Thẩm Ngang ngồi ở dãy bàn cuối cùng trong lớp. Cậu vui vẻ mở sách giáo khoa ra đặt trước mặt.

Do việc huấn luyện và thi đấu của sinh viên chuyên thể thao nên họ không học tập trên lớp như các sinh viên khoa khác được. Vậy nên trường học sắp xếp cho họ học một lớp riêng.

Mấy hôm nay Thẩm Ngang bị thương nên cậu không cần huấn luyện. Cũng vì thế mà cậu có thời gian học các tiết khác của sinh viên bình thường.

Tóc vàng và tóc đỏ vẫn đang tranh cãi bên cạnh: “Nếu có thể biến một điều ước thành sự thật thì tất nhiên phải chọn biến cục đá thành vàng rồi!”

“Không không, làm thời gian tạm ngừng lại mới tuyệt chứ.”

“Thời gian tạm ngừng cũng có làm được gì đâu! Cậu, tên sinh viên có suy nghĩ bẩn thỉu này. Có phải cậu muốn làm chuyện thất đức gì không?”

“Biến đá thành vàng cũng làm được gì chứ. Cậu nói thử xem cậu định bán chúng đi kiểu gì để không bị chú ý hả? Rồi cậu giải thích nguồn gốc số vàng đó thế nào?”

“...Thẩm Ngang, cậu lựa chọn cái nào!”

Hai người cùng nhìn Thẩm Ngang.

Thẩm Ngang đang lấy tay chống cằm suy nghĩ say sưa. Chiếc bút trên tay bị cậu xoay nhanh tới mức thấy cả tàn ảnh.

Nếu tâm trạng không tốt, cậu sẽ không quan tâm tới cuộc tranh cãi của hai người, nhưng hôm nay tâm trạng cậu lại rất tốt.

“Tôi thì muốn xuyên thời gian.” Thẩm Ngang lười biếng nói: “Chính xác là tôi muốn xuyên đến ngày sinh nhật tròn hai mươi tuổi của tôi.”

“... Chính xác tới mức đó cơ à. Hôm ấy cậu muốn làm gì?”

“Hôm ấy tôi sẽ kết hôn.” Thẩm Ngang nói.

Câu nói này làm các bạn học ngồi ở dãy bàn phía trước cũng hoảng sợ quay đầu lại nhìn Thẩm Ngang.

Thẩm Ngang híp mắt lại: “Các cậu nhìn gì?”

Các bạn học khác im lặng quay đầu lại, giả vờ như không có chuyện gì.

Ngày hôm sau, trong trường học lặng lẽ lan truyền tin: Thẩm Ngang quyết định kết hôn với bạn gái sau khi tốt nghiệp!

Nhưng bạn gái của Thẩm Ngang rất bí ẩn, dù sao thì chưa có ai nhìn thấy cô ấy xuất hiện trong trường cả. Điều này nhanh chóng trở thành một trong mười truyền thuyết của trường.

. . .

Dịch Khuynh tình cờ gặp được Thẩm Việt.

Lúc mới đi làm, Dịch Khuynh vẫn chưa đặt ra quy định đến giờ tan tầm sẽ không làm việc nên những lúc bận rộn cô thường làm việc xuyên đêm tận hai, ba hôm liền.

Về nhà? Không được.

Cà phê? Chắc chắn phải có.

Sau này cô không làm tăng ca nữa nhưng cô vẫn bị ảnh hưởng, đó là cô bị nghiện cà phê.

Lúc họp với đạo diễn Lương, Dịch Khuynh tìm một quán cà phê nhỏ được đánh giá tốt ở gần đó. Vì quán khá nổi tiếng nên cô quyết định vào đây, sau đó cô thấy khuôn mặt của nhân viên phục vụ trẻ trong quán quen quen.

“Chào cậu.” Dịch Khuynh thử hỏi nhân viên phục vụ: “Tôi là Dịch Khuynh, cậu có thể cho tôi biết tên cậu là gì không?”

Nhân viên phục vụ đeo kính nửa gọng ngạc nhiên trợn mắt: “Chị là Dịch Khuynh ạ? Em là Thẩm Việt đây.”

