Một tuần sau khi gặp Thẩm Việt, cuối cùng người nhà họ Thẩm cũng có cơ hội mời Dịch Khuynh đến nhà ăn cơm.
Thẩm Ngang đặc biệt về nhà sớm hơn một hôm, cậu chuẩn bị gặp Thẩm Việt sẽ đánh cậu ấy một trận trước đã.
Thẩm Việt cảm thấy mình thật vô tội: “Có phải anh cố ý gặp Dịch Khuynh đâu. Chính cô ấy đến quán và chào hỏi anh trước mà!”
Thẩm Ngang lạnh lùng cười: Sao Dịch Khuynh lại là người sai được, thế nên mọi sai lầm đều do Thẩm Việt.
Trước khi bị đánh, Thẩm Việt giơ hai tay lên cao. Cậu ấy chợt nghĩ ra một lý do: “Từ từ! Ngày mai Dịch Khuynh sẽ tới nhà chúng ta chơi, lỡ cô ấy thấy khuôn mặt bầm dập của anh thì phải giải thích thế nào?”
Động tác của Thẩm Ngang chợt dừng lại.
Thẩm Việt thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó khuôn mặt Thẩm Ngang trở nên vô cảm: “Ngày mai anh không xuất hiện trong nhà là được.”
Cha Thẩm thò đầu ra từ phòng làm việc. Ông nhìn hai đứa con trai của mình đánh nhau, tình hình không quá quyết liệt. Ông ho nhẹ một tiếng hấp dẫn sự chú ý của hai người: “Hai đứa có nhớ Dịch Khuynh thích ăn gì không? Để mai cha mua đồ ăn tươi mới về làm cơm.”
Thẩm Việt ôm chặt vai Thẩm Ngang, nhiệt tình giới thiệu: “Thẩm Ngang biết, em ấy biết rất rõ đấy ạ!”
Thẩm Ngang nhìn thoáng qua anh trai, cậu nhẹ nhàng hất cánh tay Thẩm Việt ra.
“Thế thì tốt quá. Thẩm Ngang, con vào đây nhanh lên.” Dáng vẻ cha Thẩm y như tìm được cứu tinh, ông vẫy tay gọi Thẩm Ngang: “Con liệt kê ra danh sách đi, mai cha cầm nó đi mua đồ.”
“Để con đi mua.” Thẩm Ngang từ chối.
“À...” Cha Thẩm thở dài. Ông không hề áp lực giao nhiệm vụ này cho đứa con trai út vừa tới tuổi trưởng thành của mình: “Thế con mua nhiều vào, chọn đồ cẩn thận nữa. Hai đứa con và Dịch Khuynh không cùng tuổi, trước kia con bé còn giúp đỡ hai đứa rất nhiều. Giờ con bé lớn rồi, chắc tính cách khá tốt nhỉ?”
Ấn tượng của vợ chồng nhà họ Thẩm với Dịch Khuynh khá kỳ lạ. Nếu muốn tìm hiểu nguyên nhân sâu xa đó chính là hai người luôn mong muốn có một đứa con gái. Kết quả cả hai lần đều sinh ra con trai.
Hơn nữa từ nhỏ Dịch Khuynh đã là một cô bé xinh xắn, giỏi giang. Cô còn chơi thân với Thẩm Việt và Thẩm Ngang nên tự nhiên trở thành “con nhà người ta” trong mắt hai vợ chồng nhà họ Thẩm.
Thẩm Ngang không ngẩng đầu lên nói: “Được ạ.”
“Lúc nhỏ con bé đã rất xinh đẹp rồi, chắc chắn hiện tại càng xinh đẹp hơn!” Cha Thẩm tự tin nói.
Thẩm Ngang: “Cô ấy rất xinh đẹp.”
“Không biết con bé đã có bạn trai chưa nữa?” Cha Thẩm lo lắng: “Con bé bị cha nó thả lỏng từ nhỏ, không biết có còn giữ vững...”
Thẩm Ngang vội ngắt lời ông: “Cô ấy không có bạn trai.”
Cha Thẩm yên lòng: “Vậy là tốt rồi. Cha nhớ Dịch Khuynh lớn hơn Thẩm Việt bốn tuổi, vẫn còn khá trẻ. Những người tài giỏi thì không cần vội vàng tìm người yêu.”
