căng cứng và cứng đờ, giống như một con nai phát hiện mình đang bị kẻ săn mồi nhìn chằm chằm.
Thẩm Ngang gần như cảm thấy nếu lúc này không ra tay, cậu thật sự không phải là một người đàn ông nữa.
Cậu khó khăn di chuyển yết hầu, không dám liếm đôi môi khô khốc, cố gắng ngước mắt nhìn Dịch Khuynh như không có chuyện gì xảy ra: “Đâu có mỡ đâu, chị rất gầy mà.”
Dịch Khuynh nghiêng mình thở dốc nhìn cậu chằm chằm.
“Chắc là do chị vừa mới ăn cơm chiều đấy, không có gì khác thường cả.” Thẩm Ngang rút tay đứng dậy: “Đừng luôn lo lắng rằng mình sẽ béo lên, chỉ số BMI của chị vẫn ở mức gầy mà.”
Lúc này Dịch Khuynh mới thở phào nhẹ nhõm, dường như cô cũng không nghi ngờ gì nữa: “Đó là bởi vì chị vừa mới hóp bụng thật mạnh, không đúng, nếu vậy thì em cũng không thể chọc tay vào bụng người khác được!”
Cô quan tâm đến chuyện này sao?
Thẩm Ngang ngoan ngoãn làm động tác vén vạt áo lên: “Biết rồi, cho chị chọc lại nè.”
Dịch Khuynh buồn cười đập gối vào người cậu: “Em ra ngoài học thói xấu của ai đấy hả?”
Thẩm Ngang không ngăn cản hành động của cô, cái gối đập vào mặt cô rồi rớt xuống, sau đó lại thản nhiên ngồi xuống nhặt cái gối lên.
Nguy hiểm thật, suýt nữa thì…
Phòng tuyến an toàn trong nhiều năm qua vừa nãy đã bị cậu chặt đứt hoàn toàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT