Cha Thẩm bị sặc không nặng lắm nên một lúc sau ông đã bình thường trở lại. Nhưng nhìn dáng vẻ ông vẫn chưa tỉnh táo lắm. Ông vừa hít thở sâu vừa vỗ ngực.

Mẹ Thẩm tức giận véo tay ông: "Bị sặc thôi mà ông làm như bị bệnh nan y ấy. Mọi người ăn cơm tiếp đi."

"Có khi tôi bị bệnh nan y thật cũng nên." Vẻ mặt cha Thẩm nghiêm túc: "Ở trên mắt đây này."

Bởi vì là tác giả viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nên cha Thẩm hay nói những lời khiến người khác khó hiểu và không tưởng tượng ra được. Không chỉ những người khác mà đến cả Dịch Khuynh cũng đã quá quen với điều này rồi.

Mọi người không trả lời câu hỏi không đầu không đuôi này của ông mà nói thẳng sang chủ đề tiếp theo luôn.

Không biết có phải cha Thẩm bỗng nhiên có linh cảm gì đó sau khi sặc nước hay không mà ông giữ nguyên vẻ mặt hơi giật mình đến tận khi bữa cơm kết thúc. Nhìn bộ dạng ông y như mất hồn vậy.

Dịch Khuynh thấy trời sắp tối nên cô hỏi Thẩm Ngang: "Hôm nay em ở đâu?"

"Em về cùng với chị." Thẩm Ngang ngừng lại: "Mai em còn có buổi huấn luyện."

Cha Thẩm chợt tỉnh táo lại. Ông nói chuyện một cách sâu xa: "Dịch Khuynh, cháu vất vả quá."

Dịch Khuynh mỉm cười nói: "Cháu cũng phải lái xe về mà, không có gì đâu ạ."

Vẻ mặt cha Thẩm nặng nề: "Thẩm Ngang, con vào thư phòng với cha một lúc."

Nói xong ông quay người rời đi.

Dịch Khuynh giữ chặt Thẩm Ngang. Cô nhỏ giọng hỏi cậu: "Em chưa nói chuyện làm thêm ở nhà chị cho cha mẹ em biết à?"

Thẩm Ngang cao hơn Dịch Khuynh cả một cái đầu. Cô phải kiễng chân và Thẩm Ngang nghiêng người xuống theo thì cô mới nói thầm với Thẩm Ngang được.

Nghe xong, Thẩm Ngang chợt "À" một tiếng. Nhìn có vẻ như bây giờ cậu mới nhớ tới: "Em quên mất, thế để tí nữa em nói với cha chuyện này."

Dịch Khuynh gật đầu.

Cô không muốn bị mọi người hiểu nhầm thành cô muốn lừa bán hay lừa gạt sinh viên nam mới bước chân ra ngoài xã hội gì đó đâu. Công ty sẽ đuổi việc cô mất.

Thẩm Ngang đi theo cha Thẩm. Mẹ Thẩm vui vẻ nói với Dịch Khuynh: "Nó vẫn nghe lời cháu nhất, giống như hồi nhỏ cũng thân thiết với cháu nhất."

Nghe bà nhắc lại chuyện thời thơ ấu, Dịch Khuynh vô thức mỉm cười.

Hồi bé Thẩm Ngang y như đồ trang sức và sủng vật của cô vậy, đặc biệt là sau chuyện cắt ngón tay kia.

"Dù sao nó cũng lớn rồi. Nếu nó làm gì khiến cháu tức giận thì cháu cứ mắng nó là được." Mẹ Thẩm khoanh tay nói: "Cháu không cần vì chuyện hồi nhỏ mà nhường nhịn nó cái gì đâu."

Mẹ Thẩm chợt nhớ đến chuyện gì đó, đôi mắt bà hiện lên ý cười: "Cháu đừng nhìn nó bằng ánh mắt như vừa nãy, luôn cảm thấy tính cách thằng nhóc Thẩm Ngang này tốt như hồi nhỏ."

Dịch Khuynh cảm thấy ánh mắt mình vẫn bình thường, nhưng cái nhìn của mọi người nhà họ Thẩm với Thẩm Ngang hồi nhỏ rất nghiêm trọng.

Điều này khá giống với cha Dịch Khuynh. Từ trước đến giờ ông ấy đều chắc chắn rằng đồ ăn mà cô thích nhất là cá hoa vàng nhỏ.

Đúng là Dịch Khuynh thích món này thật.

Nhưng mà chỉ là vào lúc cô mười tuổi.

Nhưng Dịch Khuynh không biết làm gì khi mà trí nhớ của cha ruột mình cứ dừng lại ở năm ấy mãi. Mỗi lần về gặp cô, ông đều cực kỳ vui vẻ đi mua một túi cá hoa vàng nhỏ ăn.

Dịch Khuynh từng uyển chuyển nói cho cha cô, nhưng suy nghĩ "Con gái tôi thích ăn cá hoa vàng nhất" ấy đã in sâu vào trí nhớ của cha.

Có lẽ tình huống của Thẩm Ngang ở nhà họ Thẩm cũng thế.

Dù sao thì Dịch Khuynh chỉ tin tưởng vào những gì cô nhìn thấy, cô thấy tính tình của Thẩm Ngang rất tốt.

Mọi chuyện không có khả năng đều là giả dối.



Tuy lúc đến nhà họ Thẩm, Dịch Khuynh có đem theo quà nhưng lúc vể đồ trong tay cô còn nhiều hơn lúc đến nữa.

Thẩm Ngang cầm gần hết đồ cho cô hoặc cũng có thể nói cha mẹ cậu không nỡ để Dịch Khuynh cầm nên họ nhét hết đồ vào tay để cậu cầm.

Mọi người đưa họ đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Dịch Khuynh lái xe ra ngoài một đoạn rồi vẫn thấy ba bóng dáng đứng nhìn họ qua kính chiếu hậu.

Về đến nhà, Dịch Khuynh cảm thán: "Cha mẹ em giống hệt trước đây, cảm giác qua nhiều năm rồi mà họ vẫn chưa hề thay đổi tốt thật đấy."

Có lẽ đây chính là tâm hồn trẻ tuổi mà mọi người hay nói đến.

So sánh với họ, Dịch Khuynh cảm thấy tâm hồn cô già cỗi hơn nhiều.

Thẩm Ngang ra khỏi thang máy theo cô. Cậu ừ một tiếng rồi nói: "Chuyện lúc nãy cha mẹ em nói với chị…"

Dịch Khuynh sửng sốt một chút mới hiểu cậu đang nhắc đến chuyện gì: "Chuyện chú và dì gán ghép chị, em và anh trai em hả? Em đừng suy nghĩ nhiều quá, chị thật sự không động đến các em đâu. Chị và các em lớn lên cùng nhau, quan hệ của chúng ta không khác gì chị em ruột cả."

Cô buồn cười nhấn mạnh chuyện này, an ủi Thẩm Ngang đừng để chuyện này trong lòng.

"Chú và dì nói đùa thôi, họ không ép buộc chuyện tình cảm gì đâu." Dịch Khuynh vừa nói xong thì đèn trên hành lang chợt tắt đi.

Xung quanh chợt trở nên tối đen.

Có lẽ đèn trong khu nhà này đã quá cũ rồi nên chức năng cảm ứng của nó không nhạy bén lắm.

"Chị tưởng em không vui vì chuyện này ư?" Thẩm Ngang đứng vững.

Dịch Khuynh nương theo ánh đèn bên ngoài để nhìn khuôn mặt Thẩm Ngang nhưng cô vẫn không thể nhìn rõ nét mặt của cậu.

Dáng người cậu rất cao. Cậu bị bóng đêm xung quanh bao phủ khiến Dịch Khuynh cảm thấy áp lực.

Chủ đề này có vẻ khá nghiêm túc.

Dịch Khuynh suy nghĩ cả buổi: "Còn nữa, chuyện này… Có phải bây giờ cha mẹ em vẫn cảm thấy tính tình của em không tốt không? Suy nghĩ của người lớn với con cái rất khó thay đổi, nhưng ít nhất thì chị cũng biết tính cách của em rất tốt. Chị nói thế có khiến em đỡ buồn về chuyện này hơn không?"

Thẩm Ngang lẩm nhẩm nói gì đó.

"Hả?" Dịch Khuynh thoải mái hỏi lại bằng giọng mũi.

Cô cảm nhận được ánh mắt Thẩm Ngang đang nhìn cô, dường như cậu đang xem xét xem lời nói của cô có bao nhiêu phần là sự thật vậy.

Thẩm Ngang im lặng một lúc mới nói tiếp, giọng nói của cậu toàn là ý cười: "...Chị là Dịch Khuynh thì tất nhiên là có thể rồi ạ."

Dịch Khuynh thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Ngang vẫn dễ dỗ dành như trước.



Sau hai tháng cố gắng đẩy nhanh tốc độ làm việc, cuối cùng Dịch Khuynh và mọi người trong tổ cũng trang trí xong ngôi biệt thự trước khi đạo diễn Lương quay chương trình thực tế tình yêu.