Năm giây sau.
Cha Thẩm chợt ngẩng đầu lên: “Thẩm Ngang, sao con biết rõ thế?”
Thẩm Ngang quay sang nhìn ông, khuôn mặt cậu tỏ vẻ “cha không cần biết”.
Thẩm Việt cười không đứng dậy nổi, dưới cái nhìn tử vong của Thẩm Ngang mới cố gắng nghiêm túc lại: “Cha về phòng viết truyện tiếp đi ạ, nếu không mấy hôm nữa biên tập lại đến nhà thúc giục đấy.”
Vẻ mặt cha Thẩm mất mát “Ài” một tiếng.
Ông vô cùng đáng thương nói: “Nhưng mai Dịch Khuynh đến nhà chúng ta chơi, cha không thể nghỉ ngơi một chút ư...”
“Cha, chúng ta phải nói rõ ràng. Cha đã nghỉ ngơi sáu tháng rồi.” Thẩm Việt mỉm cười: “Hôm nay cha ở trong phòng bốn tiếng viết được bao nhiêu chữ vậy?”
Cha Thẩm không biết nên trả lời vấn đề sắc bén này thế nào. Ông đẩy kính lên lặng lẽ về phòng rồi im lặng đóng cửa lại.
Sau đó mẹ Thẩm vội vàng đi từ phòng để quần áo ra. Mỗi tay bà cầm một bộ quần áo: "Ngày mai mẹ nên mặc bộ nào nhỉ? Có cần mặc quần áo đoan trang và hào phóng một chút không?"
Thẩm Ngang không có hứng thú nhìn lướt qua: "Mẹ mặc bộ nào cũng được."
Thẩm Việt trả lời khéo léo hơn cậu nhiều: "Mẹ, trước đây Dịch Khuynh thường xuyên thấy mẹ về nhà sau khi phỏng vấn với bộ dạng cả người toàn bùn đất rồi."
"..." Mẹ Thẩm lườm hai đứa con trai vô dụng của mình một cái rồi xoay người về phòng để quần áo.
“Em có thấy Dịch Khuynh còn giống con ruột của cha mẹ hơn cả chúng ta không?” Thẩm Việt vỗ vai Thẩm Ngang hỏi.
Thẩm Ngang chỉ xuy một tiếng coi như đã trả lời.
"Nếu ước muốn của em có thể biến thành sự thật thì cha mẹ có thể coi cô ấy là nửa đứa con gái của họ rồi." Thẩm Việt suy tư nói.
"...” Thẩm Ngang ngừng lại hai giây. "Bang" một tiếng, cậu gạt bàn tay Thẩm Việt đang đặt trên vai mình ra.
Thẩm Việt tránh đi đúng lúc nên không bị cậu đập trúng. Thẩm Việt đi đến trước mặt Thẩm Ngang với bộ dạng thiếu ăn đòn không chịu được: "...Aizz, em đã dám nghĩ đến chuyện này thì cũng đừng có suốt ngày đỏ mặt xấu hổ thế chứ? Lần nào gặp nhau em cũng đỏ mặt, liệu cô ấy có nghi ngờ không?”
Thầm Ngang nhìn cậu ấy bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Không phải, do em hơi ngại thôi.” Cậu giải thích.
Thẩm Việt định làm khó Thẩm Ngang, không ngờ lại bị bảy chữ này làm cho nổi đầy da gà.
……
Dịch Khuynh được chào đón vô cùng nhiệt tình khi đến nhà họ Thẩm.
Mặc dù đã không gặp mặt nhiều năm nhưng cô vẫn cảm thấy rất thoải mái, hòa hợp với mọi người.
Dịch Khuynh không biết diễn tả bầu không khí nhà họ Thẩm thế nào. Nhưng giờ cô đã biết thế nào gọi là "ngốc bạch ngọt."
Cha Thẩm là tác giả viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, mẹ Thẩm là phóng viên thể thao. Công việc của hai người đều thuận lợi và họ cũng là những người xuất sắc trong lĩnh vực của mình.
Nhưng trái ngược với vẻ xuất sắc trong công việc, những việc khác họ đều làm rất tệ.
Nghĩ vậy Dịch Khuynh chợt im lặng.
Lẽ nào thói quen vừa làm xong công việc là biến thành một con cá muối của cô bị ảnh hưởng bởi lúc nhỏ ở nhà họ Thẩm ư?
“Tiểu Dịch à.” Mẹ Thẩm tràn đầy tình thương của mẹ nắm tay Dịch Khuynh: “Trước đây dì đã nghĩ sau này cháu lớn lên chắc chắn là người rất xinh đẹp. Dì nghĩ chẳng sai tí nào, chắc lúc cháu học đại học có nhiều cậu bé theo đuổi cháu lắm đúng không?”
Dịch Khuynh thật thà nói: “Thật ra thì không có. Lúc cháu học đại học rất bận rộn, các bạn học cùng ngành cháu cũng không quen biết nhiều.”
Mẹ Thẩm che miệng cười trộm: “Có lẽ do cháu không chú ý thôi đúng không? Mấy cậu bé học đại học là cuốn hút nhất đấy. Trong đầu bọn họ suy nghĩ đến chuyện yêu đương còn nhiều hơn cả việc học.”
Bà vừa nói xong, Thẩm Việt đang bê đĩa trái cây vào phòng khách không nhịn được bật cười. Sau đó khuôn mặt cậu ấy nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm túc.
Thẩm Việt đè lại khóe miệng của mình, gật đầu với Dịch Khuynh rồi đi vào phòng bếp.
Thẩm Ngang thì đang bận rộn trong phòng bếp.
Dịch Khuynh chợt thấy hơi xấu hổ: “Hai em ấy đều biết nấu cơm, còn cháu nhiều hơn họ hai tuổi lại chẳng biết làm gì cả.”
Mặc dù cuộc sống không biết làm gì thật sự rất vui vẻ.
“Con gái không muốn học thì không cần học.” Mẹ Thẩm không đồng ý: “Cháu nhìn xem, dì có biết sửa điều hòa, tủ lạnh, máy giặt hay biết thay bóng đèn không? Hiện tại Internet và các dịch vụ khác rất phát triển, yêu cầu gì cũng được đáp ứng. Chúng ta chỉ cần tìm người trên các trang uy tín đến sửa là được.”
Dịch Khuynh rất đồng tình với ý kiến này của bà: “Miễn là chúng ta có tiền.”
Mẹ Thẩm cầm chặt tay cô. Bà cảm giác như mình đã tìm được tri kỷ vậy: “Đúng vậy, là con gái phải có tiền mới được!”
“Bây giờ những vật dụng dọn dẹp nhà cửa hiện đại lắm ạ.” Dịch Khuynh tìm lý do cho sự lười biếng của mình: “Mấy tháng trước cháu vừa mua máy lau nhà tự động. Chiếc máy này vừa lau nhà sạch sẽ vừa không có mùi lạ, tiện lợi lắm ạ.”
“Thật à?” Mẹ Thẩm thấy hứng thú: “Cháu mua loại nào? Cho dì xem với, lại đây, đúng lúc chúng ta kết bạn luôn.”
Cha Thẩm ngồi cạnh muốn nói lại thôi. Cuối cùng ông quyết định bê ly trà lên uống mà không nói lời nào.
Chết cười mất thôi, ông không chen được vào cuộc nói chuyện của hai người.
Dịch Khuynh và mẹ Thẩm kết bạn. Cô mở lịch sử mua hàng: “Cháu mua loại này ạ. Sức cháu yếu mà dùng chiếc máy này còn không thấy mệt. Mỗi lần cho nước vào là chiếc máy này có thể lau được khoảng một trăm năm mươi mét vuông… Nhưng dạo này toàn là Thẩm Ngang dùng nó.”
Cuối cùng cha Thẩm cũng có cơ hội nói chuyện. Ông ngạc nhiên hỏi trước khi mẹ Thẩm lên tiếng: “Thẩm Ngang dùng ư?”
Dịch Khuynh cũng sững sờ. Cô không ngờ Thẩm Ngang lại không kể cho hai người chuyện cậu làm việc nhà cho cô để kiếm thêm thu nhập.
Thẩm Ngang không có ở đây nên Dịch Khuynh không biết có nên nói ra hay không. Cuối cùng cô lựa chọn nói ra một nửa: “Giờ cháu đang ở căn phòng hồi trước, đúng lúc trở thành hàng xóm với Thẩm Ngang nên bọn cháu hay đến nhà nhau chơi.”
Gần như ngày nào Thẩm Ngang cũng đến phòng của cô. Cô cũng đến phòng Thẩm Ngang một lần, nói là hay đến nhà nhau cũng không sai đâu nhỉ.
“Nó lau nhà giúp cháu hả?” Mẹ Thẩm vui vẻ: “Dạo này nó bắt đầu học nấu cơm. Dì không ngờ mới qua mấy tháng mà nó lại bắt đầu học thêm việc dọn dẹp vệ sinh rồi. Đúng là qua mười tám tuổi rồi có khác, giỏi quá.”
Cha Thẩm cảm thấy như được giải thoát: “Trước đây toàn là tôi nấu cơm, cuối cùng cũng có người làm thay tôi công việc này.”
Dịch Khuynh thấy Thẩm Ngang nấu cơm ăn rất ngon, có lẽ do được di truyền của cha Thẩm. Tay nghề của ông không khác gì đầu bếp nhà hàng năm sao cả.
Nhưng vừa nãy cô suýt thì làm lộ bí mật nhỏ của Thẩm Ngang nên cô không nói câu này ra. Cô kéo lại chủ đề cuộc nói chuyện về thiết bị làm việc nhà thông minh.
Trước đây quan hệ của Dịch Khuynh và cha Thẩm, mẹ Thẩm rất tốt. Lúc nhỏ cô ở nhà họ Thẩm còn nhiều hơn nhà mình.
Nửa tiếng sau cơm nước đã làm xong, trong khoảng thời gian này cô đã quen thuộc với bầu không khí gia đình này hơn.
Lúc ăn cơm Thẩm Việt và Thẩm Ngang đều im lặng nghiêm túc ăn cơm, còn Dịch Khuynh và cha Thẩm, mẹ Thẩm thì vui vẻ nói chuyện trên trời dưới đất. Cô cảm thấy giống như cô và hai người bọn họ là những người bạn cùng lứa tuổi vậy.
“Nói đi cũng phải nói lại, bây giờ những người trẻ tuổi thường kết hôn khá muộn, hoặc là lựa chọn không kết hôn luôn.” Mẹ Thẩm than thở, sau đó bà hiền lành hỏi: “Dịch Khuynh thì sao? Cháu có ý định tìm bạn trai không?”
Cha Thẩm cũng cảm thấy hứng thú với chủ đề này: “Nếu cháu có ý định tìm bạn trai thì cứ nói kiểu người cháu thích với chú. Sau này chú để ý giúp cho.”
Có lẽ vì thái độ tôn trọng của vợ chồng nhà họ Thẩm khi nhắc đến chuyện này nên cảm xúc của Dịch Khuynh khá bình thường. Cô kể ra tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình: "Cháu muốn tìm một người tính tình tốt, thích làm việc nhà và nấu cơm. Tiền lương của cháu tạm ổn rồi nên tiền lương của người này là bao nhiêu không quan trọng lắm."
Cha Thẩm vỗ đùi, vô tư nói: "Tính cách tốt, thích làm việc nhà, biết nấu cơm à. Những tiêu chuẩn này Thẩm Việt đều đáp ứng được hết!"
Mẹ Thẩm giơ tay đồng ý: "Đúng thế, Thẩm Việt cũng chưa có bạn gái đâu. Cháu suy nghĩ chuyện này thử xem?"
Thẩm Ngang: “...”
Trên đầu Thẩm Việt chậm rãi hiện lên một dấu hỏi chấm, cảm thấy tai họa sắp đổ xuống. Cậu ấy nhanh chóng lên tiếng cứu vãn: "Không đâu, trình độ nấu nướng của con chỉ dừng lại ở việc làm trứng xào cà chua thôi. Việc dọn dẹp còn tệ hơn, con thường xuyên làm vỡ đồ… À, nói đến nấu cơm thì Thẩm Ngang giỏi hơn con nhiều mà? Đồ ăn trên bàn này toàn là Thẩm Ngang làm hết đấy ạ!”