Xác nhận xong, Dịch Khuynh mỉm cười bắt tay Thẩm Việt: “Nhìn em giống hồi còn nhỏ quá.”

“Thật ạ?” Thẩm Việt trêu ghẹo hỏi cô: “Thế chị thấy Thẩm Ngang có giống hồi nhỏ không?”

“Tính cách em ấy tốt hơn nhiều so với hồi nhỏ.” Dịch Khuynh không cần nhớ lại cũng so sánh được: “Lúc nhỏ em ấy không để ý nhiều đến mọi người, bây giờ em ấy cởi mở và thân thiện với mọi người hơn rồi.”

Thẩm Việt: “...Dạ, mọi người trong nhà cũng rất vui khi thấy Thẩm Ngang cởi mở hơn.”

“Hôm trước chị thấy Thẩm Ngang bảo chủ Thẩm và dì Thẩm đều đi công tác đúng không?” Dịch Khuynh gõ lên điện thoại: “Bao giờ chú và dì có thời gian nhỉ? Chị muốn sang thăm hỏi hai người một chút.”

Thẩm Việt chớp chớp mắt, cậu ấy buồn cười nói: “Dịch Khuynh, chị nói đi sang ‘thăm hỏi’ nghe nghiêm túc quá đi mất. Chị nói cứ như hai người yêu nhau về nhà ra mắt cha mẹ ấy.”

“Nhưng hiện tại Thẩm Ngang trở thành hàng xóm tầng trên của chị mà?” Dịch Khuynh giải thích mấy câu, cô nói tiếp: “Em ấy vừa mới đủ tuổi trưởng thành, chị sợ mọi người trong nhà em lo lắng Thẩm Ngang bị lừa nên muốn gặp chú và dì trò chuyện để hai người yên tâm hơn.”

“À, chị cứ kệ cho mọi người lừa nó thoải mái.” Thẩm Việt xua tay: “Nếu có người lừa Thẩm Ngang thật thì chắc chắn em ấy cũng không phải người chịu thiệt.”

“Thật hả?” Dịch Khuynh suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nhắc nhở Thẩm Việt: “Dù sao thì em ấy vẫn còn trẻ, bậc cha mẹ cũng phải chú ý hơn. Tuy là sức khỏe và sức lực của Thẩm Ngang tốt thế nào đi nữa thì vẫn phải đề phòng em ấy bị lừa tình cảm và lừa tiền chứ. Mấy thứ này mà mất thì chúng ta đòi lại kiểu gì được.”

Thẩm Việt ngạc nhiên: “Lừa gạt tình cảm ấy ạ? Làm gì có ai lừa được nó chứ?”

Dịch Khuynh còn ngạc nhiên hơn Thẩm Việt: “Với ngoại hình của Thẩm Ngang phải cực kỳ được chào đón từ khi lên cấp hai, cấp ba rồi chứ?”

Thẩm Việt nghĩ một lúc, cậu ấy tỏ vẻ giật mình: “Hình như là thế thật.”

Dịch Khuynh: “...”

Rõ ràng hai anh em này chỉ kém nhau có hai tuổi thôi, sao cô lại cảm thấy thứ tự sinh ra của hai người này bị đảo lộn nhỉ.

“Lúc nào chị muốn đến nhà em, em đều chào đón cả.” Thẩm Việt cười nói: “Cha mẹ em chắc chắn sẽ rất vui khi thấy chị.”

“Em với Thẩm Ngang nói y như nhau ấy.” Dịch Khuynh hơi nghi ngờ hỏi: “Nhưng mà cha mẹ em đang đi công tác mà?”

Thẩm Việt ngập ngừng, cố gắng bình tĩnh nói: “Đúng rồi ạ, hôm qua cha mẹ em mới trở lại. Khoảng thời gian tới có lẽ họ không đi công tác nữa đâu, nên là chị sang lúc nào cũng được.”

Dịch Khuynh nhìn chằm chằm cậu. Cô cau mày nói: “Có phải Thẩm Ngang giấu mọi người dọn ra ngoài ở không?”

“Không ạ, làm gì có chuyện đó. Chị đừng nghĩ nhiều.” Thẩm Việt phì cười: “Dung Thành chỉ rộng thế này, em ấy trốn đi đâu được ạ? Em ấy nói muốn dọn ra ngoài ở với mọi người từ hai tháng trước rồi, không ngờ lại đúng lúc chị trở về.”

Nói xong cậu ấy quay lại nhìn thoáng qua quầy hàng.

“Em cứ làm việc tiếp đi.” Dịch Khuynh cầm cà phê lên nói: “Đúng lúc chị đi họp ở gần đây, lúc khác chúng ta nói chuyện tiếp nhé.”

“À, chị từ từ đã. Chúng ta kết bạn đi.” Thẩm Việt vội lấy điện thoại ra.

Dịch Khuynh giơ điện thoại lên quét mã, sau đó cô nghĩ đến một chuyện: “Hôm qua lúc huấn luyện Thẩm Ngang bị thương ở cánh tay, nhìn rất nghiêm trọng, nhưng em ấy nói khi huấn luyện bị thương là chuyện bình thường, có thật là không cần đến bệnh viện kiểm tra không?”

Thẩm Việt vội ngước mắt lên nhìn Dịch Khuynh, cậu ấy ậm ừ: “Đúng rồi ạ, Thẩm Ngang có kinh nghiệm trong những việc này lắm. Đó là... rủi ro mà những người thích thể thao thường gặp.”

“Chị nhìn vết thương thôi là thấy đau rồi, làm vận động viên vất vả quá.” Dịch Khuynh vừa nói vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Thẩm Việt.

Thẩm Việt gửi lời mời kết bạn, lông mày cậu ấy hơi nhíu lại: “Ừm, chị cũng biết tình trạng của em ấy lúc trước mà, lúc hồi phục em ấy đã trải qua rất nhiều đau khổ.”

Nhìn qua khuôn mặt cậu ấy không có gì khác thường.

Dịch Khuynh gật đầu. Cô ấn đồng ý kết bạn rồi lắc nhẹ điện thoại: "Thế bao giờ sang nhà em chị sẽ báo sau nhé."

“Dạ, em chào chị.” Thẩm Việt mỉm cười đồng ý.

Nụ cười của cậu ấy rất khác so với nụ cười tỏa nắng của Thẩm Ngang.

Dịch Khuynh vừa nghĩ vừa đi ra ngoài, cô uống một ngụm cà phê.

Oa.

Cô quyết định sau này sẽ đến đây họp thường xuyên hơn.

. . .

Về đến nhà, cô không hề bất ngờ khi thấy Thẩm Ngang ở trong nhà mình.

Có lẽ Thẩm Ngang còn trẻ nên vết thương của cậu lành lại khá nhanh. Mới qua hai ngày mà Dịch Khuynh đã thấy vết thương trên cánh tay cậu ổn hơn nhiều rồi.

Cô đưa túi đồ ăn mua ở nhà hàng cho Thẩm Ngang nói: "Hôm nay chị tình cờ gặp Thẩm Việt."

"Thẩm Việt?" Thẩm Ngang hơi ngạc nhiên: "Trùng hợp thế ạ?"

"Đúng rồi, chị chỉ định đi uống cà phê thôi, sau đó gặp cậu ấy đang làm việc trong quán." Dịch Khuynh giơ điện thoại lên: "Chị và cậu ấy còn kết bạn nữa này, đúng lúc có thể hỏi xem bao giờ cha mẹ em có nhà để chị sang thăm chú và dì luôn."

Thẩm Ngang cười nói: "Không phải anh ấy làm thêm ở quán cà phê đâu ạ, quán cà phê này là anh ấy và một người bạn góp vốn kinh doanh."

Dịch Khuynh hiểu ra: "Bảo sao cậu ấy không vội làm việc, còn đứng nói chuyện với chị một lúc nữa."

Cô vừa nói vừa vịn lên tường thay giày, vừa ngẩng đầu đã bị mất trọng tâm. Cô nghiêng ngả ngã vào người Thẩm Ngang đang đứng bên cạnh.

Cô nhớ ra cánh tay Thẩm Ngang đang bị thương nên vô thức tránh khỏi miệng vết thương của cậu, không ngờ vừa cúi xuống đã đập vào cơ ngực rắn chắc của cậu.

Cô còn bị đập ở miệng chứ không phải ở trán nữa.

Thẩm Ngang đứng im cho Dịch Khuynh đập vào, cậu đỡ khuỷu tay cô.

Dịch Khuynh hít một hơi sâu. Cô che miệng, bối rối chống lên người Thẩm Ngang đứng vững: "Ngại quá, em có sao không?"

Miệng cô đau quá.

Chẳng phải mọi người đều nói khi cơ thể thả lỏng cơ ngực sẽ mềm à? Sao cô thấy nó còn cứng hơn cả răng mình nhỉ?

". . ." Thẩm Ngang không nói gì, cậu thấy Dịch Khuynh đứng vững thì rút tay lại.

Dịch Khuynh liếm môi, không thấy có vị máu trong miệng mới yên tâm hơn. Cô đi dép lê đến tủ giày rồi cất chìa khóa vào trong, vui vẻ vì hai ngày tiếp theo đều được nghỉ: "Chúng ta ăn cơm thôi."

Dịch Khuynh đi hai bước, không nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Cô quay lại nhìn mới phát hiện Thẩm Ngang đang cúi đầu nhìn gì đó.

Mấy giây sau Thẩm Ngang mới tỉnh táo lại, thấy Dịch Khuynh nhìn mình chằm chằm, cậu lùi lại nửa bước: ". . . Hình như em quên nộp bài tập rồi. Chị cứ ăn trước đi, em sẽ quay lại ngay.”

Không biết có chuyện gì mà khuôn mặt cậu trở nên đỏ bừng. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Dịch Khuynh, đi hai ba bước đến phòng bếp đặt đồ ăn xuống rồi xoay người chạy đi như cơn gió, nhìn bộ dạng cậu y như chạy trốn vậy.

Dịch Khuynh: ". . ."

Chắc bài tập mà cậu quên chưa nộp quan trọng lắm.

Cô chậm rãi mở hộp đồ ăn ra, quay người đi lấy hai đôi đũa.

Hơn mười phút sau Thẩm Ngang mới quay lại.

Dịch Khuynh nhìn cậu: "Sao em lại thay bộ quần áo khác?"

Thẩm Ngang kéo cổ áo lỏng ra, mím môi nói: "... Em không cẩn thận làm đổ nước lên bộ cũ."

. . .

Ăn cơm xong, Dịch Khuynh đứng trước gương kiểm tra đầu lưỡi của mình. Tuy không bị chảy máu nhưng trên đầu lưỡi có một vết đỏ đậm.

... Chẳng trách cô lại thấy hơi đau dù không ăn đồ ăn cay.

Thôi quên đi, lỡ như lúc ấy cô ngã xuống đất có khi còn bị chấn thương não cũng nên.

"Em để riêng các loại rác ra rồi...” Thẩm Ngang lại gần, vừa ngẩng đầu đã thấy Dịch Khuynh đang lè lưỡi ra nhìn. Cậu không nói tiếp nửa câu sau.

"May mà không bị chảy máu." Dịch Khuynh quay đầu cho cậu nhìn vết thương trên lưỡi, cô nói: "Đợi mấy hôm là khỏi thôi, mấy ngày nay chị không ăn cay là được. Chị sợ ăn cay vào sẽ đau."

Dường như không nhìn rõ, Thẩm Ngang cau mày đứng gần hơn.

Dịch Khuynh đang định cho cậu xem lại thì chợt nhận ra hành động lè lưỡi của mình rất giống mấy đứa trẻ làm mặt quỷ. Cô khép miệng lại.

Hai người nhìn nhau mấy giây, Thẩm Ngang xoa cổ đứng thẳng lên trước: "...Chị không sao thì tốt rồi."

Dịch Khuynh hơi buồn cười nhìn bộ dạng mất tự nhiên của cậu: "Chị có bảo là em cắn đâu, sao nhìn em căng thẳng thế."

Thẩm Ngang càng thấy mất tự nhiên hơn .

Một lúc sau cậu né tránh ánh mắt cô, nhỏ giọng nói: "... Em sẽ không cắn chị."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play