Mọi người kiểm tra lại cả một buổi sáng, đến tận giữa trưa mới hoàn thành công việc một cách hoàn mĩ.

“Mọi người vất vả rồi, không có vấn đề gì cả. Tôi cực kỳ hài lòng, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ nhé.” Đạo diễn Lương bắt tay với Dịch Khuynh, ông nói đùa: “Mời cô ăn một bữa cơm trưa có được coi là tăng ca không?”

Dịch Khuynh giơ tay lên nhìn đồng của mình: “Ăn cơm hộp hả?”

Kỹ sư của đội kiến trúc nghe vậy thì trêu ghẹo: “Tôi biết rồi, chắc chắn là hôm nay thiết kế sư Tiểu Dịch của chúng ta lại đem cơm trưa đi rồi.”

“Đem cơm ư?” Đạo diễn Lương tò mò hỏi.

Mọi người nhanh chóng thay nhau giải thích cho đạo diễn Lương.

“Ngày nào cô ấy cũng mang một hộp cơm đầy đủ sắc đủ loại hương vị đến đây!”

“Khả năng giữ ấm của hộp cơm cô ấy đem đến cực kỳ tốt, mỗi lần cô ấy mở ra cơm vẫn còn nóng hổi cơ. Mỗi lần như thế tôi đều thấy cơm hộp của mình không còn thơm ngon nữa. Mọi người thấy tôi nói có đúng không!”

Bọn họ còn đang ở kia kể khổ, trợ lý của Dịch Khuynh đã cầm hộp cơm của cô đến.

Dịch Khuynh đang định ăn cơm thì một nhóm người chợt đi tới đứng thành vòng tròn xung quanh cô. Dáng vẻ của họ giống như đang nói "Không tin thì anh tự nhìn đi" vậy.

“Đạo diễn Lương, anh phải tin tưởng chúng tôi. Tôi nói cho anh biết nhé, anh nhìn xong chắc chắn sẽ không muốn ăn cơm đâu.”

Tinh thần đạo diễn Lương vẫn rất tốt: “Được rồi, nếu nhìn xong mà không muốn ăn cơm hộp tôi sẽ mời mọi người đến nhà hàng bên ngoài ăn mừng mọi người kết thúc hạng mục nhé.”

Dịch Khuynh: “…” Một đám người ba, bốn, năm mươi tuổi rồi mà còn non nớt như giống hệt học sinh tiểu học thế này.

Chẳng lẽ đây là cái mà mọi người hay nói "Niềm vui của đàn ông chỉ đơn giản như vậy" ư?

Cô chậm rãi mở hộp cơm giữ nhiệt ba tầng của mình ra, không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh.

Tầng thứ nhất có hai ngăn là cà chua bi và đậu hũ khô xào rau củ, tầng thứ hai có thịt kho tàu vàng óng. Tầng cuối cùng là cơm, bên cạnh có thêm một ít thịt băm xào cà tím.

Sau đó trợ lý của Dịch Khuynh quay trở lại, mở một chiếc hộp giữ nhiệt nhỏ đựng canh ra.

Tất cả những món này đều là cơm nhà, nhưng món nào cũng được chế biến rất đẹp, đầy đủ cả sắc lẫn vị.

Tục ngữ nói rất đúng, không có gì ngon hơn cơm nhà cả.

Người có thể làm ra được các món ăn đầy đủ màu sắc không nói lên trình độ nấu nướng của anh ta giỏi hay không, nhưng nếu có thể làm mỗi một món cơm nhà đều hoàn mỹ thế này thì chắc chắn là một đầu bếp thực thụ.

Lúc đầu đạo diễn Lương rất tin tưởng vào bản thân mình nhưng sau khi thấy hộp cơm của Dịch Khuynh, bụng ông không nhịn được phát ra âm thanh 'òm ọp'.

Ông không hề xấu hổ che bụng lại: "Được rồi, tôi nhận thua. Chúng ta ra ngoài ăn đi."

“Chúng ta không dẫn thiết kế sư Tiểu Dịch đi cùng!”

“Đúng đúng, không cần dẫn cô ấy theo. Đồ ăn của cô ấy còn ngon hơn chúng ta nhiều.”

Một đám người ghen tị rời đi. Dịch Khuynh vẫy tay bảo trợ lý nhỏ của cô đi ăn chực với họ rồi mới bình tĩnh vào biệt thự ngồi thưởng thức cơm trưa một mình.

Điện thoại cô rung lên vì nhận được tin nhắn.

Dịch Khuynh cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn thông báo của Thẩm Ngang: [Vòng đấu loại của em kết thúc rồi ạ.]

Cậu còn gửi kèm một tấm ảnh chụp danh sách thứ tự xếp hạng, cậu đạt được hạng nhất nhờ ưu thế của mình.

Dịch Khuynh suy nghĩ một chút rồi trả lời: [Lúc nào em bắt đầu trận chung kết thế?]

[Thẩm Ngang: Buổi chiều nay ạ.]

[Thẩm Ngang: Cơm trưa hôm nay có ngon không ạ? Chị nhớ phải ăn trưa nhé, đừng vội vàng làm việc mà quên ăn cơm.]

Dịch Khuynh thuận tay chụp ảnh hộp cơm cô đang ăn dở cho cậu xem. Cô hơi suy tư, sau đó cô nhắn tin vào nhóm phòng làm việc xin nghỉ buổi chiều.

Dịch Khuynh vừa làm xong một hạng mục lớn nên cô muốn nghỉ ngơi một chút cũng không có gì đáng trách cả. Yêu cầu xin nghỉ của cô được phê duyệt một cách nhanh chóng và nhẹ nhàng.

Ông chủ còn tốt bụng nhắc cô có thể dùng những ngày nghỉ cô tích cóp được trước đây để nghỉ ngơi thêm mấy ngày.

Đồng nghiệp ở bộ phận nhân sự giơ cả hai tay hai chân lên đồng ý: [Rõ ràng là cô không tăng ca, nhìn theo một khía cạnh nào đó thì có thể gọi là người cuồng làm việc. Tôi xin cô hãy dùng những ngày nghỉ mà cô tích trữ được mấy năm gần đây đi. Tôi chỉ hận không thể xin ông chủ ra lệnh cho cô nghỉ ngơi nữa thôi!]

Ông chủ xấu hổ: [Chuyện này, còn không phải là do Dịch Khuynh quá nổi tiếng hay sao.]

[Dịch Khuynh: Tôi có bao nhiêu ngày nghỉ thế?]

[Đồng nghiệp bộ phận nhân sự: Hình như là bốn mươi bảy ngày.]

Ông chủ im lặng thu lại tin nhắn bảo Dịch Khuynh sử dụng hết ngày nghỉ của cô.

[Dịch Khuynh: Thế tôi xin nghỉ hai ngày nhé.]

[Ông chủ: Được chứ, chỉ cần không phải nghỉ hết bốn mươi bảy ngày là được.]

[Đồng nghiệp bộ phận nhân sự: Đã biết, cô định ra nước ngoài du lịch hả?]

[Dịch Khuynh: Không không, tôi nằm ở nhà còn tiết kiệm tiền hơn.]

Làm xong thủ tục xin nghỉ, Dịch Khuynh cài trạng thái tài khoản làm việc của cô thành [đang nghỉ phép] rồi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng. Cô chuyển sang chế độ cá mặn ngay tại chỗ.

Cô mở lại điện thoại về giao diện đang nhắn tin với Thẩm Ngang. Cô chợt nhớ đến một chuyện.

Vốn dĩ trong thời gian làm việc cô sẽ không trả lời tin nhắn riêng, vậy rốt cuộc từ khi nào mà cô đã bắt đầu phá vỡ nguyên tắc này?

… Nghĩ đến chuyện cánh tay Thẩm Ngang còn chưa khỏi mà cậu đã trở lại huấn luyện, Dịch Khuynh không khuyên can được cậu lại vừa không yên tâm nên mỗi ngày cô đều nhắn tin cho cậu vào buổi sáng và buổi chiều để kiểm tra tình trạng của cậu.

Giống hệt như dùng kim chỉ khắc đá rất nhiều lần vậy, chỉ cần phá vỡ nguyên tắc một lần thì sẽ còn rất nhiều lần sau đó nữa.

Dịch Khuynh nhìn vào khung trò chuyện, Thẩm Ngang vừa trả lời cô bằng một nhãn dán hình chú mèo giơ ngón tay cái. Có lẽ là cậu hài lòng về chuyện cô ăn cơm trưa đúng giờ.

Vẻ mặt Dịch Khuynh phức tạp, cô trả lời lại: [Thẩm Ngang, em là ngoại lệ đối với chị.]

Thẩm Ngang ở đầu bên kia cứ hiện “Đang nhập…” mãi. Một lúc sau cậu mới gửi một câu: [Thế trong đời chị có mấy cái ngoại lệ?]

Dịch Khuynh cảm thấy khó hiểu.

Có một ngoại lệ trong cuộc đời là nhiều lắm rồi! Nếu có nhiều hơn thì nó còn là cuộc sống của một người bình thường ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play