Lần này chỉ sợ là cả hai đều thua cuộc, ai cũng không lấy được đài radio.

Kết thúc buổi thi, Uông Viễn Chinh trở về phòng ký túc xá, nhìn thấy Lục Diễm đang nằm ở trên chiếc giường khác.

Lục Diễm gối hai tay ra sau đầu, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào trên trần nhà.

Uông Viễn Chinh: "..."

Ở trong mắt Uông Viễn Chinh, dáng vẻ thảnh thơi không lo lắng này nhìn cực kỳ thiếu đòn.

Nếu là những người khác, mấy ngày nay ai lại không tranh thủ từng giây từng phút khêu đèn học đêm, nhưng trời sinh có người lại nằm úp sấp như con hải cẩu rơi trên boong tàu.

Đều tại người ta trẻ tuổi, đầu óc thông minh, dễ dàng thi đạt điểm cao.

“Nếu để cho đám người kia nhìn thấy cậu như vậy, người ta chắc chắn sẽ muốn đạp cậu xuống giường dấy."

Mấy ngày nay, những người khác đều bận thi cử, không có thời gian tới quan tâm chuyện của hai người bọn họ, chờ kỳ thi kết thúc, đoán chắc bọn họ sẽ lại tới hóng chuyện.

Nghĩ đến khả năng có thể gặp phải, trái tim của Uông Viễn Chinh——

Haizzz, trái tim vừa đau, vừa lạnh.

Cũng may là còn có một lão đồng chí Lục, làm nổi bật lên tài liệu giảng dạy sai lầm, ít nhất anh ấy còn thành công được một nửa, mà lão đồng chí Lục đến mở đầu cũng không có.

Lục Diễm đang nằm trên giường thoáng liếc nhìn anh ấy, rồi lại tiếp tục để đầu óc trống rỗng, tâm tình của anh lúc này rất tốt.

Lười cãi nhau với anh ấy.

Bên kia đã đồng ý phê chuẩn ký tên, ván đã đóng thuyền.

Sau khi nói xong, Uông Viễn Chinh chờ mãi cũng không nghe thấy Lục Diễm lên tiếng, trong lòng anh ấy nhất thời cảm thấy kỳ quái.

Điều này hoàn toàn không phù hợp với tính tình của Lục Diễm!

"Tôi đã đệ đơn xin kết hôn rồi."

Uông Viễn Chinh bị những lời này của anh dọa sợ không nhẹ, rất lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Lão đồng chí Lục, cậu đang nói đùa với tôi đấy à, trò đùa này không vui đâu?"

Trước sau chưa đầy năm ngày, mọi người đều bận chuẩn bị cho kỳ thi, kết quả người này đột nhiên thốt ra một câu, ông đây đã nộp đơn xin kết hôn rồi.

Ngay cả khi vượt từ sau lên trước, cậu cũng không thể "lên" như vậy được.

Lục Diễm vân đạm phong khinh nói: "Không đùa, người ta làm ở đoàn văn công."

Cô ấy rất xinh đẹp, giọng nói cũng dễ nghe, đôi mắt hút hồn khiến hồn phách anh bay theo, dáng vẻ lúc khóc cũng mang một vẻ đẹp riêng… tất nhiên, không cần nói những thứ này cho người ngoài.

"Các cậu gặp nhau mấy lần rồi?"

"Một lần."

"Cậu... cậu mới gặp người ta có một lần, đã muốn kết hôn với người ta rồi, các cậu nói với nhau được mấy câu? Cậu có biết đó là người phụ nữ thế nào không? Cậu biết liệu sau này cô ấy có thể chăm lo được việc nhà không?"

"Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, sao cậu có thể qua loa đến vậy?! Chúng ta sắp phải tới đảo Quỳnh Châu rồi, cậu đã từng cân nhắc đến chuyện cô ấy có sẵn sàng qua đó với cậu chưa? Tại sao người ta lại phải vượt 3000 cây số đi tới đảo Quỳnh Châu xa xôi với cậu?"

Uông Viễn Chinh từng hỏi đi hỏi lại xem tiểu Mã có sẵn lòng đi tới đảo Quỳnh Châu với mình không, dù ban đầu người ta đồng ý, nhưng sau đó tìm hiểu tình hình cụ thể, cô ấy lập tức từ chối luôn.

Mặc dù trong lòng rất khổ sở, nhưng anh ấy vẫn tôn trọng và hiểu được quyết định của cô ấy.

"Ở chiến tranh hiện đại, đánh là phải tiến công chớp nhoáng." Lục Diễm liếc nhìn anh ấy: "Ai lại cứ lải nhải kéo dài lâu như anh."

"Lục Diễm! Tư tưởng thái độ của cậu không đứng đắn!"

"Cậu lại so sánh hôn nhân với tác chiến, cậu đã từng cân nhắc đến mọi phương diện giữa hai người chưa? Từng cân nhắc đến cuộc sống gia đình trong tương lai chưa?" Uông Viễn Chinh từng nghe những người từng trải chia sẻ rất nhiều, anh ấy ngẫm đi ngẫm lại, cân nhắc kỹ lưỡng về mọi phương diện, còn Lục Diễm thì sao, cái tên khó tính—— "Lục Diễm, đừng nói là đầu cậu bị lừa đá đấy nhé?"

"Cút mẹ anh đi!" Lục Diễm liếc mắt, mắng Uông Viễn Chinh.

Lục Diễm cảm thấy đầu óc của mình minh mẫn hơn bao giờ hết, anh chỉ muốn cô, muốn cô đến phát điên, một người đàn ông muốn một người phụ nữ cần gì cân nhắc nhiều đến vậy?

Anh sắp được điều động tới đảo Quỳnh Châu rồi, nếu không hành động nhanh lên, chẳng lẽ lại trơ mắt bỏ qua, nhìn cô ấy làm vợ người ta?

Kẻ ngốc cũng biết đạo lý tiên hạ thủ vi cường, đóng dấu là của mình quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Uông Viễn Chinh: "..."

Lão đồng chí Lục đúng là đồ gàn bướng hồ đồ.

Không được, anh ấy phải đi hỏi thăm xem người lão Lục muốn kết hôn là người phụ nữ như thế nào.

Đừng nói là cậu ấy bất chấp tất cả vì đài radio đấy nhé?!!!

*

"Hừ, thằng nhóc khốn khiếp này, cái thằng khốn khiếp này —— "

Lục Tông Di hít một ngụm khí lạnh, miệng không ngừng lải nhải mắng, Khương Bình vừa bước vào nhà, đã nghe thấy ông chồng nhà mình đang chửi con trai nhỏ, bà ấy nghe nhiều cũng thấy phiền.

“Lão Vương ở nhà bên cạnh lại tới tìm ông tán gẫu à?"

Trong khoảng thời gian này, mỗi lần lão Vương tới, Lục Tông Di lại mắng con trai, trách bọn họ không biết cố gắng.

Lão Vương ở nhà bên cạnh là lão đối thủ của Lục Tông Di, hai người vừa là địch vừa là bạn, lúc nào cũng so đo tị nạnh với nhau, ganh đua cao thấp với nhau, không ai phục ai, ngay cả khi đã về hưu, ở nhà chơi không cũng làm một đôi oan gia.

Lão Vương nhà bên cạnh có hai con trai một con gái, còn nhà họ Lục bọn họ thì sao, Khương Bình sinh cho Lục Tông Di bốn con trai một con gái, tuy con trai cả chết yểu, nhưng lão nhị lão tứ, ba con trai và con gái thứ ba đều ở đây, ít nhất là thắng nhà họ Vương ở nhà bên cạnh về số lượng.

Lục Tông Di vẫn luôn đắc ý.

Về sau bọn trẻ trưởng thành, chuẩn bị thành gia lập nghiệp, lại bắt đầu xảy ra vấn đề.

Con trai lớn nhà lão Vương lấy vợ sớm, mới hai mươi tuổi đã kết hôn, con gái cũng kết hôn năm hai mươi tuổi, ngay như con trai út nhà lão Vương, chậm nhất cũng hai mươi lăm tuổi đã kết hôn.

Còn nhà họ Lục bọn họ thì sao, con thứ hai đến ba mươi tuổi mới kết hôn, con gái thứ ba cũng qua ba mươi tuổi mới kết hôn, lão Tứ hai mươi chín tuổi đến giờ vẫn chưa kết hôn, sắp ba mươi tuổi. Lão Ngũ Lục Diễm hai mươi lăm tuổi, đến giờ cũng chưa kết hôn.

Vì vậy, lão Vương vẫn luôn cười nhạo nhà họ Lục bọn họ: “Đứa con kết hôn muộn nhất nhà tôi cũng kết hôn sớm hơn con nhà ông."

Dưới sự chế giễu của lão Vương nhà bên cạnh, Lục Tông Di ký thác tất cả hy vọng vào trên người Lục Diễm, hy vọng thằng nhóc con này sẽ tranh đua cho cha nó, ít nhất là phải tìm được vợ đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn trước năm hai mươi sáu tuổi.

Cố tình... ông trời luôn không toại lòng người.

Khương Bình thổn thức, bà ấy cũng từng nghe về chiến tích chói lọi của con trai nhỏ, không có cách nào cả, con trai không muốn kết hôn, cha mẹ còn có thể ép con trai kết hôn được sao? Chờ đến ba mươi đi.

"Nhà họ Lục các ông có truyền thống kết hôn muộn rồi, có ông là khởi đầu, ông cũng đừng vùng vẫy nữa."

Khương Bình nói ra câu đâm lòng người này, bởi vì đến qua ba mươi tuổi đồng chí Lục Tông Di mới kết hôn. Hai người bọn họ coi như là đôi vợ chồng cách mạng kiêm đồng đội. Trước khi về hưu, Khương Bình là bác sỹ quân y.

"Bà —— bà thì biết cái gì!" Lục Tông Di thở gấp mấy lần, nhớ tới chuyện ông ấy vừa nghe ở trong điện thoại, đến bây giờ ông ấy vẫn còn chưa thể hoàn hồn lại.

Vợ ông ấy không biết, giờ vấn đề đã không còn ở trong chuyện này nữa.

“Được rồi, tôi không biết gì cả." Khương Bình lườm chồng: “Lão gia hỏa ông đã nói xong với thằng nhãi con nhà ông rồi còn gì, lần trước ông còn tìm người giới thiệu cho nó một cô gái đanh đá còn gì."

"Người ta gặp cũng đã gặp rồi, không cãi nhau, ông còn muốn gì nữa?"

Lục Tông Di: "..."

Lần này, ông ấy không dám nói gì cả.

Lục Tông Di cảm thấy tê dại cả da đầu, giơ tay lên gãi gãi cằm, nhích tới bên cạnh Khương Bình, nhỏ giọng nói: "Tôi nghi ngờ đám ranh con này muốn chống đối tôi."

Khương Bình lườm ông ấy: "Vậy thì cũng đáng đời ông."

"Bạn già à, bà còn chưa biết tính nghiêm trọng của chuyện này đâu, vừa rồi lão Tương gọi điện thoại cho tôi, nói Lục Diễm muốn kết hôn với cô gái đanh đá kia, cũng đã nộp đơn xin kết hôn lên rồi."

"Nó tiền trảm hậu tấu à!"

Khương Bình thất kinh: "Cái gì? Thằng Diễm, nó sắp kết hôn rồi?"

".. . Ừ, với cô gái đanh đá đó."

"Lão Tương kể cho tôi nghe một số chuyện về cô gái này, bà có muốn nghe không?"

Khương Bình: "... Hình như tôi nhớ tính khí của con trai ông không được tốt cho lắm."

Lục Tông Di: "Bà nhớ không lầm đâu!"

Khương Bình: "..."

Lục Tông Di: "..."

Khương Bình cảm thấy tê dại cả da đầu, bà ấy hít một ngụm khí lạnh: "... Vậy ông kể cho tôi nghe đi… kể về con dâu nhỏ sắp vào cửa đi."

*

Bởi vì tình huống bản thân của Lục Diễm, đơn xin kết hôn của anh thuộc diện đặc biệt, hai bên cũng không có vấn đề lý lịch, đơn đưa lên nhanh chóng được thông qua.

Tần Nhu cũng không ngờ, lần thứ hai cô và Lục Diễm gặp mặt, lại là cô mặc bộ đồng phục quân đội màu xanh lá, cùng Lục Diễm mặc đồng phục lính hải quân đi vào tiệm ảnh chụp một bức ảnh cưới, sau đó đi lấy sổ đỏ.

Kết hôn rồi.

Không nhà không xe, không thảo luận xem sau này nuôi con thế nào, cho con đi học trường tiểu học nào. Lại càng không có sính lễ, thậm chí là cả quá trình hai người đều không trao đổi mấy câu, chỉ đơn giản là đi lấy giấy đăng ký kết hôn.

Sau này, Tần Nhu cô, đã là người kết hôn trên phương diện pháp luật.

Người đàn ông bên cạnh này là chồng cô.

Tần Nhu: "..."

Hai người trẻ tuổi cứ vậy quyết định chuyện hôn sự một cách qua loa, thậm chí còn chưa từng qua cửa ải "Gặp gia trưởng".

Tần Nhu cũng không hiểu tại sao mình lại qua loa như vậy?

Sĩ quan Lục làm việc luôn mà không buồn hé răng, cô lại không dám mở miệng nói chuyện với người ta. Ngoài ra, cô cũng không biết nên nói cái gì, lại càng không biết nên nói từ đâu, nên cứ làm việc theo quy trình.

Theo bước của thời đại này thì có vẻ cũng không đúng lắm, bọn họ đều là thanh niên trẻ tuổi, cũng không biết nhiều về sính lễ của hồi môn, về phần tiệc rượu? Có cần làm không?

Tuy Tần Nhu không quan tâm đến những thứ này, nhưng cô nghĩ liệu mình có nên hỏi không?

Ngay khi cô do dự, Lục Diễm cất sổ đỏ đi, lấy ra một bọc đồ giao cho Tần Nhu.

Tần Nhu nhận lấy bọc đồ mở ra xem, là sổ tiết kiệm và tiền giấy lưu hành ở thời đại này, và các loại phiếu.

"Đây là tiền lương và trợ cấp của anh trong mấy năm nay, cho em hết." Trầm ngâm trong chốc lát, Lục Diễm lại nói: "Sau này sẽ giao hết cho em."

Tần Nhu: "..."

Chẳng lẽ chính là nộp tiền lương lên?

Chắc tiền lương và trợ cấp của lính hải quân bọn họ khá nhiều, khoản tiết kiệm này cũng không phải là con số nhỏ, vậy mà anh giao hết cho cô? Rõ ràng là bọn họ mới gặp nhau có hai lần, còn chưa biết nhiều về nhau.

Nhưng không thể không nói, sự tin tưởng của anh lúc này đã lấy được hảo cảm của Tần Nhu, ít nhất là anh có thành ý.

Tần Nhu hỏi: "Anh thật sự đưa hết cho em?"

"Anh nuôi em… là chuyện đương nhiên." Lục Diễm gật đầu.

Anh không nói ra được những lời bay bướm khác, Lục Diễm tự nhiên biết người ta sẵn sàng đi theo mình đến đảo Quỳnh Châu đã là không dễ dàng, so với những lời giả dối kia, đưa hiện vật để đảm bảo, để người ta tin tưởng mình sẽ cố gắng cho cô một cuộc sống tốt sẽ thiết thực hơn.

"Sau khi cưới, em phải theo anh tới đảo Quỳnh Châu." Lục Diễm làm ra vẻ thản nhiên nhắc tới, nhưng từng thớ thịt trên người anh đều không tự chủ căng cứng lại.

Tần Nhu gật đầu.

Thấy cô gật đầu, Lục Diễm cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Sĩ quan Lục, anh có đánh phụ nữ không?"

"Anh sẽ không đánh em, đến người phụ nữ của mình cũng đánh, thì còn mặt mũi nào nữa?"

Tần Nhu khá là hài lòng với những lời này của anh, đồng thời cũng yên tâm hơn. Cô từng nghe nói, tính khí của người này không được tốt cho lắm, nhưng hiện tại xem ra, tạm thời còn chưa có vấn đề gì.

Tất nhiên, cũng có thể là vì bọn họ còn chưa sống chung với nhau, chứ chờ tới khi ngày nào cũng ở bên nhau, chắc chắn sẽ lộ ra cả đống tật xấu.

Từ những lời anh vừa nói, có thể suy đoán anh là người khá sĩ diện?

Còn cả người phụ nữ của anh là thế nào... chủ nghĩa đàn ông từ tận xương à?

Thôi, sau này cô sẽ cố gắng giữ mặt mũi cho anh ở trước mặt người ngoài, về phần những chuyện khác, cứ đi một bước rồi nhìn một bước.

Tần Nhu vốn còn muốn hỏi về chuyện "Đàm Nhu", nhưng sau đó lại cảm thấy không quá cần thiết, Đàm Nhu đã kết hôn rồi, dù cô có phải là thế thân gì đó hay không, Lục Diễm cũng đã kết hôn với cô, tiền tiết kiệm và tiền lương hàng tháng của Lục Diễm đều ở chỗ cô, cô còn muốn gì nữa?

Vốn dĩ bọn họ cũng không biết nhiều về nhau.

Người ta thường nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, trong khi hai người bọn họ còn chưa có tình yêu, đã bước vào nấm mộ hôn nhân bằng thân phận người xa lạ trước.

Có lẽ rất nhiều cuộc hôn nhân ở thời đại này đều như vậy, cô cũng coi như là chạy theo xu hướng.

Tần Nhu ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lục Diễm, trong đầu thầm nghĩ, cùng sống với khuôn mặt này cũng không thua thiệt được.

"Lục Diễm, tương lai chúng ta cùng sinh hoạt với nhau đi." Tần Nhu mỉm cười đưa một tay ra với anh.

Lục Diễm cũng đưa một tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.

Cô nguyện ý sinh hoạt với anh.

Đây thật sự là lời êm tai nhất anh từng nghe.

Liêu Đình Đình xuyên sách, xuyên vào quyển tiểu thuyết thập niên do mình tự viết ra, trở thành nhân vật nữ chính Tiết Đình Đình trong đó.

Nữ chính Tiết Đình Đình trong quyển tiểu thuyết này có nguyên mẫu là bản thân cô ta, nam chính Lâm Trường Ngạn có nguyên mẫu từ đàn anh Lâm Minh Huy cô ta thầm mến thời đại học. Trong quyển tiểu thuyết này còn có nữ phụ Tần Nhu xấu tính có kết cục bi thảm, nguyên mẫu là hoa khôi trường đại học Tần Nhu mà cô ta vẫn luôn căm ghét.

Nhân vật của cô ta và Lâm Minh Huy ở trong sách đều được dùng tên giả, duy nhất có cái tên Tần Nhu là Liêu Đình Đình không sửa đổi gì. Bởi vì cô ta vẫn luôn nghĩ Tần Nhu có vẻ ngoài diễm lệ, xinh đẹp nhưng không có đầu óc, tính cách kiêu căng, đàn ông sẽ mê mệt vẻ ngoài của cô ta, nhưng nếu ở bên nhau, người ta nhất định sẽ ghét con hồ ly tinh này.

Lâm Minh Huy theo đuổi Tần Nhu ba năm, Liêu Đình Đình cũng căm ghét cô suốt ba năm. Sau khi tốt nghiệp, Liêu Đình Đình tình cờ gặp được Lâm Minh Huy, nhưng phát hiện ra Lâm Minh Huy vẫn còn nhớ mãi không quên được Tần Nhu. Sau đó cô ta trở về, viết ra quyển tiểu thuyết thập niên bảy mươi này, phát tiết hết tất cả mọi cảm xúc của mình ra, cô ta và Lâm Minh Huy ở trong sách ân ân ái ái, còn Tần Nhu diêm dúa tác oai tác quái làm đi làm lại, phải chịu kết quả bi thảm.

Hiện tại cô là Tiết Đình Đình.

Tiết Đình Đình nhìn mình trong gương, trong mắt thoáng vẻ hài lòng, tuy xuyên đến thập niên bảy mươi, nhưng cô ta trẻ ra mấy tuổi, mà quan trọng hơn là —— nhìn cô ta như phẫu thuật thẩm mỹ, trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.

Cô ta còn cầm kịch bản nữ chính!!

Ngày đầu tiên xuyên tới đây, Tiết Đình Đình biết được tin Tần Nhu mà cô ta vẫn luôn căm ghét cũng tới, cô thoát khỏi tình tiết câu chuyện, nhận được giải thưởng trong buổi biểu diễn, hiện tại sắp gả cho một quân sĩ hải quan Lục Diễm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play