Cha Thẩm bị chọc cười. Ông xua xua tay: "Chẳng phải Thẩm Ngang bị loại ngay từ tiêu chuẩn 'tính cách tốt' rồi à?"
Nghe hai người nói chuyện, Dịch Khuynh khó hiểu: "Cháu thấy tính cách Thẩm Ngang rất tốt mà."
Khuôn mặt cha Thẩm và mẹ Thẩm cùng hiện lên vẻ trìu mến.
Cha Thẩm lắc đầu: "Dịch Khuynh, cháu đừng chiều nó như hồi còn nhỏ nữa."
Mẹ Thẩm cười véo má Dịch Khuynh: "Cái miệng nhỏ này của cháu nói chuyện dễ nghe thật đấy."
Dịch Khuynh bắt đầu cảm thấy Thẩm Ngang mà cô quen biết khác với Thẩm Ngang mà mọi người nhắc đến.
Nếu tính cách Thẩm Ngang mà không tốt thì trên đời này làm gì có ai có tính cách tốt hơn nữa?
Trước khi Dịch Khuynh hỏi tiếp, cô để ý thấy dáng ngồi ăn cơm của Thẩm Ngang ở đối diện hơi thấp xuống. Dường như cậu không biết nên nghe theo ai.
Có lẽ cậu mới mười tám tuổi, lại bị đùa giỡn gán ghép với một người nhiều hơn cậu mấy tuổi như cô nên cậu tỏ vẻ lúng túng ư?
Nhưng với dáng người cậu thì có cúi thấp thế nào nhìn cậu vẫn rất nổi bật.
Buồn cười quá, cậu không thu nhỏ sự tồn tại của mình được.
Dịch Khuynh vui vẻ nói giúp Thẩm Ngang: "Thẩm Việt và Thẩm Ngang cùng lớn lên với cháu, cháu chỉ coi hai người họ như em trai ruột thôi ạ. Cháu sẽ không có suy nghĩ khác với hai em ấy đâu."
Lời cô nói như một hồi chuông cảnh báo vang lên trong lòng bốn người còn lại. Họ cùng dừng lại động tác, nhìn về phía Dịch Khuynh.
Dịch Khuynh chợt có cảm giác như trở lại lúc cô mới đi làm, nói một câu thôi cũng sợ đắc tội với người khác: "...?"
Cha Thẩm và mẹ Thẩm tỏ ra thất vọng.
“Dì còn định biến mối quan hệ của chúng ta trở nên thân thiết hơn.”
“Nhưng mà, đến tầm tuổi này rồi dì không muốn đẻ thêm một đứa nữa… Lỡ như lại đẻ ra con trai thì sao!”
Thẩm Việt cười: "Nghe mẹ nói thế con cảm giác như được trở về lúc nhỏ ấy. Con còn nhớ nhiều chuyện lúc nhỏ lắm, ví dụ như lần đầu tiên bọn con lén lút chạy đến văn phòng trong xã chẳng hạn…"
Ba người nhà họ Thẩm bắt đầu vui vẻ nhớ lại chuyện trước đây. Dịch Khuynh nhìn về phía Thẩm Ngang thấy cậu vẫn đang vùi đầu ăn cơm. Dường như cái nhìn chăm chú vừa rồi là do cô tưởng tượng ra vậy.
Dịch Khuynh thử gắp cho cậu một miếng xương sườn. Chiếc đũa trên tay cậu hơi dừng lại, sau đó cậu ngẩng đầu cười: "Cảm ơn chị."
Cha Thẩm đang uống trà bên cạnh không may thấy cảnh Thẩm Ngang cười. Ông sững sờ như vừa gặp phải tai họa: "Phốc… Khụ..khụ…khụ…khụ…!”
……
Trên bàn cơm nhất thời trở nên rối loạn. Thẩm Ngang gắp miếng xương sườn Dịch Khuynh gắp cho cậu lên ăn sạch sẽ.
Cậu không nhai được cả xương, nếu không cậu đã nhai nó và nuốt hết vào bụng rồi.
Cậu ước gì Dịch Khuynh cũng dễ bị ăn và nuốt vào thế này thì tốt quá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT